Xấu hổ vì người yêu…
Em không phải là người cầu toàn bởi bản thân em không phải là một cô gái hoàn hảo. Nhưng đi bên anh, em muốn mình được tự hào về anh, được mở mặt với bạn bè.
Có thể em là người cầu toàn, hoặc là một người ưa hình thức. Khi em nói ra những lời này, có thể anh sẽ cho em thế nọ thế kia và không hài lòng về em. Nhưng thực sự, vì yêu anh, vì em nghĩ, con người không ai hoàn hảo cả nên em đã rất nhiều lần thông cảm và hiểu cho anh. Nhưng những sự việc nhỏ nhặt tích tụ lại khiến em cảm thấy, anh không có trách nhiệm với em, với bản thân anh và không biết giữ tự trọng, sĩ diện cho chúng ta.
Chúng mình đã yêu nhau được 2 năm rồi, thời gian không phải là ngắn đúng không anh? Vậy mà suốt thời gian qua, em đã góp ý nhiều lần mà anh không tiếp thu, anh cho em là lắm chuyện, cho em là sĩ diện hão. Nhiều lần em đòi chia tay thì anh nói sẽ sửa và nghe lời em, nhưng rồi đâu lại hoàn đó.
Anh luôn luôn thích khoe khoang vật chất. Gia đình anh có chút điều kiện thật nhưng có nên như vậy không anh. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đi với em, lúc nào anh cũng tỏ ra hào hòa, bóng nhoáng. Anh luôn luôn thích khoe khoang vật chất. Gia đình anh có chút điều kiện thật nhưng có nên như vậy không anh. Nhiều lần, anh quá đà khoe của, em đã đá vào chân anh, vậy mà anh không biết ý. Mình giàu có cũng chưa chắc đã bằng người ta. Xin lỗi anh, có lẽ anh chưa biết, bạn em toàn những công tử, những tiểu thư con nhà giàu. Nhưng họ lại chẳng bao giờ kênh kiệu, chẳng bao giờ khoe họ lắm tiền nhiều của.
Anh mua được chiếc xe SH, anh oai lắm, đi đâu anh cũng lướt vèo vèo, không cần biết ai xin nhan, ai tuýp còi. Anh mặc kệ tất cả. Anh phóng như lao. Em sợ cái tính hấp tấp ấy ở anh. Rồi anh nói với bạn bè rằng, anh có thừa tiền mua ô tô này nọ. Thú thật, những lúc ấy em ngại lắm. Nếu anh thật sự là người giàu có thế, sao anh chưa bao giờ chủ động rút ví ra trả tiền liên hoan, tiệc tùng hay chiêu đãi bạn em một bữa ăn, một vụ hát hò? Tiền toàn bạn em trả, có khi em phải trả vì sự sĩ diện, cũng vì lòng tự trọng, để mua mặt cho anh. Nếu vậy, anh đừng bao giờ khoe ra nữa.
Những lần bạn em đến nhà em ăn uống, anh đến và tỏ ra khó chịu vì cho rằng, bạn bè em không đủ tầm chơi với anh. Thấy em chăm chỉ nấu nướng, chúc tụng bạn bè, anh lườm nguýt, cho rằng em ham vui này nọ.
Em muốn sửa cho nhau những khuyết điểm, kể cả em cũng vậy, để chúng ta có thể thông cảm hơn với nhau khi mà đã thành vợ chồng. (ảnh minh họa)
Anh tốt tính, em không phủ nhận được điều đó. Anh rất chiều em, em cũng biết hết. Nhưng anh luôn tỏ ra lầm lì khi đi cùng bạn em. Khi thì khoe mẽ, khi thì gia trưởng, rồi quát tháo em trước mặt bạn bè, lôi em về nếu em đi tiệc tùng mà không có anh. Em khó chịu vô cùng. Anh đừng bao giờ tỏ thái độ đó với em. Em thích được tự do, được vui chơi. Em hi vọng anh hiểu điều đó. Đừng bắt em sống trong khuôn khổ, trong cuộc sống của anh, làm theo ý anh. Nếu như vậy, chúng mình đã không còn là người yêu của nhau nữa.
Em không phải là người cầu toàn bởi bản thân em không phải là một cô gái hoàn hảo. Nhưng đi bên anh, em muốn mình được tự hào về anh, được mở mặt với bạn bè. Em muốn sửa cho nhau những khuyết điểm, kể cả em cũng vậy, để chúng ta có thể thông cảm hơn với nhau khi mà đã thành vợ chồng. Em hi vọng anh hiểu lòng em, đừng để những điều tủn mụn, vặt vãnh giết chết tình yêu của hai đứa mình và đừng để sau này, khi lấy nhau rồi, cả hai cùng ân hận vì đã chưa thật sự hiểu về nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nước mắt có bao giờ chảy ngược...
- Chiều nay, cố gắng lết về được đến nhà, mẹ nằm vật ra giường, mê man. Chắc là bị cảm do dầm mưa tối qua.
"Trời ơi! Sao giờ này mẹ vẫn chưa nấu cơm?"- Tiếng cằn nhằn của con gái khiến mẹ giật mình mở mắt. Con bước đến cạnh giường: "Mẹ sao vậy? Mệt hả? Thôi! Con đi ăn phở vậy!". Tiếng cửa sập mạnh cùng bước chân nện thình thịch của con xa dần. Mẹ nằm im, nước mắt chợt trào ra...
Gần 40 tuổi, mẹ mới có con nên mẹ cưng con như trứng mỏng. Từ một công chức có năng lực, mẹ trở thành "phần tử chậm tiến" vì luôn vi phạm kỹ luật lao động, thường xuyên đi muộn về sớm, vì phải "tranh thủ" thời gian để lo cho con. Tưởng khi con lớn lên, mẹ sẽ đỡ vất vả. Không hề! Đã vào lớp 1 rồi mà đến bữa ăn, con vẫn chờ mẹ đút. Mỗi khi con vào nhà vệ sinh, mẹ vẫn phải chờ bên cửa để "phục vụ" vì sợ con gái bị trợt té...
Suốt những năm con học phổ thông, mỗi buổi sáng, mẹ có "trách nhiệm" đánh thức con rồi gấp chăn màn, chuẩn bị sẵn quần áo, xếp sách vở vào cặp. Đợi con ăn sáng xong, mẹ dắt xe, đưa con tới trường, đón con khi tan trường, đưa con đi học thêm...Thấy mẹ lúc nào cũng tất bật, nhiều người khuyên mẹ nên để con tự lập: "Nó lớn rồi, chị mua cho nó cái xe đạp để hàng ngày khỏi phải đưa đón!". Mẹ lắc đầu: "Hổng được đâu! Đường sá xe cộ đông đúc như vầy! Lỡ có bề gì, mình sống sao nổi?".
Mẹ hiểu rằng mẹ đã quá "bao cấp", nuông chiều con. (Ảnh minh họa).
Ở nhà, mẹ không bao giờ để con gái động tay vào bất cứ việc gì. Mẹ muốn con tập trung vào chuyện học hành. Hơn thế, mẹ không muốn con gái mẹ thua bạn kém bè nên bất cứ thứ gì con muốn mua, mẹ đều không từ chối, dù đồng lương công chức của mẹ không nhiều.
Rồi con gái mẹ tốt nghiệp đại học, đi làm, có công việc ổn định. Tưởng rằng cuộc sống của mẹ sẽ an nhàn vì có con đỡ đần. Song, mẹ nhận ra, mẹ vẫn luôn tất bật như trước. Buổi sáng, mẹ dậy thật sớm trong khi "công chúa của mẹ " vẫn còn say giấc. Sau khi quét dọn nhà cửa, tưới cây cảnh, mẹ chạy ra đầu hẻm mua đồ ăn sáng theo "thực đơn" của con. Lại nữa, mẹ phải canh đồng hồ thật sít sao, để khi con ngồi vào bàn, thức ăn còn nóng, bánh mì vẫn dòn rụm. Nếu không, con sẽ vừa ăn vừa cằn nhằn. Có lúc con nhìn qua rồi bỏ đi, không thèm động vô một muỗng. Không ít lần, con chê mặn chê lạt, không vừa miệng, không ăn. Tiếc của, bỏ đi thì uổng nên mẹ đành ăn.
Buổi tối, con gái mẹ về nhà rất trễ, khi mâm cơm đã dọn sẵn trên bàn. Mẹ biết là tan sở, khi thì con đi cà phê cà pháo với bạn, lúc lại dạo phố hay shopping... Bữa nào về sớm hơn chút xíu cũng chẳng hơn gì. Trong khi mẹ lu bu bên bếp chuẩn bị bữa tối thì con gái nghe nhạc, coi tivi, đọc tạp chí ... Nếu không, con cũng "nấu cháo điện thoại". Ăn xong, nếu con không về phòng riêng thì cũng "bái bai" mẹ, đi chơi với bạn... Một mình mẹ tất bật thu dọn chén bát, mâm đũa. Chưa hết, quần áo con thay ra, kể cả đồ lót, con quẳng cho mẹ : "Giặt dùm con nghen!". Giặt xong, cũng mẹ phơi khô, xếp vào tủ. Thế nhưng, đôi khi, tìm thứ này thứ kia không có, con trách mẹ không cẩn thận, để con phải tìm mất công...
Vậy mà giờ đây, con bỏ đi khi mẹ bệnh, nằm bẹp một chỗ. Chẳng những không có một viên thuốc, một ly nước mà ngay cả một lời hỏi thăm cũng không! Vì sao con gái mẹ lại ích kỷ như vậy?. Mẹ hiểu rồi ! Đó là vì mẹ đã "bao cấp" con từ khi sinh ...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhờ gió gửi tới hư không 10 ngày rồi anh nhỉ. 10 ngày đắng lòng lúng túng khi sáng mở mắt ra con hỏi bố, chiều chưa ra khỏi trường con đã hỏi bố, tối trước khi đi ngủ con hỏi bố (và biết đâu đêm cũng nằm mơ thấy bố). Nhiều lúc con nhớ bố, con đến bên mẹ năn nỉ mẹ gọi điện cho con nói chuyện...