Xấu hổ vì người yêu luộm thuộm, tạm bợ
Ngoài việc ăn mặc, bọn em còn bất đồng quan điểm về “chuyện ấy” nên em muốn chia tay.
Em và anh quen nhau đến nay đã được 4 năm. Em được mọi người nhận xét là một cô gái xinh xắn, hiền lành, có duyên. Anh cũng là một người đàn ông chính trực, tốt bụng, có ý chí và sống hòa đồng với mọi người nên cho dù anh sở hữu chiều cao và ngoại hình hơi khiêm tốn nhưng anh cũng chiếm được tình cảm của rất nhiều bạn gái.
Chúng em quen nhau qua một người bạn. Lúc đó, em là học sinh cấp 3. Còn anh đang là sinh viên đại học năm thứ ba. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một chàng trai hiền lành, thật thà, ít nói và sở hữu trí thông minh rất nể phục. Anh từng là thủ khoa khi anh thi vào đại học. Tình cảm của bọn em vô tư, thoải mái và tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm anh em, bạn bè.
Anh thường xuyên quan tâm, động viên và giúp đỡ em trong học tập. Năm đó, em thi trượt nguyện vọng 1, cảm giác đau khổ, hụt hẫng, chán nản vô cùng. Và chính anh là người đã cho em niềm tin, lạc quan vào cuộc sống. Anh đã dạy cho em cách phải biết chấp nhận vấp ngã để đứng lên đi tiếp. Anh giúp em chọn nguyện vọng 2. Nhờ có anh mà em đã vượt qua thất bại đầu đời đó.
Lên đại học, bọn em có điều kiện liên lạc với nhau thường xuyên hơn nhưng do hai đứa ở xa nên bọn em rất ít gặp nhau (một năm chỉ gặp nhau hai lần vào dịp hè và Tết). Còn chủ yếu liên lạc qua điện thoại và Internet. Em rất cảm động trước tình cảm của anh: trong sáng, mộc mạc không hề toan tính.
Bọn em yêu nhau chân thành và đã hứa hẹn về một ngôi nhà hạnh phúc. Cho dù trong khoảng thời gian yêu nhau cũng đã xảy ra một số chuyện hiểu lầm và bất đồng quan điểm nhưng sau đó đều trở lại bình thường. Bản thân anh cũng biết rằng ngoài anh, em cũng có thể chọn được người khác hơn anh nên cho dù ở xa nhau, anh vẫn rất quan tâm em, không để em phải cô đơn. Dù xa xôi, thiếu thốn tình cảm, thời gian và khoảng cánh nhưng anh cũng chưa làm điều gì có lỗi với em cả. Em cũng tự nhận thấy mình là một người con gái chung thủy và trọng chữ tình.
Bọn em yêu nhau và tin tưởng nhau rất nhiều. Nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ em đang là sinh viên đại học năm thứ ba và anh đã ra trường, xin về công tác ở gần nhà, công việc ổn định. Bọn em có điều kiện gặp nhau nhiều hơn thì cũng là lúc em nhận ra gần đây tình cảm của hai đứa không còn được như trước nữa. Ở gần nhau em phát hiện ra bọn em có những điểm hơi khập khiễng, điều mà trước đây có thể bọn em chỉ gặp nhau hai lần nên em chưa nhận ra.
Ở gần anh, em mới biết anh là người quá thoải mái và qua loa, nhất là việc chăm chút, để ý đến ngoại hình của mình. Đi chơi với người yêu mà anh sẵn sàng lấy tạm quần áo của người khác (thậm chí cả quần áo của bố) để mặc cho xong. Anh cũng chẳng bao giờ đứng trước gương chải chuốt sao cho lịch sự một chút trước khi gặp em cả. Trước kia em cũng đã góp ý nhẹ nhàng với anh nhưng ngày đó có thể vì ít gặp nhau và một phần em nghĩ rằng anh chưa có điều kiện.
Video đang HOT
Anh cao 1m65 còn em cao 1m61 nên những lúc đi cùng anh, em đã giữ ý không đi giày cao gót để anh không cảm thấy tự ti về chiều cao của mình. Nhưng bây giờ mặc dù nhiều lần góp ý, nói xa, nói gần mong anh hiểu để thay đổi mình nhưng xem ra anh vẫn chẳng thay đổi gì.
Nhiều hôm em sửa soạn quần áo, giày dép, trang điểm lịch sự để đi mua sắm, đi ăn uống, hào hứng chờ anh tới nhưng khi đến nơi thì nhìn anh chẳng khác gì một người chở xe ôm đến chở em đi cả. Thất vọng về người yêu tràn trề nhưng chẳng lẽ lúc đó lại lấy lý do bận không đi nữa. Vậy là cả buổi đi chơi, em chẳng có hứng thú gì, lại còn sợ đi gần anh bị người khác xì xèo, bàn tán nên chẳng bao giờ em khoác tay anh một cách thân mật.
Anh cứ thắc mắc tại sao em không chịu đi cùng anh đến những nơi đông người để gặp gỡ bạn bè anh, cũng chẳng bao giờ em cho anh đi cùng đến sinh nhật bạn bè hay giới thiệu anh là người yêu cả. Nhưng thực sự bây giờ cứ mỗi lần anh rủ em đi đâu là em lại đắn đo suy nghĩ. Em sợ phải hình dung ra anh đứng chờ em với bộ đồ tạm bợ không không chút lịch sự, sang trọng. Chính vì vậy mà em cảm thấy bọn em không phù hợp.
Em không tự tin, hãnh diện khi đi cùng anh, lại càng không đủ tự tin để giới thiệu anh với mọi người. Vì em và anh cùng quê nên mỗi lần về anh đều ghé thăm gia đình em. Cả hai bên gia đình đều biết mối quan hệ này và bọn em không gặp cản trở gì. Nhưng cũng có người nhận xét em và anh là đôi đũa lệch.
Ngày xưa, em chọn anh không vì đẹp trai, lại càng không phải vì tiền. Em biết có thể chọn người hơn anh về mọi mặt nhưng em khó chọn được người nào yêu em nhiều như anh. Chính vì nghĩ vậy nên em yêu anh. Em cũng đã vào nhà anh chơi một vài lần, bố mẹ anh rất quý em. Tình yêu anh dành cho em vẫn vẹn tròn, chỉ có em là cảm thấy không còn yêu anh như trước nữa.
Không biết có phải vì em đã thay đổi hay vì em đã hết yêu anh mà giờ bọn em có gặp nhau, có liên lạc hay không cũng không còn quan trọng. Em không cảm thấy nhớ nhung anh hay quan tâm đến anh như trước. Và giờ khi đã là sinh viên sắp ra trường, em không còn vô tư, hồn nhiên như trước nữa. Em đã bắt đầu ý thức được những chuyện của tương lai. Em sợ khi ra trường bọn em không làm gần nhau, anh lại là bộ đội thường xuyên phải vắng nhà. Như vậy liệu sau này em có đủ sức để lo lắng cho gia đình, con cái được hay không?
Quả thực gần nhau em nhận thấy có những điểm bọn em không hòa hợp được như “chuyện ấy” chẳng hạn. Tuy em là người trẻ nhưng em lại rất quan trọng chuyện trinh tiết. Em đã luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo và không được trao thân cho bất cứ người đàn ông nào khi chưa chính thức là chồng mình.
Ngay từ lúc mới yêu nhau, em đã nói rõ quan điểm của mình với anh.
Lúc đầu, anh có vẻ đồng ý và hứa sẽ giữ gìn cho em vậy nên bọn em chỉ dừng lại ở những cái ôm, hôn chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh còn nói chính vì điều này mà anh yêu em nhiều hơn. Nhưng giờ đây mỗi khi gặp nhau, anh không còn nhẹ nhàng, tế nhị như trước. Anh luôn muốn chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể em. May mà những lúc đó, em luôn tỉnh táo để ngăn anh lại.
Vậy là từ tin tưởng anh thì giờ, mỗi khi gặp nhau, em luôn là người đề phòng anh. Cứ thấy anh có những biểu hiện lạ, muốn gần gũi là em lại phản kháng. Cũng chính vì chuyện này mà bọn em nhiều lần cãi vã. Em nói anh không giữ lời hứa và em không muốn như vậy. Em không muốn thoả mãn anh khi mà mình không thích. Làm vậy em chẳng khác gì người mắc nợ anh và phải trả nợ. Còn anh thì nói rằng đó là nhu cầu sinh lý của đàn ông. Anh làm vậy cũng chỉ vì quá yêu em mà thôi. Nếu không thì anh đã đi tìm và giải quyết nhu cầu sinh lý ở bên ngoài rồi.
Em thấy mệt mỏi mỗi khi hai đứa giận nhau. Em không còn nhớ anh và yêu anh như trước. Em từng nghĩ giá mà ngày đó em không nhận lời yêu anh thì giờ em là người tự do và có quyền lựa chọn một người phù hợp với mình hơn. Em muốn nói lời chia tay hoặc tạm xa nhau một thời gian để hai đứa có cái nhìn đúng đắn hơn về tình yêu của mình cũng như có những quyết định phù hợp. Nhưng em không biết phải nói với anh như thế nào nên đã lấy lý do bận học và thi cử để tránh gặp và liên lạc với anh.
Em không thể nói với anh là em đã chán anh, không còn yêu anh nữa, lại càng không thể nói em thấy anh không phù hợp với em và em muốn tìm người hợp với em hơn. Em rất sợ chia tay sẽ làm tổn thương tình cảm của anh trong suốt bốn năm qua. Vì em biết tình yêu anh dành cho em quá lớn.
Nhưng em đã suy nghĩ rất kỹ. Em không thể lấy một người chồng mà mình lại không dám đưa đến những nơi đông người. Em đã thử học cánh chấp nhận nhược điểm đó của anh nhưng em không làm được. Nếu em cứ im lặng vậy thì chẳng phải sẽ bất hạnh cho cả hai.
Em muốn chia tay khi mà giờ đây em chưa có ai cả để khỏi mang tiếng là có người thứ ba xen vào. Cũng để anh có thể sớm gặp và yêu được ai đó yêu anh nhiều hơn em. Ở hoàn cảnh này, em phải làm gì để tốt cho cả hai? Em rất mong nhận được những lời góp ý chân thành đề được gỡ rối
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tớ muốn chia tay nhưng bố mẹ người yêu níu kéo
Tớ cũng cần có cuộc sống riêng, không thể mãi là cái bóng "con dâu tương lai" của bố mẹ cậu ấy. Tớ phải làm sao để vẹn cả đôi đường?
Không như nhiều bạn phải đau đầu tính nước lấy lòng bố mẹ "gà bông" hay khổ sở vì nhị vị phụ huynh phản đối, tớ lại rối bời vì được bố mẹ người yêu... "quý như vàng". Dù chúng tớ đã là Ex của nhau!
Bọn tớ yêu nhau được 5 tháng thì Hải, người yêu tớ dẫn tớ về nhà chơi, cũng gọi là ra mắt luôn thể. Cũng lo lắng nhiều nhưng may mà bố mẹ cậu ấy thoải mái, quý tớ lắm. Kể từ đó, thỉnh thoảng tớ vẫn gọi điện nói chuyện với mẹ cậu ấy, đi mua sắm cùng em gái và đến nhà chơi ăn cơm cuối tuần...
Bố mẹ cậu ấy yêu thương tớ như con gái trong nhà (Ảnh minh họa)
Nếu mọi chuyện cứ êm đẹp thì chẳng nói làm gì, nhưng giữa tớ và cậu ấy đã xuất hiện những rạn vỡ không thể hàn gắn. Hai đứa đã quyết định chia tay. Tớ chẳng dễ dàng gì đã quên một mối tình suốt 3 năm cấp 3 này, lại càng thêm áp lực vì cái chỉ thị "hai đứa không được chia tay, ra trường cả hai cùng đi du học" của bố mẹ cậu ấy.
Khi còn yêu Hải, mỗi lần giận nhau là bố mẹ, em gái của cậu ấy tham gia nhiệt tình vào "tổ hòa giải". Giận chỉ có nước "chiến tranh lạnh" để khỏi bị lộ. Sau khi chia tay, mấy tháng liền tớ vẫn đến nhà "che mắt" giúp Hải. Song, cảm giác phải giấu diếm khiến cả hai ngượng ngập, lúng túng.
Mẹ Hải dăm bữa nửa tháng lại gọi điện cho tớ căn dặn đủ điều. Thiết nghĩ chẳng phải là cách hay nên hôm trước, tớ ngậm ngùi nói thật. Khỏi phải nói, hai bác choáng váng thế nào, Hải được một trận lôi đình thiên địa. Tớ cũng chẳng lấy gì làm hả hê. Sau đó, bác gái vẫn gọi điện cho tớ thuyết phục, khi nỉ non, khi kiên quyết và nói không chấp nhận bạn gái nào của Hải bước vào nhà, trừ tớ.
Nhưng đáng tiếc bọn tớ đã chẳng thể yêu nhau được nữa (Ảnh minh họa)
Cũng dễ hiểu khi bao lâu nay có chuyện gì bác đều tâm sự tỉ tê với tớ, rồi khi Hải vào bệnh viện, tớ với mẹ cậu ấy cũng trông nom suốt cả tuần liền, hay mỗi khi nhà có việc, tớ cũng sang nhiệt tình...
Hai bác tha thiết mời tớ đến chơi nhà, nói chuyện để mong tớ có thể suy nghĩ lại. Thật sự cảm kích đó nhưng tớ cực kỳ khó xử. Từ chối một lần, hai lần thì được, nhưng sẽ thật khiếm nhã nếu lần nào cũng từ chối những lời mời nhà của bác. Rồi Hải cũng phải ngậm ngùi gọi điện xin tớ làm cách nào nói đỡ cho cậu ấy, cứ như thế sau này cậu ấy không biết phải thế nào.
Tớ cũng cần có cuộc sống riêng của mình, không thể mãi là cái bóng "con dâu tương lai" của bố mẹ cậu ấy. Chắc chắn sau này, tớ sẽ vẫn quý gia đình cậu ấy. Nhưng thời gian này tớ cần một khoảng lặng để quên Hải và sống cho riêng mình. Tớ phải làm sao để vẹn cả đôi đường?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có duyên không phận Em rất buồn và đau đớn nhưng em phải học cách chấp nhận và cố chấp nhận thôi. 2 năm 3 tháng 15 ngày - Đây sẽ là quãng thời gian đẹp nhất giữa anh và em. Một tình yêu tưởng chừng như không bao giờ có sự hiện diện của hai tiếng "chia tay" nhưng thật đáng tiếc anh nhỉ. Có lẽ...