Xấu hổ vì vợ khéo léo tới mức giả tạo
Đó là khi mẹ tôi gọi điện đến, em vừa bắt máy đã hồ hời: “Ôi, trùng hợp quá, con cũng đang định gọi về cho mẹ…” rồi nói chuyện thật ngọt ngào gần nửa tiếng đồng hồ với mẹ chồng. Sau đó em gác máy và mặt lại căng ra vì mệt mỏi.
Thấy vợ khéo ăn khéo nói với tất cả mọi người, ban đầu tôi thấy vui vui và tự hào, nhưng dần dần đâm ra phát chán, vì nhiều khi bản thân người làm chồng như tôi cũng thấy nghi ngờ, chẳng biết vợ đang nói thật hay chỉ cố ý nói cho tôi hài lòng.
Lan học ngành ngữ văn nên rất giỏi nắm bắt tâm lý đối phương, em cũng là một người khá sâu sắc nên thường được mọi người quý mến. Em cũng đẹp, nhưng tôi đã chấp nhận bỏ qua biết bao bóng hồng khác để lấy em làm vợ chính là vì cách cư xử khéo léo và được lòng người của em. Ngay lần đầu tiên dẫn em về ra mắt, cả gia đình tôi đã rất quý mến em. Ai cũng khen em nói chuyện dễ thương, ứng xử thông minh và dịu dàng. Mỗi lời khen mọi người dành cho em càng làm cho tôi thêm mát lòng mát dạ. Dắt em đi gặp bạn bè, đồng nghiệp, tôi càng thêm ưng ý về cách cư xử khéo léo của Lan.
Thế rồi chúng tôi cưới nhau. Về sống cùng nhà, cùng nhau trải qua những chuyện vui buồn trong cuộc sống, biết về các mối quan hệ của nhau nhiều hơn, tôi mới vỡ lẽ. Lan khéo thật, nhưng sự khéo léo ấy càng ngày càng quá mức, đâm ra em không còn thật lòng nữa. Em luôn đặt ra tiêu chí là phải làm cho người khác hài lòng, nên vì thế em có thể nói những câu, làm những việc em không thành tâm.
Không ít lần tôi biết chắc rằng em đang nói dối. Đó là khi mẹ tôi gọi điện đến, em vừa bắt máy đã hồ hời: “Ôi, trùng hợp quá, con cũng đang định gọi về cho mẹ…” rồi nói chuyện thật ngọt ngào gần nửa tiếng đồng hồ với mẹ chồng. Sau đó em gác máy và mặt lại căng ra vì mệt mỏi. Đó là lần chị hai tôi gửi lên một ít mắm do tự tay chị làm, em gọi điện cảm ơn và khen lấy khen để rằng mắm chị làm rất ngon, trong khi đó, em đã đem hũ mắm đó cho một cô bạn đồng nghiệp vì em nói em không thích ăn mắm.
Lúc nào em cũng niềm nở trước mặt bạn bè tôi nhưng sau lưng thì nói họ vô ý thức (ảnh minh họa)
Đó là lần em làm thức ăn để mời các đồng nghiệp của tôi ghé chơi, em nói chuyện cười đùa rất vui vẻ với từng người, nhưng sau đó lầm lũi vào cọ kì, dọn dẹp, rồi phàn nàn cô này thế này, anh kia thế kia. Đó là rất nhiều lần đi dự tiệc cùng bạn bè, Lan tỏ ra hiểu biết qua trớn về những người khác bằng cách kể ra một vài chuyện riêng của họ, để chứng tỏ rằng em quan tâm. Và đó là rất nhiều những lần tương tự như thế. Em đã nói không thật lòng mình, thậm chí là nói dối trắng trợn, chỉ là vì muốn người khác thấy vui.
Video đang HOT
Tôi không trách em ở mục đích cao đẹp là đem lại niềm vui cho người khác, nhưng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào khi nhìn em nói không thật lòng. Tôi có cảm giác em phải gân mặt, căng người lên để cho biểu hiện bên ngoài của em trở nên hoàn hảo, để rồi nhiều khi phải mệt mỏi vì sự quá mức ấy.
Và nói thật, có những lúc nghe những lời ngọt ngào đầy quan tâm của em, tôi tự hỏi, không biết em có đang nói thật lòng không, hay đó chỉ đơn giản là một thói quen muốn làm hài lòng người khác, ngay cả với chồng mình?
Vài lần, tôi có nói xa nói gần với em về chuyện hãy nói năng và cư xử thật lòng một chút, đừng khéo quá như thế đâm ra người ta có cảm giác giả dối, chẳng hay. (ảnh minh họa)
Và không chỉ tôi, dần dần bạn bè, đồng nghiệp của tôi cũng tỏ ra ái ngại và giữ khoảng cách vì em khéo quá, họ nhận ra sự không chân thật trong những cử chỉ, lời nói của em. Hơn nữa, trong vài lần trò chuyện, người ta đem em ra làm mẫu cho người phụ nữ khôn khéo. Chỉ là những lời bông đùa, nhưng đôi lúc tôi cũng thấy chạnh lòng.
Là chồng, ai cũng mong có được một người vợ hiền ở bên cạnh để an ủi và chia sẻ. Tôi cũng vậy. Công việc và các mối quan hệ bên ngoài đã căng thẳng, mệt mỏi vì chuyện này chuyện kia rồi, mỗi khi trở về nhà với cuộc sống riêng của mình tôi chỉ mong được thoải mái, nhẹ nhàng, không suy nghĩ nhiều, không bận tâm nhiều. Nhưng có lẽ điều đó chỉ có thể thực hiện được với những người vợ vô tư và hiền lành hơn em một chút. Còn như với Lan, đôi khi dù không muốn, tôi vẫn phải có cảm giác suy xét, cân nhắc vài chuyện rồi mới nói ra với em. Tôi hoàn toàn không muốn như thế, và đôi khi cũng cảm thấy có lỗi khi làm điều ấy, nhưng chính cách ứng xử quá hoàn hảo của em đã tạo cho tôi thói quen ấy.
Vài lần, tôi có nói xa nói gần với em về chuyện hãy nói năng và cư xử thật lòng một chút, đừng khéo quá như thế đâm ra người ta có cảm giác giả dối, chẳng hay. Tưởng em sẽ rút kinh nghiệm, nhưng em lại phì cười: “Ối trời, lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Mình nói ngọt người ta càng thích, mình đâu mất gì. Nói cứng quá, người ta không thích thì lại khổ mình chứ được gì đâu anh”.
Cái sự khéo ấy đã ăn sâu vào em, trong từng lời nói và trong từng cử chỉ. Dường như có những lúc em chỉ làm điều đó theo thói quen, bản năng chứ cũng không thèm kiểm soát gì nhiều. Khéo quá hóa ra không chân tình. Tôi muốn thay đổi vợ lắm, nhưng thật lòng là chưa biết phải làm sao đây?
Theo VNE
Thu nhập 100 triệu/tháng vẫn không hạnh phúc
Chuyện là, quê tôi cách Hà Nội có 150km, vậy mà, mỗi lần muốn về quê, chồng đều đắn đo suy nghĩ quá nhiều. Chồng nói, đi lại nhiều quá tốn kém, rồi lại tiền cho chác người nhà vợ cũng tốn.
Viết ra những dòng này, tôi thật sự xót xa vô cùng. Bản thân cảm thấy buồn và chán nản vô cùng. Tôi đi lấy chồng sau khi học đại học ra trường và giờ đã được 2 năm rồi. Hiện tại, tôi đang có một cậu con trai nhỏ. Ngày lấy chồng, hai vợ chồng bươn trải mở công ty riêng, rồi dần dần may mắn làm ăn phát đạt. Giờ thu nhập của cả gia đình cũng được tầm 100 triệu/ tháng. Hai vợ chồng cố gắng làm ăn và đã gặt hái được thành quả. Chồng thì rất chiều vợ, yêu thương vợ con...
... Lẽ ra, đó phải là điều khiến tôi hạnh phúc, vui vẻ nhưng chẳng thể ngờ, cái tính ki bo, hà tiện của chồng đã ngấm vào máu. Dù là làm được nhiều tiền, hai vợ chồng có nhà cửa khang trang ở Hà Nội nhưng chồng chi li từng đồng, không bao giờ muốn mất một xu nào cho ai, đặc biệt là nhà vợ.
Chuyện là, quê tôi cách Hà Nội có 150km, vậy mà, mỗi lần muốn về quê, chồng đều đắn đo suy nghĩ quá nhiều. Chồng nói, đi lại nhiều quá tốn kém, rồi lại tiền cho chác người nhà vợ. Nghe tới đó mà tôi chạnh lòng. Nhưng các bạn biết không, mỗi lần về quê, dù hai con làm ăn phát đạt, thu nhập quá cao nhưng chồng chỉ cho bố mẹ tôi tầm 3 trăm đến 5 trăm là cùng. Còn có gặp ông bà thì lại chỉ cho 5 chục. Mang tiếng con đi làm ở thành phố, giàu có thế, mấy tháng mới về một lần mà chỉ cho bố mẹ được ngần ấy. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản vô cùng.
Anh giữ khư khư tiền không cho ai dù một xu (ảnh minh họa)
Nhưng, về phía nhà chồng, anh cực kì coi trọng. Có ai đó ốm đau, bệnh tật hay cần giúp đỡ gì, anh lập tức đưa tiền cho, không hẹn ngày trả. Vậy mà, khi bố mẹ tôi xây căn nhà nhỏ, cần tới 10 triệu mà anh cũng không cho. Anh còn nói, để cho anh chị em của tôi lo lắng cho bố mẹ, mình không ở đó, không tranh giành đòi chác cái gì là đã quá tốt rồi, không hơi đâu mà lo cho mệt.
Công ty chung của hai vợ chồng thành lập nhưng chỉ có người nhà chồng được vào phép làm và trả lương. Còn người nhà vợ thì không. Chồng tỏ ra không tin tưởng những người họ hàng thân thích của tôi. Tôi cảm thấy phiền lòng vô cùng. Dù người nhà có mở miệng ra nhờ cậy thì chồng cũng nhất định không vì đó là người của nhà vợ. Tôi chẳng hiểu chồng đang nghĩ gì mà cư xử như vậy nữa. Có nhiều lần tôi tham gia, nói chuyện thẳng thắn nhưng nhất định chồng không nghe, anh nói đó là việc của anh, ai cũng phải sống tự lập được, mình có tự nhiên mà giàu lên đâu. Vậy mà anh không nghĩ tới những người họ hàng nhà anh cũng đang bấu víu vào cái gia đình này để nương nhờ đó chăng?
Đã thế, chồng lại còn gia trưởng. Mỗi lần tôi nói muốn về quê ngoại chơi là y như rằng anh lại bảo tôi có ý hướng ngoại, chỉ coi trọng nhà ngoại là không tốt. Lấy chồng là phải theo nhà chồng. Tôi nghe mà chán ngấy cái luận điệu của anh. Có lẽ, bố mẹ anh đã dạy anh như vậy, vì tôi còn nghe được các cụ dặn con trai rằng, phải giữ của, giữ tiền không cho vợ mang về nhà ngoại hết.
Tôi chán nản vô cùng, tưởng cuộc sống vợ chồng giàu có sẽ hạnh phúc, sung sướng, nào ngờ chồng thật bủn xỉn. (Ảnh minh họa)
Một điều nữa khiến tôi rất không hài lòng rằng, dù làm ăn kinh doanh nhưng có tiền, chồng cũng không đi chùa chiền, cúng bái bao giờ cả. Chồng không bao giờ bố thí cho bất kì ai một xu nào, dù là tiền lẻ.
Đã nói với chồng quá nhiều lần nhưng anh có vẻ không hài lòng và gạt phắt đi, hoặc lảng tránh câu chuyện. Vì thương bố mẹ, nghĩ cho gia đình mình nên tôi đã lập quỹ đen, hàng tháng để ra mấy triệu, lén lút gửi về quê cho bố mẹ. Con gái được bố mẹ nuôi bao năm, đi lấy chồng, rồi lại là giàu có mà không bao giờ cho bố mẹ được một xu thì ông bà nghĩ ngợi làm sao.
Tôi cảm thấy mình là người bất hiếu. Từ lúc yêu đã biết chồng là người ki bo rồi nhưng không ngờ anh lại sống thiếu tình như vậy. Tôi chán nản vô cùng, tưởng cuộc sống vợ chồng giàu có sẽ hạnh phúc, sung sướng, nào ngờ chồng thật bủn xỉn. Liệu việc tôi lập quỹ đen có phải là sai và lừa dối chồng không, nhưng tôi thương bố mẹ vô cùng.
Theo VNE
Tôi chưa từng biết lương chồng bao nhiêu Bản thân tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân khủng khiếp, giống như sống trong ngục tù. Nói ra những điều này, tôi thật sự cảm thấy ái ngại và buồn trong lòng. Vì bản thân tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân khủng khiếp, giống như sống trong ngục tù chứ không phải là cảnh vợ chồng nữa. Vậy mà,...