Xấu hổ vì vợ sống hai mặt
Tôi cảm thấy chán nản vì cách cư xử của vợ mình. Bố mẹ tôi vợ cũng khéo, người thân của tôi vợ cũng khéo, người ngoài thì khỏi phải nói làm gì.
Mỗi lần vợ cất lời là tôi cảm thấy nổi cả da gà vì cái sự khéo léo đến lạ của vợ. Người ta khéo thì khéo ở cái tâm, nhưng đây vợ mình chỉ được cái miệng, khen ngợi người ta hết lời nhưng mà sau đó thì lại bĩu môi dài thườn thượt, chê bai đủ kiểu với chồng.
Cái chuyện vợ khéo thì chồng được nhờ, nhưng mà khéo lộ liễu kiểu vợ tôi thì thiên hạ họ nhận ra hết. Chỉ người nào chưa thân quen, mới gặp vài lần đầu thì thích thú. Thế nên, vợ tôi có rất nhiều bạn thân, thân đến mức mà chỉ thấy hai người ấy tâng bốc nhau trong một cuộc hẹn hò cà phê.
Ngày yêu nhau, tôi thấy vợ là một người biết cư xử. Nói chung, dù mới gặp bạn bè tôi lần đầu nhưng lúc nào em cũng tỏ ra vui vẻ, hồ hởi, gần gũi. Đó là điều tôi cảm thấy rất hài lòng. Tôi cũng yêu vợ bởi chính những điều đó. Bạn bè tôi ai cũng hết lời khen ngợi em, nói em dễ gần, biết ăn nói, tiếp xúc rất dễ chịu.
Chúng tôi cưới nhau sau hơn hai năm tìm hiểu. Tình yêu thật đẹp và cũng nhiều điều đáng nói. Thật ra, tôi cũng biết sự khéo léo của vợ từ khi yêu nhau nhưng nghĩ vợ khéo như vậy với người ngoài để thể hiện sự thân thiện của mình cũng không sao. Với lại, lúc yêu chưa được chứng kiến nhiều như khi cưới nhau.
Ngày yêu nhau, tôi thấy vợ là một người biết cư xử. Nói chung, dù mới gặp bạn bè tôi lần đầu nhưng lúc nào em cũng tỏ ra vui vẻ, hồ hởi, gần gũi. (ảnh minh họa)
Ngày về làm vợ chồng, được nửa năm thì đúng là, tôi không thể nào chịu được cái tính hay nói của vợ. Vợ khéo léo một cách giả tạo, khiến tôi sởn hết da gà. Người ngoài không nói làm gì, ngay cả với người thân của tôi, vợ cũng dở trò như vậy, tôi phiền lòng lắm.
Có lần, chị họ của tôi tới nhà chơi, vợ tôi bảo: “Ôi chị, hôm nay nhìn chị xinh quá cơ. Chị làm kiểu tóc này ở đâu đấy, trẻ ra mấy tuổi?”. Chị họ của tôi có vẻ thích thú lắm, vì đàn bà mà, ai chẳng thích được khen, được nịnh. Thậm chí họ biết chỉ là câu nịnh thì họ cũng sẽ rất hài lòng. Tôi cười khen vợ khéo léo, biết làm chị họ tôi vui. Thế mà tôi ấy tôi bảo vợ tôi là &’mai em làm kiểu tóc như chị L, nhìn xinh và trẻ ra còn gì’. Vợ tôi đùng đùng bảo &’ai làm tóc như bà ấy, nhìn như bà già. Điên à mà làm như vậy mới tí tuổi. Đẹp cái gì cho cam, già khú, em chỉ khen vậy cho chị ấy vui lòng thôi, mất gì câu nịnh’.
Nghe vợ nói, tôi choáng luôn. Tôi không nghĩ vợ lại như vậy. Thật ra, sự khéo léo có thể chấp nhận được nhưng khi được tôi đề cập chuyện làm tóc như vậy, vợ không nên nói toạc ra thế để chồng biết bản chất của mình. Có thể cũng là sự khéo léo nhưng mà không nên dùng những lời lẽ đay nghiến, nói là xấu như ma, già khú này kia để nói về người chị họ của tôi. Tôi có chút thất vọng về vợ…
Video đang HOT
Cứ hỏi cái này có đẹp không, cái kia có đẹp không là y như rằng họ nhìn nhau cười. Vì vợ tôi chắc chắn sẽ khen, không bao giờ có một lời chê… (ảnh minh họa)
Rồi, có hôm đi với bạn bè tôi, vợ cũng hồ hởi khen. Cái gì vợ cũng khen, khen hết lời đến bạn tôi còn nhìn nhau. Có lẽ lâu ngày họ biết tính vợ tôi. Cứ hỏi cái này có đẹp không, cái kia có đẹp không là y như rằng họ nhìn nhau cười. Vì vợ tôi chắc chắn sẽ khen, không bao giờ có một lời chê…
Mấy cô bạn mẹ chồng tới nhà chơi, vợ ra chào hỏi đon đả &’cháu chào các cô các bác, các bác đến nhà chơi ở lại ăn cơm với bố mẹ cháu ạ’. Các cô khen con dâu của mẹ tôi nhanh nhẹn này nọ, vợ tôi cười tít mắt. Vào trong nhà vợ bảo &’mấy bà ấy mà ở lại ăn thì có mà chết à, thóc đâu mà đãi…’. Tôi thấy hơi buồn, nhìn vợ một cách khó hiểu. Tôi cau mặt &’bạn của mẹ, ở lại thì vui với mẹ, có gì đâu mà em nói thế. Lần sau nếu em không thích thì đừng ra vẻ hồ hởi mời chào người ta. Nhỡ người ta ở lại thì em tính sao?’. Vợ tôi im lặng không nói gì.
Em bị cái bệnh hay tâng bốc, nên cái gì mua biếu bố mẹ chồng là cũng khen nấy khen để &’mẹ ơi, cái này đẹp quá, con mua tận bên nước ngoài, nhờ bạn đặt hộ’. Em bảo nói vậy cho người già thích, vì nói hàng rởm thì bố mẹ lại không vui, hay là lại nghĩ con thế này thế kia. Tính ra, vợ tôi cũng chịu khó chăm sóc bố mẹ chồng nhưng mà cách vợ đối xử như vậy, tôi không đoán được thật ra trong tâm vợ nghĩ gì. Nhỡ đâu một ngày nào đó, vợ lại lật mặt, nói mẹ tôi không ra gì thì có mà chết dở….
Tôi không buồn nói chuyện với vợ. Tôi cảm thấy chán nản vì cách cư xử của vợ mình. (ảnh minh họa)
Những câu khen của vợ, câu ca ngợi của vợ giờ đây với tôi không còn giá trị gì nữa. Tôi cảm nhận toàn là sự giả tạo, toàn là những lời nói sáo rỗng, nịnh nọt, tôi cảm thấy ái ngại vô cùng.
Tôi không buồn nói chuyện với vợ. Tôi cảm thấy chán nản vì cách cư xử của vợ mình. Bố mẹ tôi vợ cũng khéo, người thân của tôi vợ cũng khéo, người ngoài thì khỏi phải nói làm gì. Vợ khéo léo để lấy lòng họ, tốt với họ thì không sao nhưng sau vợ lại quay ra đay nghiến, xúc phạm họ thì thật tình, cái sự khéo của vợ làm tôi cảm thấy xấu hổ với thiên hạ.
Lần này, tôi quyết định về nói chuyện với vợ, nói hết những gì tôi suy nghĩ. Mong vợ bỏ ngay cái tính đó đi chứ tôi không thể nào chấp nhận được cái kiểu như vậy. Đó là một người xấu, sống hai mặt, bằng mặt nhưng không bằng lòng…
Theo Khampha
"Sao lại dốc hết tiền cho nhà chồng?"
Mỗi lần gọi điện nói chuyện với cô bạn, than phiền về chuyện này, chuyện kia là nó lại hét toáng lên &'mày điên à mà mang hết tiền dốc vào nhà chồng, phải giữ lại cho mình khoản chi tiêu chứ".
"...Tao không thể tưởng tượng được sao mày lớn rồi mà dại thế? Phải tính đường lui chứ, nếu mà cứ thế này sau này &'trộm vía' có gì xảy ra thì mày tính sao?'.
Mình thì nói ít mà nó nói nhiều không tả nổi. Lần nào nó cũng nói tôi không ra gì, nói tôi là loại này, loại nọ. Tôi cũng biết bạn thân lo cho mình nhưng đúng là, mỗi người mỗi cảnh, đâu phải cứ nói như vậy là làm được đâu. Nhiều khi tôi cũng lo lắng cho tương lai của mình và con lắm chứ, nhưng bây giờ tính sao đây?
Tôi lấy chồng, đến bây giờ là được gần 3 năm. Thật ra, bố mẹ chồng tôi cực kì dễ tính, cũng coi con dâu như người nhà, không phân biệt trai gái, dâu rể. Nhưng mà, chính vì bố mẹ dễ vậy nên tôi mới có nhiều điều cảm thấy ái ngại. Nhà chồng tôi cũng không đông người, bố mẹ có 2 trai và một gái. Chị gái thì đi lấy chồng được mấy năm rồi, cũng có cháu lớn rồi. Anh trai tôi cũng đã có gia đình, xây nhà riêng cách nhà tôi vài nhà. Nói chung, tất cả cũng quây quần ở cùng nhau, có việc gì cũng dễ tụ tập.
Chỉ có vợ chồng tôi là ở cùng bố mẹ, thế nên, dù là con út nhưng mọi khoản trong gia đình chúng tôi đều phải tính tóa hết từ A đến Z. Nhà có việc gì, giỗ chạp hay là gì đó, tôi dù là dâu út cũng phải đứng ra lo liệu vì bây giờ mình đã sống ở nhà này rồi. Nhiều khi mẹ chồng cũng giúp sức nhưng mà cứ thấy ngại ngại mẹ, sợ bố mẹ lại nghĩ mình tính toán, không có trách nhiệm với gia đình.
Chỉ có vợ chồng tôi là ở cùng bố mẹ, thế nên, dù là con út nhưng mọi khoản trong gia đình chúng tôi đều phải tính tóa hết từ A đến Z. (ảnh minh họa)
Ở chung nhà chồng, hàng tháng, tôi góp tiền cho bố mẹ cùng ăn uống, sinh hoạt. Còn lại, thi thoảng lĩnh lương thì mua bán thêm, hoặc là biếu bố mẹ chút tiền. Vì mẹ chồng cũng không tính toán, cũng chăm sóc chúng tôi, hàng ngày phục chuyện cơm nước, sinh hoạt cho gia đình tôi và cháu nội, nên tôi cảm kích lắm. Mẹ dễ chịu, gần như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì giữa mẹ chồng con dâu.
Tôi cảm thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng thoải mái, không có gì phải thắc mắc.
Hại vợ chồng đi làm, thu nhập cũng tạm tạm. Nếu mà thuê nhà cửa thì chắc cũng không còn tiền tiết kiệm, nhưng mà ở chùng với bố mẹ nên cũng bớt được khoản tiền nhà. Nói chung, tôi cũng cố gắng tiết kiệm để có đồng ra đồng vào, chỉ ước sau này có một căn hộ riêng cho mẹ con thì tốt biết mấy.
Nhưng mà, lần vừa rồi, anh chồng tôi xây nhà, cần thêm một ít tiền. Bố mẹ tôi cũng cho anh chị gần trăm triệu. Thân làm anh em ruột thịt trong nhà, không có gì giúp anh chị, tôi cũng thấy ngại. Với lại, bố mẹ tôi cũng mở lời vì thật ra, bố mẹ muốn anh em trong nhà nương tựa vào nhau lúc khó khăn. Thế là, có vài chục triệu tiền tiết kiệm, tôi lại dốc ra gần hết đưa cho anh chị. Nói là vay đấy nhưng biết bao giờ mới trả. Thôi thì cho không thôi chứ.
Tôi cũng buồn lắm nhưng nghĩ mình nên vậy. Bố mẹ càng tốt, càng biết điều, anh chị cũng thoải mái với mình, mình càng phải cố gắng giúp đỡ họ. Kể câu chuyện này ra, bạn tôi bảo tôi bị hâm nặng. Tiền không có, có vài đồng tùy thân lại đi đưa hết cho anh chị. Thật ra, tôi chỉ có vài chục triệu này thôi. Đưa hết rồi tôi cũng không còn đồng nào nữa. Tôi cũng muốn có của ăn của để nhưng mà có việc thì lại phải dùng đến. Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.
Bây giờ chỉ còn thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.(ảnh minh họa)
Thấy chúng tôi làm vậy, bố mẹ cũng mừng vì con cái trong nhà biết thương yêu, đùm bọc nhau. Với lại, mình cũng ở chung cùng bố mẹ nên phải hiểu ý tứ. Cái nhà này lẽ ra anh chị cũng được ở, vậy mà anh chị lại đi, nhường lại nhà này cho mình. Đó là tôi nghĩ tích cực như vậy, chứ cô bạn tôi thì lại bảo &'thà là mày ra ngoài ở còn sướng hơn nhiều, ở chung có được tự do đâu'. Đúng là ở với bố mẹ chồng, dù hai người có dễ tính thế nào thì mình cũng phải ý tứ này nọ. Nhưng mà mua nhà thì tôi làm gì có điều kiện. Anh chị có trước thì hỗ trợ anh chị thôi.
Rồi có lần mẹ đẻ tôi ốm đau, thú thực, lúc đó tôi không biết bói đâu ra tiền. Đi vay mượn thì không biết vay ai. Cuối cùng tôi phải đi vay lặt vặt vài nơi, rồi vay thêm ngân hàng ít để biếu mẹ tôi chăm bệnh. Con gái không có gì biếu mẹ mình lại thành ra như vậy, tôi cảm thấy buồn lắm. Mẹ tôi, tôi phải có trách nhiệm. Chồng tôi cũng không nói gì nhưng mà có vẻ anh không hài lòng chuyện tôi vay tiền ngân hàng. Tôi thương mẹ tôi lại nghĩ đến việc, mình dốc lòng cho nhà chồng rồi mẹ mình lại không lo được vài đồng bạc, tôi thấy tủi thân vô cùng.
Hôm rồi, chị chồng hỏi vay chục triệu có việc, tôi cũng không có. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị chưa bao giờ hỏi vay mình, mình từ chối thì ngại lắm nên tôi đành nhận lời. Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. Thế là tôi đành lòng vay tiền cho chị vay...
Với lại, sợ không cho chị vay thì chồng lại nghĩ tôi này kia vì vừa đi vay ngân hàng biếu mẹ mình. (ảnh minh họa)
Đấy, khổ như vậy đấy, làm gì có tiền mà vẫn cứ phải tính chuyện chu toàn. Bạn tôi bảo, &'hay họ nghĩ mày ở nhà đấy, mày có tiền, mày phải có trách nhiệm với họ. Mày đừng có nghĩ đơn giản quá, anh chị em ruột còn chẳng ăn ai. Người ta không nghĩ đơn giản như mày đâu, họ tính toán, tranh giành cả đấy. Rồi mày xem. Có quỹ đen đi, phòng thân đi không nhỡ một ngày, ông chồng mày lật mặt thì mày chết. Bây giờ mày tử tế thì thế, sau này thử không cho nhà chồng họ vay, thử đối đãi không dung hòa với nhà chồng xem ông ấy có nghĩ này kia không? Mỗi cái khoản đưa tiền cho mẹ vợ mà đã như vậy thì không biết là trong lòng ông ấy nghĩ gì. Chẳng lẽ, giúp anh trai ông ấy mấy chục triệu để mua nhà mà lại không giúp được mẹ vợ à? Tính toán thế là không được rồi. Nếu có tiền, cất đi một tí, lập quỹ đen nhé, còn phòng thân mày ạ. Cứ như tao đây này, sau này bỏ chồng cũng không lo chết đói'.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ chồng nhưng nghe bạn tôi nói cũng có lý. Đúng là, chồng tôi thật lạ, biếu mẹ vợ thì hơi có vẻ khó chịu, còn cho nhà anh chồng cả mấy chục triệu thì anh không nói gì. Cái này là do anh, anh bảo ít thì tôi đưa ít, anh bảo nhiều thì tôi đành, làm sao làm trái ý anh, anh lại này kia.
Bạn tôi nói không sai, tôi phải thủ thân thôi. Nếu không sau này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì mẹ con tôi khổ. Ở đời, ai biết trước được chuyện gì, mình đâu phải là thánh thần để phán quyết tương lai. Tốt nhất là phải bắt đầu lập quỹ đen từ bây giờ...
Theo Khampha
Lấy vợ thừa... Tuấn yêu Nga, chẳng ai biết lý do vì sao một chàng trai đẹp, thư sinh, giàu có lại yêu một cô nàng đã từng có chồng con và lại hơn mình 5 tuổi. Cả đời Tuấn phấn đấu cho sự nghiệp học hành, bản thân đi du học nước ngoài mấy năm, về quê lập nghiệp, làm giàu, ai cũng tưởng Tuấn...