Xấu mặt vì vợ ăn uống vô duyên
Chẳng hiểu thế nào mà vợ lại có cái tính ăn uống tục tĩu như vậy, khiến một người làm chồng như tôi ngượng chín mặt.
Ở nhà thì không sao chứ đi đâu mà vợ như thế thì tôi chỉ có đường chui xuống đấy. Mà chui xuống đất cũng không xong, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa lại gặp mặt, tôi ái ngại không biết đối mặt với họ thế nào. Người thông cảm thì sẽ nghĩ, vợ là vợ, chồng là chồng, chồng không như thế là được. Nhưng người không thông cảm thì nghĩ tôi dở hơi, không biết bảo vợ, nhìn vợ mà đoán chồng…
Số là, vợ có cái tính tham ăn tục uống. Người ta đói khát thì không nói làm gì. Lúc đói con người ăn ngấu nghiến, chẳng nghĩ được đến ai nhưng vợ mình, nhà thì có điều kiện, ăn uống không tiếc tiền mua cho vợ, thế mà đi đâu vợ cũng như chết đói, thấy ái ngại vô cùng.
Ngày yêu nhau, vợ có cái tính ăn uống vô tư. Thế mà ngày ấy tôi lại thích mê cái tính này. Với tôi, con gái hay con trai, cứ tự nhiên là tôi thích. Người nào ăn uống càng thoải mái thì tôi càng thích, bởi thế mới là người thảo tính, dễ gần. Tôi cảm thấy vợ mình ngày còn yêu nhau thực sự vô tư, thoải mái, rất có ấn tượng. Tôi thích cô gái cá tính một chút, vô tư thì càng tốt, và không yểu điệu câu nệ chuyện cơm nước. Mỗi lần tới nhà tôi chơi, có gì ăn, mời là cô ấy ăn nhiệt tình, cũng không ngần ngại.
Lần vừa rồi, tôi có gọi vợ đi ăn. Vợ ăn uống tục tĩu lắm. Ăn với bạn bè cùng cơ quan tôi mà gọi món gì ra là vợ gắp lia lịa, gắp hết phần người khác. (ảnh minh họa)
Vợ vốn có tài nấu nướng nên tôi thường xuyên được thưởng thức những bữa ăn ngon cùng vợ. Vợ bày ra đủ món, nấu rồi ăn ngấu nghiến, nhìn đến là ngon miệng, rất là thích thú. Cảm giác ấy thật sự thoải mái biết bao.
Chúng tôi cưới nhau một thời gian sau khi tìm hiểu. Gia đình tôi cũng nhiều lần nói về chuyện tại sao con gái con đứa ăn lại không có duyên. Vì mấy lần em về nhà tôi chơi, em đều thể hiện sự vô tư như thế. Tôi hay nói với bố mẹ là, con gái như vậy mới thích. Căn bản là tại bố mẹ không hợp tính, không thích kiểu người như vậy nên này kia thôi, chứ với tôi, đó là chuyện rất bình thường, rất đáng yêu.
Sau này, nhiều lần đi chơi với bạn bè, thấy vợ có vẻ vô tư thái quá, tôi cũng nhắc nhở chút ít. Vợ cười bảo thế thì mới thích, ăn uống là phải tự nhiên chứ e dè thì không hay. Tôi cũng nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát, sau này vợ sẽ khác khi có chồng con nên tôi nào bận tâm.
Rồi chúng tôi cưới nhau sau đó. Được 2 năm thì tôi bắt đầu thấy không thể nào chịu được cái tính khí ăn uống thô tục của vợ. Bất cứ ở đâu, chỗ nào, vợ cũng ăn uống cật lực, ăn uống hết mình giống như sợ ai ăn hết mà nhà thì có thiếu thốn gì cho cam. Vợ còn bị cái tính ki bo, thích giữ khư khư của nhà mình còn ăn của nhà khác. Thế đấy, vì thế nên vợ luôn luôn ăn tham, với suy nghĩ, ăn no rồi về nhà đỡ phải ăn, rồi cũng không còn thèm khát gì nữa thì đỡ được một khoản ăn ngoài…
Video đang HOT
Hồi đi ăn cưới mới xấu mặt. Mâm cỗ vừa được đưa ra, chưa đủ món, chẳng ai gắp, vợ hùng hục gắp thức ăn, miệng vừa ăn vừa lia lịa kêu đói. (ảnh minh họa)
Lần vừa rồi, tôi có gọi vợ đi ăn. Vợ ăn uống tục tĩu lắm. Ăn với bạn bè cùng cơ quan tôi mà gọi món gì ra là vợ gắp lia lịa, gắp hết phần người khác. Đã thế, vợ ăn miếng nào thì bỏ vào bát tôi miếng đó, không nghĩ tới chị em xung quanh. Tôi ngại quá mới bảo không muốn ăn để vợ đừng gắp. Thật ra, bữa ăn ấy tôi không được miếng nào vào bụng vì phần của tôi vợ ăn hết. Về tới nhà tôi có nói vợ ăn uống tế nhị chút thì vợ bảo ‘chỉ có anh dại, ra ngoài không ăn thì đi làm gì, huống hồ mình còn đóng tiền. Ăn cho bõ công đóng tiền, hết số tiền ấy chứ của đâu mà cho thiên hạ’. Thật ra tôi nghĩ, vợ còn ăn nhiều hơn cả số tiền đóng, đi với vợ thì có mà lỗ vốn.
Hồi đi ăn cưới mới xấu mặt. Mâm cỗ vừa được đưa ra, chưa đủ món, chẳng ai gắp, vợ hùng hục gắp thức ăn, miệng vừa ăn vừa lia lịa kêu đói. Tôi huých tay vợ bảo từ từ hãy ăn, thế mà vợ lườm tôi rồi lại gắp tiếp. Mấy anh bạn đi cùng tôi thì hay nhậu, chưa gắp được miếng nào, nhìn xuống mâm thức ăn đã chẳng còn mấy miếng. Tôi cũng là là sao vợ lại ăn khỏe như vậy, ở nhà vợ đã ăn bao nhiêu rồi sao giờ lại tỏ ra thiếu thốn. Tôi ngại chín mặt không biết tìm chỗ nào để chui. Nói không ngoa chứ, lần sau đó, tôi chẳng dám gặp mấy anh bạn kia nữa. Có đi đâu tôi cũng không dám đưa vợ đi cùng, họ gọi tôi cũng tìm cách chối từ. Nhiều lần, họ chẳng gọi nữa. Thành ra tôi mất bạn vì vợ, tôi cảm thấy mệt vô cùng.
Tính đáng yêu của vợ ngày nào giờ trở thành nỗi lo sợ với tôi. Tự hào về vợ trước đây bao nhiêu thì giờ xấu hổ vì vợ bấy nhiêu, tôi bắt đầu thấy khiếp vía cái tính ham ăn của vợ. Người đâu mà của nhà mình thì cứ tiết kiệm hết ngày này qua ngày khác, nhưng của nhà người khác thì ăn cho bằng được, ăn chán thì thôi.
Đã thế, vợ còn ăn uống vô duyên nữa. Ngoài cái chuyện ăn nhiều, vợ còn húp sùm sụp mỗi lần ăn nước. Ăn thì phát ra tiếng kêu đến phát ngại, lúc mà không ai nói chuyện, mọi người tự nhiên chú ý vào vợ, nhìn cách ăn của vợ tôi, ai cũng quay đi không dám nói gì vì sợ tôi mất mặt, nhưng họ đều hiểu, vợ tôi quá vô duyên.
Bây giờ thì cái sự vô tư của vợ thành vô duyên rồi. Bố mẹ tôi nói không sai,đúng là con gái không nên ăn uống tục tĩu, như vậy sẽ thành vô duyên khi có con cái, gia đình. Từ nay về sau, chắc chẳng đám đưa vợ đi đâu nữa, xấu mặt với bạn bè…
Theo VNE
Xấu hổ vì vợ không coi trọng bố mẹ vợ
Mỗi lần ai đến nhà chơi là vợ lại nói bóng nói gió về chuyện quà cáp. Nếu như ai đó đến tay không là vợ khó chịu ra mặt, bực bội với tôi.
Vợ ki bo khét tiếng
Mỗi lần ai đến nhà chơi là vợ lại nói bóng nói gió về chuyện quà cáp. Nếu như ai đó đến tay không là vợ khó chịu ra mặt, bực bội với tôi. Tôi giữ chức trưởng phòng kinh doanh ở một công ty lớn, thế nên, vợ mặc định rằng, những người tới nhà tôi chơi phải mang quà cáp nhất là những người dưới quyền, là nhân viên của tôi.
Có lần, tôi tổ chức liên hoan ăn uống ở nhà, mời anh chị em tới nhà. Thú thực, cái chức trưởng phòng cũng chẳng quá to tát, có thêm chút quyền hành thôi chứ không hẳn oai phong như vợ nghĩ. Nhưng mà vợ bảo, nếu có bạn bè tới nhà thì nhất định phải mang quà, ai không mang là thất lễ, là không tôn trọng cấp trên. Vợ còn xúi tôi, những người không mang quà phải ghi nhớ, sau này còn biết mà &'điều trị'. Nghe những lời vợ nói, tôi rờn rợn trong người. Thật sự tôi không dám nghĩ, vợ mình lại là người đàn bà tham lam tiền bạc như vậy...
Đã tham tiền, vợ tôi còn mắc bệnh ki bo. Chỉ muốn lấy của của người khác nhưng lại không muốn cho ai một xu nào. Người ta đến nhà thăm con đầy tháng, biếu xén quà cáp, cho tiền con tôi nhưng khi người ta sinh, vợ tôi nhất định không tới, lấy hết lý do này đến lý do nọ để không đến. Nói thì vợ bảo, quan trọng gì vì mình chỉ sinh đứa con này nữa là thôi, cũng không mong ngóng có lần thứ ba nữa. Thất vọng vì vợ quá, tôi nói nhiều vợ không nghe, tôi chán luôn, không còn muốn bàn luận gì thêm nữa...
Đã tham tiền, vợ tôi còn mắc bệnh ki bo. Chỉ muốn lấy của của người khác nhưng lại không muốn cho ai một xu nào. (ảnh minh họa)
Giỗ chạp, ở đây người ta có truyền thống chia đồ lộc cho các nhà hàng xóm. Nhà họ có giỗ, họ chia cho nhà tôi nhưng đến nhà tôi có giỗ thì nhất định không. Vợ không chịu chi một đồng nào hết, vợ bảo, &'kệ nhà người ta, người ta thích thì làm vậy, mình không thích thì thôi...'. Thế là nhiều lần, họ cũng không còn muốn mang sang nhà tôi nữa, vì họ nghĩ nhà tôi ăn bo bo, không nghĩ đến xóm làng. Lâu dần, tình cảm hàng xóm láng giềng mất hết, chẳng còn ai muốn chơi với nhà tôi nữa. Tôi cảm thấy phiền lòng vì vợ nhưng mà cứ nhắc mãi không được thì cũng đành. Tôi đâu có thời gian mà quan tâm tới những chuyện lặt vặt thế này. Bạn bè tôi nhiều lần &'dính chưởng' của vợ nên chán ngán, ngay cả tôi, họ cũng chẳng muốn thân thiết nữa. Đồng nghiệp đến một lần, thấy thái độ của vợ tôi vì không quà cáp, nói bóng nói gió, họ sợ luôn, lần sau xin thôi, chịu không dám nhận lời mời...
Gia đình tôi không giàu có nhưng cũng gọi là có của cải. Sinh nhật con, muốn mua chút bánh kẹo cho hàng xóm đưa trẻ con sáng chung vui nhưng vợ nhất định không chịu. Con được một tuổi thì cho con vui tí, hàng xóm sang con càng mừng, thế mà vợ nhất định không làm. Vợ còn bảo, mua rồi lại mất vài trăm. Cái vài trăm cũng là tiền thật, cần trân trọng nhưng sinh nhật con lại tiếc vài trăm với trẻ nhỏ thì thật không thể hiểu nổi.
Vợ không coi trọng bố mẹ đẻ chính mình
Cái chuyện vợ ki bo đã khiến tôi chán lắm rồi, nhưng tưởng là vợ ki bo với nhà mình, với bạn bè mình, ai ngờ ki bo với cả bố mẹ đẻ của mình. Từ ngày lấy nhau, có thi thoảng tôi còn muốn chủ động mua quà về gửi biếu bố mẹ, nhưng mà vợ chưa từng đả động đến. Chẳng biết vợ có giấu giếm biếu bố mẹ cái gì mà không nói cho tôi biết không nhưng thiết nghĩ, vợ có thể công khai nói với tôi là muốn mua cái này cái kia cho bố mẹ. Như thế và minh bạch mà lại được lợi nếu như vợ muốn biếu thêm cho bố mẹ đẻ của mình.
Cái chuyện vợ ki bo đã khiến tôi chán lắm rồi, nhưng tưởng là vợ ki bo với nhà mình, với bạn bè mình, ai ngờ ki bo với cả bố mẹ đẻ của mình. (ảnh minh họa)
Tôi ngạc nhiên nên nhiều lần chủ động đề xuất chuyện này. Tôi bảo vợ mua đồ xịn thì vợ bảo &'mua đồ vừa tiền thôi không tốn kém. Bố mẹ ở quê cũng chẳng cần thiết phải xịn'. Ừ thì đúng, các cụ không cần dùng đồ xịn nhưng đồ ăn thì nên mua đồ ngon, đồ xịn chứ, vậy mà vợ còn tính toán vài chục bạc vì món đắt, món rẻ.
Tôi vào cửa hàng mua áo biếu bố mẹ, chọn những bộ đẹp, chất liệu tốt, vợ kéo tôi ra ngoài hàng vỉa hè, bảo mua biếu bố mẹ ít đồ dùng ngoài này thôi, dùng vài bữa bố mẹ lại bỏ đi phí. Mua đồ xịn bố mẹ cũng không biết là đồ xịn. Nói thì nói vậy, tôi đâu quan trọng chuyện đó, đâu cần bố mẹ biết tôi mua đồ xịn đâu. Chỉ cần là các cụ dùng an toàn, thấy thích là được rồi.
Thấy thất vọng về vợ, tôi lại thương chính bố mẹ vợ của mình. Nhiều lần tôi chủ động mua quà biếu bố mẹ vợ. Nhưng khi vợ phát hiện, em cau có mặt mày, bực bội với tôi, mắng tôi là không biết tiết kiệm. Tôi thật sự không biết nên làm thế nào để cải tạo vợ mình nữa.
Chuyện vợ ki bo với nhà tôi thì tôi đã thấm rồi, nhưng mà tôi bỏ qua, không chấp. Đến bây giờ thì quả thật không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi đi làm, tiền tôi kiếm ra nhiều nhưng từ ngày phát hiện ra tính xấu của vợ, tôi đã lập quỹ đen.(ảnh minh họa)
Ngày trước, mỗi lần tôi nói biếu bố mẹ tôi cái gì là vợ không cho phép. Vợ bảo, cứ phải là ngày gì mới được biếu, tức là nhân dịp lễ tết hay gì đó thì mới biếu xén, chứ biếu liên tục thành thói quen xấu, sau này không có tiền biếu thì các cụ lại phàn nàn. Cái này xem như cũng có lý nhưng mà như thế có vẻ cũng tính toán. Lúc bố mẹ cần thì mình biếu, còn khi nào có dịp biếu ít đi cũng được có sao. Vợ nói vậy khác gì là trách nhiệm của vợ chứ không phải là tấm lòng của người con.
Tôi đi làm, tiền tôi kiếm ra nhiều nhưng từ ngày phát hiện ra tính xấu của vợ, tôi đã lập quỹ đen. Nhất định tôi không cho vợ giữ tiền nữa, kẻo vợ sẽ lộng hành. Tôi chẳng ki bo với vợ nhưng phải có kế hoạch cho tương lai, chứ sau này nói dại, vợ chồng có xảy ra chuyện gì thì đúng là, vợ tôi cuỗm hết tiền đi luôn, lúc ấy tôi chỉ có công cốc mà thôi. Tiết kiệm là đức tính tốt nhưng mà tiết kiệm kiểu ki bo như vợ thì đúng là đáng buồn...
Theo Khampha
Để chúng tôi hạnh phúc được không? Ngay lần đầu thiên Thảo gặp Lân, hình ảnh của một chàng trai lịch lãm, hào nhã và hết sức thông minh đã khiến trái tim Thảo loạn nhịp. Thảo biết mình đã yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính vì thế mà Thảo tìm mọi cách để có thể vào làm cùng công ty với Lân. Và...