Xấu hổ tại vì người yêu luộm thuộm và tạm bợ
Em và anh quen nhau đến nay đã được 4 năm. Em được mọi người nhận xét là một cô gái xinh xắn, hiền lành, có duyên. Anh cũng là một người đàn ông chính trực, tốt bụng, có ý chí và sống hòa đồng với mọi người nên cho dù anh sở hữu chiều cao và ngoại hình hơi khiêm tốn nhưng anh cũng chiếm được tình cảm của rất nhiều bạn gái.
ảnh minh họa
Chúng em quen nhau qua một người bạn. Lúc đó, em là học sinh cấp 3. Còn anh đang là sinh viên đại học năm thứ ba. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một chàng trai hiền lành, thật thà, ít nói và sở hữu trí thông minh rất nể phục. Anh từng là thủ khoa khi anh thi vào đại học. Tình cảm của bọn em vô tư, thoải mái và tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm anh em, bạn bè.
Anh thường xuyên quan tâm, động viên và giúp đỡ em trong học tập. Năm đó, em thi trượt nguyện vọng 1, cảm giác đau khổ, hụt hẫng, chán nản vô cùng. Và chính anh là người đã cho em niềm tin, lạc quan vào cuộc sống. Anh đã dạy cho em cách phải biết chấp nhận vấp ngã để đứng lên đi tiếp. Anh giúp em chọn nguyện vọng 2. Nhờ có anh mà em đã vượt qua thất bại đầu đời đó.
Lên đại học, bọn em có điều kiện liên lạc với nhau thường xuyên hơn nhưng do hai đứa ở xa nên bọn em rất ít gặp nhau (một năm chỉ gặp nhau hai lần vào dịp hè và Tết). Còn chủ yếu liên lạc qua điện thoại và Internet. Em rất cảm động trước tình cảm của anh: trong sáng, mộc mạc không hề toan tính.
Bọn em yêu nhau chân thành và đã hứa hẹn về một ngôi nhà hạnh phúc. Cho dù trong khoảng thời gian yêu nhau cũng đã xảy ra một số chuyện hiểu lầm và bất đồng quan điểm nhưng sau đó đều trở lại bình thường. Bản thân anh cũng biết rằng ngoài anh, em cũng có thể chọn được người khác hơn anh nên cho dù ở xa nhau, anh vẫn rất quan tâm em, không để em phải cô đơn. Dù xa xôi, thiếu thốn tình cảm, thời gian và khoảng cánh nhưng anh cũng chưa làm điều gì có lỗi với em cả. Em cũng tự nhận thấy mình là một người con gái chung thủy và trọng chữ tình.
Bọn em yêu nhau và tin tưởng nhau rất nhiều. Nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ em đang là sinh viên đại học năm thứ ba và anh đã ra trường, xin về công tác ở gần nhà, công việc ổn định. Bọn em có điều kiện gặp nhau nhiều hơn thì cũng là lúc em nhận ra gần đây tình cảm của hai đứa không còn được như trước nữa. Ở gần nhau em phát hiện ra bọn em có những điểm hơi khập khiễng, điều mà trước đây có thể bọn em chỉ gặp nhau hai lần nên em chưa nhận ra.
Ở gần anh, em mới biết anh là người quá thoải mái và qua loa, nhất là việc chăm chút, để ý đến ngoại hình của mình. Đi chơi với người yêu mà anh sẵn sàng lấy tạm quần áo của người khác (thậm chí cả quần áo của bố) để mặc cho xong. Anh cũng chẳng bao giờ đứng trước gương chải chuốt sao cho lịch sự một chút trước khi gặp em cả. Trước kia em cũng đã góp ý nhẹ nhàng với anh nhưng ngày đó có thể vì ít gặp nhau và một phần em nghĩ rằng anh chưa có điều kiện.
Video đang HOT
Anh cao 1m65 còn em cao 1m61 nên những lúc đi cùng anh, em đã giữ ý không đi giày cao gót để anh không cảm thấy tự ti về chiều cao của mình. Nhưng bây giờ mặc dù nhiều lần góp ý, nói xa, nói gần mong anh hiểu để thay đổi mình nhưng xem ra anh vẫn chẳng thay đổi gì.
Nhiều hôm em sửa soạn quần áo, giày dép, trang điểm lịch sự để đi mua sắm, đi ăn uống, hào hứng chờ anh tới nhưng khi đến nơi thì nhìn anh chẳng khác gì một người chở xe ôm đến chở em đi cả. Thất vọng về người yêu tràn trề nhưng chẳng lẽ lúc đó lại lấy lý do bận không đi nữa. Vậy là cả buổi đi chơi, em chẳng có hứng thú gì, lại còn sợ đi gần anh bị người khác xì xèo, bàn tán nên chẳng bao giờ em khoác tay anh một cách thân mật.
Anh cứ thắc mắc tại sao em không chịu đi cùng anh đến những nơi đông người để gặp gỡ bạn bè anh, cũng chẳng bao giờ em cho anh đi cùng đến sinh nhật bạn bè hay giới thiệu anh là người yêu cả. Nhưng thực sự bây giờ cứ mỗi lần anh rủ em đi đâu là em lại đắn đo suy nghĩ. Em sợ phải hình dung ra anh đứng chờ em với bộ đồ tạm bợ không không chút lịch sự, sang trọng. Chính vì vậy mà em cảm thấy bọn em không phù hợp.
Em không tự tin, hãnh diện khi đi cùng anh, lại càng không đủ tự tin để giới thiệu anh với mọi người. Vì em và anh cùng quê nên mỗi lần về anh đều ghé thăm gia đình em. Cả hai bên gia đình đều biết mối quan hệ này và bọn em không gặp cản trở gì. Nhưng cũng có người nhận xét em và anh là đôi đũa lệch.
Ngày xưa, em chọn anh không vì đẹp trai, lại càng không phải vì t.iền. Em biết có thể chọn người hơn anh về mọi mặt nhưng em khó chọn được người nào yêu em nhiều như anh. Chính vì nghĩ vậy nên em yêu anh. Em cũng đã vào nhà anh chơi một vài lần, bố mẹ anh rất quý em. Tình yêu anh dành cho em vẫn vẹn tròn, chỉ có em là cảm thấy không còn yêu anh như trước nữa.
Không biết có phải vì em đã thay đổi hay vì em đã hết yêu anh mà giờ bọn em có gặp nhau, có liên lạc hay không cũng không còn quan trọng. Em không cảm thấy nhớ nhung anh hay quan tâm đến anh như trước. Và giờ khi đã là sinh viên sắp ra trường, em không còn vô tư, hồn nhiên như trước nữa. Em đã bắt đầu ý thức được những chuyện của tương lai. Em sợ khi ra trường bọn em không làm gần nhau, anh lại là bộ đội thường xuyên phải vắng nhà. Như vậy liệu sau này em có đủ sức để lo lắng cho gia đình, con cái được hay không?
Quả thực gần nhau em nhận thấy có những điểm bọn em không hòa hợp được như “chuyện ấy” chẳng hạn. Tuy em là người trẻ nhưng em lại rất quan trọng chuyện trinh tiết. Em đã luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo và không được trao thân cho bất cứ người đàn ông nào khi chưa chính thức là chồng mình.
Ngay từ lúc mới yêu nhau, em đã nói rõ quan điểm của mình với anh.
Lúc đầu, anh có vẻ đồng ý và hứa sẽ giữ gìn cho em vậy nên bọn em chỉ dừng lại ở những cái ôm, hôn chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh còn nói chính vì điều này mà anh yêu em nhiều hơn. Nhưng giờ đây mỗi khi gặp nhau, anh không còn nhẹ nhàng, tế nhị như trước. Anh luôn muốn chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể em. May mà những lúc đó, em luôn tỉnh táo để ngăn anh lại.
Vậy là từ tin tưởng anh thì giờ, mỗi khi gặp nhau, em luôn là người đề phòng anh. Cứ thấy anh có những biểu hiện lạ, muốn gần gũi là em lại phản kháng. Cũng chính vì chuyện này mà bọn em nhiều lần cãi vã. Em nói anh không giữ lời hứa và em không muốn như vậy. Em không muốn thoả mãn anh khi mà mình không thích. Làm vậy em chẳng khác gì người mắc nợ anh và phải trả nợ. Còn anh thì nói rằng đó là nhu cầu sinh lý của đàn ông. Anh làm vậy cũng chỉ vì quá yêu em mà thôi. Nếu không thì anh đã đi tìm và giải quyết nhu cầu sinh lý ở bên ngoài rồi.
Em thấy mệt mỏi mỗi khi hai đứa giận nhau. Em không còn nhớ anh và yêu anh như trước. Em từng nghĩ giá mà ngày đó em không nhận lời yêu anh thì giờ em là người tự do và có quyền lựa chọn một người phù hợp với mình hơn. Em muốn nói lời chia tay hoặc tạm xa nhau một thời gian để hai đứa có cái nhìn đúng đắn hơn về tình yêu của mình cũng như có những quyết định phù hợp. Nhưng em không biết phải nói với anh như thế nào nên đã lấy lý do bận học và thi cử để tránh gặp và liên lạc với anh.
Em không thể nói với anh là em đã chán anh, không còn yêu anh nữa, lại càng không thể nói em thấy anh không phù hợp với em và em muốn tìm người hợp với em hơn. Em rất sợ chia tay sẽ làm tổn thương tình cảm của anh trong suốt bốn năm qua. Vì em biết tình yêu anh dành cho em quá lớn.
Nhưng em đã suy nghĩ rất kỹ. Em không thể lấy một người chồng mà mình lại không dám đưa đến những nơi đông người. Em đã thử học cánh chấp nhận nhược điểm đó của anh nhưng em không làm được. Nếu em cứ im lặng vậy thì chẳng phải sẽ bất hạnh cho cả hai.
Em muốn chia tay khi mà giờ đây em chưa có ai cả để khỏi mang tiếng là có người thứ ba xen vào. Cũng để anh có thể sớm gặp và yêu được ai đó yêu anh nhiều hơn em. Ở hoàn cảnh này, em phải làm gì để tốt cho cả hai? Em rất mong nhận được những lời góp ý chân thành đề được gỡ rối.
Theo VNE
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 t.uổi, đã lập gia đình và có một b.é t.rai 2 tháng t.uổi. Chồng tôi hơn tôi hai t.uổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh t.iền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số t.iền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở t.iền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y h.ôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...