Xây nhà không tốn một xu
Là nhân viên quèn tại một cơ quan, tất nhiên cả đời tôi chỉ mơ ước làm sao có một căn phòng (chứ không phải căn nhà) để tấm thân gầy gò có chỗ ra vào.
Hằng ngày đi lại trên phố, nhìn những “lâu đài” cả chục tầng lầu, tôi vẫn tự hỏi sao mà trên đời này lại có những người sướng đến thế không biết, sao mà họ có thể là chủ của những tài sản khổng lồ (mà chỉ một cái bồn tắm ở đó cũng đắt hơn “căn hộ” của mình). Tôi thầm nghĩ, muốn có những tòa nhà ấy, hoặc phải có bố hay chú bác làm vua, hoặc ít nhất làm quận công từ kiếp trước, hoặc phải là chủ mỏ vàng, hoặc may mắn cưới được công chúa.
Nhưng tôi tự cho mình là kẻ thông minh. Cái gì thiên hạ sắm bằng tiền, tôi sắm bằng trí khôn. Tôi vẫn ngâm nga một câu thơ… cổ:
Làm trai sống ở nơi nhà đất
Quyết phải xây gì với núi sông!
Sau bao tháng ngày ngẫm nghĩ, tư duy, nghiên cứu, đúc kết, tôi chợt nảy và một sáng kiến mà chắc chắn sau này (nghĩa là vài tháng nữa) sẽ đi vào sử xanh.
Tôi dốc hết vốn liếng, bán xe máy, bán nồi cơm điện, bán cả quần áo cũ và kính mát, mua một mảnh đất to bằng hai cái chiếu ở một xã ngoại thành. Sau đó, tôi mang mảnh đất đi thế chấp ngân hàng để có được một món tiền còm. Tôi dùng tiền ấy xây ngay một căn nhà… tám tầng lầu, trong khi xin giấy phép xây một căn nhà… trệt! Nhưng khác hoàn toàn với các chủ nhà trong thành phố, tôi phải đích thân đi mua nguyên vật liệu vì sợ chủ thầu dùng những thứ… tốt. Có nghĩa ximăng cương quyết là ximăng giả, gạch dứt khoát là gạch mục, tôn nhất định là tôn gỉ… Tóm lại, chật lượng nhà càng xấu càng tốt.
Sau khi xây xong, ngôi nhà có dấu hiệu nghiêng và rạn nứt. Nhưng đâu có thời gian chờ đợi, tôi hớt hải thuê một chiếc xe ủi cỡ lớn tới, giao nhiệm vụ ủi vào một bên nhà mình với mục đích làm cho nó nghiêng đi.
Tất cả mọi thứ đã xong, tòa nhà thảm hại nhìn như… trái chín trên cành, nghiêng gấp ba lần tháp nghiêng bên Ý chỉ trong vòng có một đêm.
Sáng hôm sau, tôi hồ hởi lên đường. Gọi một chiếc taxi máy lạnh, tôi nói với tài xế:
Video đang HOT
- Chú chở tôi tới tất cả những tòa nhà cao tầng xây trái phép trong thành phố.
Anh lái xe nhăn nhó:
- Làm sao em biết?
Tôi giảng giải:
- Chú cứ tới những tòa nhà nào trông giống như que củi, hoặc những nơi chung quanh thấp lè tè lại có một ông nhô cao bất thình lình thì chắc chắn đúng.
Anh lái xe y lời và quả không sai. Đến những căn nhà ấy, tôi lớn tiếng đòi gặp chủ nhân, bộ điệu như ông lớn về làng. Khi chủ nhân ra, tôi bèn ném toẹt vào mặt một xấp hình:
- Ông tính sao?
Chủ nhân ngạc nhiên khi thấy đó là căn nhà sắp đổ của tôi ở mọi tư thế:
- Đây là chuyện gì?
Tôi gằn giọng:
- Đây là nhà tôi. Nó sắp đổ rồi. Ông liệu hồn!
Các ông chủ ai nấy đều nổi nóng:
- Việc quái gì phải liệu hồn. Nhà anh đổ thì kệ xác anh chứ.
Tôi cười nhạt:
- Đúng là đồ cạn nghĩ. Nhà tôi đổ thì sao? Thì cả thành phố sẽ ầm lên, sẽ điều tra lý do gì xây dựng trái phép mà cao đến thế, ẩu đến thế. Người ta sẽ giật mình, sẽ coi lại tất cả các nhà cao tầng cơi nới bậy bạ. Thử hỏi lúc đó ông còn ngồi chễm chệ được chăng?
Chủ nhân nghe ra, kêu trời ba tiếng, ngã vật xuống đất phải 10 phút sau mới tỉnh. Ông ta lật đật điện thoại gọi tất cả đám chủ nhà cao tầng đã hoàn công hoặc chưa hoàn công mà sai giấy phép. Cả bọn ùa nhau đến nhà tôi, nhìn thấy nó sắp đổ, họ lăn ra nài nỉ:
- Xin bác làm sao cho nó đứng yên, chứ để nó đổ thì bọn em chết.
Tôi đanh giọng:
- Biết vụ mấy cái xe buýt chưa? Cũng chỉ vì xe hỏng nên người ta mới rà soát lại. Xây dựng cũng thế, nếu không có nhà đổ thì tai nạn sẽ qua. Biết điều thì nhanh nhanh góp tiền ra đây để ta sửa nhà, không thì chết cả đám.
Các chủ nhân dạ ran, răm rắp nghe lời và tiếp hàng khẩn cấp, chở đến cho tôi xi măng ngoại, sắt thép tốt và bỏ tiền cho tôi sửa lại hoàn toàn thành một căn nhà cao vút, cứng như đá, thẳng tắp không một vết nứt.
Tôi trở thành tỷ phú, chưa kể đám chủ nhà tuần nào cũng qua thăm.
Theo Bưu Điện VN
Chia tay là cách tốt nhất
Xuân về rồi trên khắp nẻo đường của Sài Thành rộn rã, nơi mà bao tham vọng về một tương lai đủ đầy mà anh hằng mơ uớc. Có rồi. Có những ước mơ đã trở thành hiện thực trong anh và là nỗi đau trong em, Chinh ạ.
Chia tay, em biết mình yêu anh. Yêu nhiều nhưng không khóc nhiều và khổ nhiều đâu anh ạ. Cả hai chúng ta giống nhau điều đó, yêu thì yêu, sống thì sống nhưng khi xa nhau có biết bao điều để khoả lấp nỗi nhớ nhung ấy. Với anh công việc và công việc chính là đam mê, là hơi thở của cả đời mình. Đôi khi em muốn hỏi anh rằng : em ở đâu trong bộn bề công việc của anh? Nhưng em không dám vì em sợ phải nghe câu trả lời. Anh đã vô tình tổn thương em bao lần rồi mà em không nhớ nổi nữa.
Chia tay, em thấy mình rất thanh thản, có thời gian chiêm nghiệm lại suốt một năm qua khi yêu và chờ đợi anh, anh cho là em nói dối, có phải anh đã dối em và mang suy nghĩ đó áp đặt cho em không? Em không biết và mãi mãi không bao giờ muốn biết vì đơn giản một điều em chỉ muốn khi ở bên anh được nghe giọng anh nói, nghe tiếng anh cười , anh biết không? Đó chính là niềm an ủi lớn nhất mà em tìm được đó. Em biết, những gì em nói về cuộc đời mình mà em đã trải qua anh sẽ không bao giờ tin, không bao giờp tin được 23 tuổi đời mà lại trải qua nhiều chuyện đến vậy. Còn rất nhiều anh ơi, tuổi thơ của bạn bè còn vùi trong chăn êm nệm ấm thì em đã ở ngoài đường nhỏ từng giọt mồ hôi đổi lấy những chén cơm kìa. Anh đã sống khá bình yên trên con đường công danh của mình, không phải như em có tài mà không có tiền, có ước mơ mà không đủ điều kiện thực hiện được nó. Thời gian chèn khuất đi bao ước mơ và hoài bão trong em, em rất muốn được những thứ như bao người khác chỉ cần đánh đổi nó, em sẽ có nhưng em không làm vậy vì em còn chính lương tâm của một kẻ con nhà Đạo. Em không lớn lên từ sự dạy dỗ và nuôi dưỡng của cha mẹ nhưng em học những điều hay lẽ phải , cách đối nhân xử thế trên chính con đường đời mà em đã chiêm nghiệm bước qua. Mỗi một bài học đôi khi cũng có máu rơi, nước mắt chảy và sự nhục mạ khinh khi của lắm kẻ thừa tiền đấy anh ạ.
Em đến với anh đơn giản một điều em cần anh, cần một người đàn ông biết thông cảm, chia sẽ và bao dung cuộc đời mình. Cần lắm một đôi vòng tay mỗi đêm dài dỗ giấc, cần lắm một bời vai khi quá khứ ùa về, cần lắm một bàn tay dìu em đứng lên khi em vấp ngã và cần lắm một trái tim yêu thương và che chở em suốt những ngày còn lại. Bây giờ nhìn lại em đã thất bại rất nhiều nhưng thất bại chính là Mẹ đẻ của thành công, em sẽ sống tốt như chưa từng sống tốt vậy, em sẽ yêu và chấp nhận ai đó đến bên mình. Nhưng người đó phải biết trân trong em và yêu thương em cho em những thứ em cần vào những khi em muốn. Không phải như anh, em muốn cái này không? anh mua cho em. Em muốn cái kia không anh mua cho em? Em biết anh có rất nhiều tiền, nhưng em không cần tiền của anh, anh ạ! Nếu như cần tiền thì cả cuộc đời này anh sẽ chẳng bao giờ có được em.
Năm mới rồi có biết bao kế hoạch em đã vạch ra, em sẽ cố gắng hoàn thành nó thật tốt, một ngày nào đó gặp lại em sẽ cho anh biết rằng không có được em là một mất mát và thiệt thòi lớn nhất trong đời mình. Dù sao cũng cám ơn anh đã dạy cho em biết và nghe được âm thanh của sự tĩnh lặng, em sẽ nhớ mãi câu nói này và luôn mong rằng anh sẽ hạnh phúc, nhưng em thừa biết rằng nó sẽ chẳng bao giờ đến với một con người khô cằn, khó gần gủi và luôn đa nghi cầu toàn như anh đâu. Cố gắng kiếm tiền đi anh, mua nhà cao xe rộng. Hạnh phúc đơn giản nhất trong đời người là cho đi mà không cần nhận lại, luôn cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản dù đối diện với ai, ở đâu đi nữa. Không là những buổi cơm với bao toan tính thù hiềm, không là những mưu toan lật lọng của thói đời, không là những đêm dài với bao cơn ác mộng. Nhân quả công bằng, không ai thoát được. Hãy sống thật lòng mình rồi hạnh phúc sẽ đến với bạn, tôi tin điều đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời xin lỗi gửi đến anh Anh ơi, có lẽ anh sẽ buồn khi đọc được những dòng tâm sự của em nhưng thật lòng em muốn dành tất cả những điều hạnh phúc nhất cho anh. Anh hãy tha thứ cho em anh nhé! Em biết là thời gian em và anh biết nhau, yêu nhau quá ngắn ngủi nhưng hình như tất cả tình cảm và sự...