Xấu mặt vì vợ ăn uống quá vô duyên
Ở nhà thì không sao chứ đi đâu mà vợ như thế thì tôi chỉ có đường chui xuống đấy. Mà chui xuống đất cũng không xong, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa lại gặp mặt, tôi ái ngại không biết đối mặt với họ thế nào. Người thông cảm thì sẽ nghĩ, vợ là vợ, chồng là chồng, chồng không như thế là được. Nhưng người không thông cảm thì nghĩ tôi dở hơi, không biết bảo vợ, nhìn vợ mà đoán chồng…
Số là, vợ có cái tính tham ăn tục uống. Người ta đói khát thì không nói làm gì. Lúc đói con người ăn ngấu nghiến, chẳng nghĩ được đến ai nhưng vợ mình, nhà thì có điều kiện, ăn uống không tiếc tiền mua cho vợ, thế mà đi đâu vợ cũng như chết đói, thấy ái ngại vô cùng.
Ngày yêu nhau, vợ có cái tính ăn uống vô tư. Thế mà ngày ấy tôi lại thích mê cái tính này. Với tôi, con gái hay con trai, cứ tự nhiên là tôi thích. Người nào ăn uống càng thoải mái thì tôi càng thích, bởi thế mới là người thảo tính, dễ gần. Tôi cảm thấy vợ mình ngày còn yêu nhau thực sự vô tư, thoải mái, rất có ấn tượng. Tôi thích cô gái cá tính một chút, vô tư thì càng tốt, và không yểu điệu câu nệ chuyện cơm nước. Mỗi lần tới nhà tôi chơi, có gì ăn, mời là cô ấy ăn nhiệt tình, cũng không ngần ngại.
Lần vừa rồi, tôi có gọi vợ đi ăn. Vợ ăn uống tục tĩu lắm. Ăn với bạn bè cùng cơ quan tôi mà gọi món gì ra là vợ gắp lia lịa, gắp hết phần người khác. (ảnh minh họa)
Vợ vốn có tài nấu nướng nên tôi thường xuyên được thưởng thức những bữa ăn ngon cùng vợ. Vợ bày ra đủ món, nấu rồi ăn ngấu nghiến, nhìn đến là ngon miệng, rất là thích thú. Cảm giác ấy thật sự thoải mái biết bao.
Chúng tôi cưới nhau một thời gian sau khi tìm hiểu. Gia đình tôi cũng nhiều lần nói về chuyện tại sao con gái con đứa ăn lại không có duyên. Vì mấy lần em về nhà tôi chơi, em đều thể hiện sự vô tư như thế. Tôi hay nói với bố mẹ là, con gái như vậy mới thích. Căn bản là tại bố mẹ không hợp tính, không thích kiểu người như vậy nên này kia thôi, chứ với tôi, đó là chuyện rất bình thường, rất đáng yêu.
Sau này, nhiều lần đi chơi với bạn bè, thấy vợ có vẻ vô tư thái quá, tôi cũng nhắc nhở chút ít. Vợ cười bảo thế thì mới thích, ăn uống là phải tự nhiên chứ e dè thì không hay. Tôi cũng nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát, sau này vợ sẽ khác khi có chồng con nên tôi nào bận tâm.
Rồi chúng tôi cưới nhau sau đó. Được 2 năm thì tôi bắt đầu thấy không thể nào chịu được cái tính khí ăn uống thô tục của vợ. Bất cứ ở đâu, chỗ nào, vợ cũng ăn uống cật lực, ăn uống hết mình giống như sợ ai ăn hết mà nhà thì có thiếu thốn gì cho cam. Vợ còn bị cái tính ki bo, thích giữ khư khư của nhà mình còn ăn của nhà khác. Thế đấy, vì thế nên vợ luôn luôn ăn tham, với suy nghĩ, ăn no rồi về nhà đỡ phải ăn, rồi cũng không còn thèm khát gì nữa thì đỡ được một khoản ăn ngoài…
Video đang HOT
Hồi đi ăn cưới mới xấu mặt. Mâm cỗ vừa được đưa ra, chưa đủ món, chẳng ai gắp, vợ hùng hục gắp thức ăn, miệng vừa ăn vừa lia lịa kêu đói. (ảnh minh họa)
Lần vừa rồi, tôi có gọi vợ đi ăn. Vợ ăn uống tục tĩu lắm. Ăn với bạn bè cùng cơ quan tôi mà gọi món gì ra là vợ gắp lia lịa, gắp hết phần người khác. Đã thế, vợ ăn miếng nào thì bỏ vào bát tôi miếng đó, không nghĩ tới chị em xung quanh. Tôi ngại quá mới bảo không muốn ăn để vợ đừng gắp. Thật ra, bữa ăn ấy tôi không được miếng nào vào bụng vì phần của tôi vợ ăn hết. Về tới nhà tôi có nói vợ ăn uống tế nhị chút thì vợ bảo ‘chỉ có anh dại, ra ngoài không ăn thì đi làm gì, huống hồ mình còn đóng tiền. Ăn cho bõ công đóng tiền, hết số tiền ấy chứ của đâu mà cho thiên hạ’. Thật ra tôi nghĩ, vợ còn ăn nhiều hơn cả số tiền đóng, đi với vợ thì có mà lỗ vốn.
Hồi đi ăn cưới mới xấu mặt. Mâm cỗ vừa được đưa ra, chưa đủ món, chẳng ai gắp, vợ hùng hục gắp thức ăn, miệng vừa ăn vừa lia lịa kêu đói. Tôi huých tay vợ bảo từ từ hãy ăn, thế mà vợ lườm tôi rồi lại gắp tiếp. Mấy anh bạn đi cùng tôi thì hay nhậu, chưa gắp được miếng nào, nhìn xuống mâm thức ăn đã chẳng còn mấy miếng. Tôi cũng là là sao vợ lại ăn khỏe như vậy, ở nhà vợ đã ăn bao nhiêu rồi sao giờ lại tỏ ra thiếu thốn. Tôi ngại chín mặt không biết tìm chỗ nào để chui. Nói không ngoa chứ, lần sau đó, tôi chẳng dám gặp mấy anh bạn kia nữa. Có đi đâu tôi cũng không dám đưa vợ đi cùng, họ gọi tôi cũng tìm cách chối từ. Nhiều lần, họ chẳng gọi nữa. Thành ra tôi mất bạn vì vợ, tôi cảm thấy mệt vô cùng.
Tính đáng yêu của vợ ngày nào giờ trở thành nỗi lo sợ với tôi. Tự hào về vợ trước đây bao nhiêu thì giờ xấu hổ vì vợ bấy nhiêu, tôi bắt đầu thấy khiếp vía cái tính ham ăn của vợ. Người đâu mà của nhà mình thì cứ tiết kiệm hết ngày này qua ngày khác, nhưng của nhà người khác thì ăn cho bằng được, ăn chán thì thôi.
Đã thế, vợ còn ăn uống vô duyên nữa. Ngoài cái chuyện ăn nhiều, vợ còn húp sùm sụp mỗi lần ăn nước. Ăn thì phát ra tiếng kêu đến phát ngại, lúc mà không ai nói chuyện, mọi người tự nhiên chú ý vào vợ, nhìn cách ăn của vợ tôi, ai cũng quay đi không dám nói gì vì sợ tôi mất mặt, nhưng họ đều hiểu, vợ tôi quá vô duyên.
Bây giờ thì cái sự vô tư của vợ thành vô duyên rồi. Bố mẹ tôi nói không sai,đúng là con gái không nên ăn uống tục tĩu, như vậy sẽ thành vô duyên khi có con cái, gia đình. Từ nay về sau, chắc chẳng đám đưa vợ đi đâu nữa, xấu mặt với bạn bè…
Theo Phunutoday
Em đang bị lợi dụng triệt để và trắng trợn?
Vì lẽ đó, bạn trai thường xuyên sang phòng em để "ăn chung" do ngại nấu và cũng để tiết kiệm điện, gas nên bảo em nấu chung một nồi. Thế nhưng, mỗi tháng, anh chỉ đưa cho em 1 triệu tiền ăn mà ngày nào cũng sang ăn 3 bữa.
Em năm nay 19 tuổi , người yêu của em 24 tuổi và đã đi làm. Em và anh quen nhau vì cùng trọ chung một xóm trọ. Em lần đầu xa nhà nên còn nhiều bỡ ngỡ dễ tủi thân, anh lại ở phòng ngay bên cạnh nên chúng em nói chuyện với nhau thường xuyên hơn. Anh hay quan tâm an ủi em và thỉnh thoảng mua cho em cái bánh hay kẹp nơ xinh xinh nên chỉ sau ba tháng, em với anh thành một cặp.
Bạn trai là người khá tiết kiệm và cũng hay so sánh em với người khác nên đôi khi khiến em cảm thấy khó chịu. Lúc đầu mới hẹn hò anh toàn lôi em ra công viên đi dạo. Lần nào bọn em cũng đi bộ 3 cây số tới công viên Cầu Giấy vì công viên này không mất vé vào cửa. Anh cũng rất "chu đáo", đi chơi là đèo theo chai nước từ nhà cho đỡ tốn kém. Uống hết nước thì em phải nhịn khát cho tới khi về tới nhà vì anh bảo muốn giành dụm để lo cho tương lai của hai đứa.
Vì lẽ đó, bạn trai thường xuyên sang phòng em để "ăn chung" do ngại nấu và cũng để tiết kiệm điện, gas nên bảo em nấu chung một nồi. Thế nhưng, mỗi tháng, anh chỉ đưa cho em 1 triệu tiền ăn mà ngày nào cũng sang ăn 3 bữa. Ăn xong, anh ngồi khệnh khạng xỉa răng uống nước, tuyệt không động tay động chân dọn dẹp phụ giúp em.
Anh quay ngược chỉ trích em là đồ ích kỷ, coi trọng đồng tiền hơn người yêu. (Ảnh minh họa)
Vì là sinh viên, lại là con gái nên em ăn rất ít. Trong khi sức ăn của anh rất lớn. Bữa nào chỉ có rau với đậu phụ là anh kêu ca, cằn nhằn không đủ sức làm việc. Nhưng với 1 triệu tiền anh đưa, cộng thêm 1 triệu tiền bố mẹ cho em, em không thể xoay xở được bữa nào cũng cơm canh thịt cá.
Em nói với anh thì anh bảo, tháng này anh đang phải chi cái này, khoản nọ nên không có dư tiền. Anh bảo em cứ tạm bỏ ra, khi nào có lương anh trả em sau. Thương bạn trai nên em tiết kiệm triệt để, rồi lấy cả tiền quỹ lớp (em là thủ quỹ) ra để lo bữa ăn cho anh, mong anh có sức làm việc. Em tưởng khi có lương rồi anh trả, em gửi lại lớp là được.
Nhưng 3 tháng trôi qua, anh vẫn không đả động gì. Nhắc anh nhiều thì anh cáu rằng có vài đồng bạc mà phải nói mãi. Anh có quỵt ai đâu mà phải lo. Chẳng qua dạo này anh đang đầu tư với hai người bạn nên không sẵn tiền mặt. Anh quay ngược chỉ trích em là đồ ích kỷ, coi trọng đồng tiền hơn người yêu. Với lại sau khi ra trường, bọn em sẽ cưới nhau thì giờ tiêu tiền của ai chẳng như nhau. Sau này anh lo cho em, chẳng lẽ anh cũng đòi tiền?
Tin bạn trai nên em lại im lặng tìm cách khắc phục. Khi lớp cần chi khoản nào, em lại gọi điện về nói dối bố mẹ đóng góp này nọ để bố mẹ gửi cho một ít và đi làm thêm để lấy tiền trang trải.
Ki bo là thế, vậy mà anh còn có tính xấu nữa là hay so sánh em với người yêu cũ. Thường xuyên nhất là anh chê em nấu ăn ẩu, không ngon như cô ấy.
Có lần nhận được tiền làm thêm, em mua một chiếc váy màu hồng mặc đi chơi với anh. Lúc đi đường gặp một cô khác cũng mặc chiếc váy như của em thì anh chẹp miệng bảo: "Em xem, em cứ đua đòi. Em mặc cái váy này không đẹp bằng cô kia, chân họ dài mặc mới tôn được dáng váy, chứ em mặc làm xấu cả cái váy mà cứ thích bỏ tiền ra mua".
Lời anh nói khiến em rất buồn và ấm ức. Em quay người bỏ về, không đi chơi nữa thì anh rối rít xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Lời anh nói khiến em rất buồn và ấm ức. Em quay người bỏ về, không đi chơi nữa thì anh rối rít xin lỗi, anh còn nói: "Đúng là sự thật mất lòng. Lần sau anh cứ khen cho em mát mặt vậy".
Hôm qua, bạn cấp ba của em tổ chức họp mặt, bảo em mang người yêu đến ra mắt. Chúng em ngồi trà đá nói chuyện rất vui vẻ nhưng lúc ra về anh hỏi em: "Cô ngồi cạnh em có phải tên T không? Người vừa xinh vừa nói chuyện có duyên, chẳng bù cho em. Nói thật, anh mà gặp em ấy trước thì anh đã cua em ấy rồi". Tức quá, em hét lên: "Anh không phải ước, giờ chúng ta chia tay, anh đi mà tán tỉnh bạn ấy" . Nói xong em bỏ về còn anh thì chạy theo nói anh lỡ miệng.
Mấy ngày này lúc nào anh cũng sang phòng em xin lỗi nhưng em không chịu gặp, mấy bạn cùng xóm trọ khuyên em bỏ anh, vì nếu yêu mãi một người như vậy thì sau này chẳng mong sướng nổi. Một đứa bạn còn bảo em đang bị lợi dụng triệt để và trắng trợn vì người ta đang cần một osin nấu cơm, giặt giũ mà thôi.
Có thật là anh đang lợi dụng em không? Em có nên bỏ anh hay cứ cho anh cơ hội và thời gian đê chứng minh lời hứa của anh? Em rất bối rối, mong các chị cho em lời khuyên
Theo Afamily
Nản vì bạn gái tôi quá vô duyên Em uống ừng ực, tu một hơi hết cốc rượu, làm tôi choáng vô cùng. Tôi chưa từng biết, người yêu mình có khả năng uống rượu Buồn vì bạn gái vô duyên, góp ý không nghe (ảnh minh họa) Ngày mới gặp em, tôi cực kì ấn tượng vì em là một cô gái cá tính, sôi nổi, ănnói vui vẻ, hòa...