Xấu hổ khi lấy phải một cô vợ có tính… ăn cắp vặt
Tôi phát khổ vì vợ, cứ sang nhà anh chị chơi, hở ra cái gì là cô ấy mắt trước, mắt sau lấy trộm.
Thực sự tôi quá mệt mỏi với cô vợ có cái tính xấu làm mất mặt gia đình thế này. Tôi có nên ly hôn không? (Ảnh minh họa)
Vợ chồng sống với nhau mười mấy năm trời, con cái cũng đủ đầy, chẳng lẽ giờ bỏ nhau chỉ vì vợ lấy trộm mấy cái đồ của người ta. Nhưng quả tình cứ sống như vậy tôi xấu mặt xấu mày, đi đâu cũng không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Tính đến giờ vợ chồng tôi đã sống với nhau có 2 mặt con. Nói về vai trò của vợ trong nhà, tôi tự thấy vợ mình đảm đang, việc cơm nước, chăm con, đối xử với bố mẹ chồng cô ấy cứ làm loáng một cái là xong. Nhà có giỗ, Tết, không cần ai phụ vợ tôi cũng chỉ một mình xoay sở buổi sáng là xong vài mâm cơm ngon lành. Bởi thế, tôi cũng từng rất mãn nguyện khi lấy được một cô vợ đảm đang, tháo vát. Nhờ có vợ hoạt bát như thế nên tôi cũng được yên tâm làm việc, không vướng bận quá nhiều chuyện gia đình.
Nếu mọi chuyện chỉ như thế thì đúng là không có gì tuyệt hơn. Nhưng khổ nỗi vợ tôi lại có cái tật “táy máy”. Còn nhớ những ngày đầu về làm dâu, chị gái tôi có mất trộm một chiếc dây chuyền trang sức. Giá trị của nó chỉ hơn 1 triệu thôi nhưng cái chính là cả nhà ai cũng bực bội khi bị mất cắp. Mọi người nghi ngờ lẫn nhau vì hôm đó chẳng có ai, chị tôi mới đem ra khoe lúc về ăn cơm xong thì tới chiều mất. Mà trong nhà toàn anh chị em chứ chẳng có người ngoài.
Video đang HOT
Cái tính ăn cắp vặt đó không phải vì vợ tôi thiếu mà vì cô ấy tham. (Ảnh minh họa)
Lần đó có nằm mơ tôi cũng không dám nghi ngờ vợ mình. Vợ tôi bên ngoài hiền lành, lại mới về làm dâu ít bữa làm sao dám có gan đó. Vậy là mấy bà chị của tôi cứ nghi ngờ lẫn nhau. Chỉ riêng mình tôi biết chuyện bởi tối hôm đó khi mọi người về hết, tôi mở tủ lấy đồ mới thấy chiếc dây được giấu tận sâu trong đống đồ lót của vợ tôi. Tôi biết chắc chỉ có vợ mình làm.
Nhưng lúc đó không dám nói ra, cũng chẳng dám mang trả chị cái dây vì như thế sẽ rất mất thể diện. Tôi cũng không ghét vợ, chỉ thương cô ấy có khi nhà khó khăn, cả đời chưa có cái dây nào xinh thế nên thành ra “làm liều”. Thương vợ tôi mua sắm cho cô ấy cái dây cổ khác đẹp hơn, đắt tiền hơn để vợ đỡ thiệt thòi.
Vậy mà đấy không phải lần duy nhất. Cái tính ăn cắp vặt đó không phải vì vợ tôi thiếu mà vì cô ấy tham. Nhiều lần sau đó, sang nhà các anh chị chơi, cứ hở ra cái gì là hở ra cái gì là mắt trước, mắt sau cô ấy lấy trộm về nhà. Tôi là đàn ông, nào đâu có để ý, hơn nữa lại nghĩ vợ làm gì đến mức đó. Chỉ tới khi mấy chị gái của tôi gọi tôi sang nhà góp ý, tôi mới vỡ lẽ. Mọi người nói vợ tôi ăn trộm đồ. Nếu là lần đầu họ không nói nhưng khi để ý mấy lần, cứ vừa mất được một thời gian thì thấy nhà tôi lại có cái đó nên họ mới sinh nghi. Không chỉ một chị mà cả mấy chị nhà tôi đều bị mất đồ vì vợ tôi.
Nhục nhã làm sao, tôi về quát tháo vợ ầm ĩ. Vợ tôi không chịu nhận còn nói thiếu gì đồ giống nhau. Nhưng tôi biết, có những cái vợ tôi lấy cắp về là chính tay tôi đã từng mua tặng nhà các chị nên nhìn cái tôi nhận ra ngay. Tôi thực sự không hiểu vì sao cô ấy lại có kiểu sống như vậy trong khi nhà tôi cũng không phải quá khó khăn.
Trong nhà ai cũng cảnh giác khi vợ tôi tới chơi. Đó đã là điều xấu hổ lắm rồi. Đã vậy, gần đây nhất vợ tôi còn bị người ta đến tận nhà bắt vạch cốp xe ra vì cô ấy lấy trộm cái kính hàng hiệu của cô đồng nghiệp cùng phòng. Họ nói mất nhiều lần rồi nhưng giờ theo dõi, đi rình từ cơ quan về tận đến nhà mới bắt quả tang tại trận cho khỏi chỗi cái. Vợ tôi mặt mày cau có mang trả lại mà còn khó chịu như thể người ta quá đáng lắm.
Thực sự tôi quá mệt mỏi với cô vợ có cái tính xấu làm mất mặt gia đình thế này. Tôi có nên ly hôn không?
Theo Eva
Bao năm vẫn chưa thể quên lần ăn cắp vặt hồi nhỏ
Giờ công việc của tôi khá tốt, được mọi người tin tưởng, thế nhưng ám ảnh vì lần ăn cắp vặt đó tôi chưa thể quên.
ảnh minh họa
Tôi đã trưởng thành, có công việc mặc dù không phải do mình tự kiếm ra nhưng không bao giờ nghĩ mình lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác. Hàng ngày tôi luôn tự nhủ phải luôn tự lo cho bản thân và gia đình (tôi đã có vợ con), phải là tấm gương cho con cái sau này. Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ lì lợm nhưng luôn thật thà, không bao giờ dối trá, không bao giờ táy máy của ai dù chỉ là món đồ nhỏ nhất. Mọi người xung quanh luôn tin tưởng khi nhờ tôi trông nhà mỗi khi họ đi vắng.
Người ta nói "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng". Có lẽ đúng trong trường hợp của tôi. Khi tham gia kỳ thi đại học, do không được tư vấn của người lớn (lúc đó tôi luôn nghĩ mình đã lớn rồi) nên đã chọn trường quá sức của mình và rồi rớt. Biết không thể đậu đại học mà gia đình cũng không có điều kiện nên tôi đã không ôn thi lại mà quyết định đi làm kiếm tiền. Tôi làm chung với những người có tính cắp vặt (chắc tôi tự biện minh cho mình là do những người đó tiêm nhiễm, đến nay dù đã mười mấy năm rồi vẫn thấy ân hận). Khi đi làm thuê cho người ta, tôi đã lấy một thứ mà nếu có bán chắc cũng chỉ được vài nghìn đồng, nhưng nghĩ lại đó là đồ của người ta, dù mình lấy thứ nhỏ nhất cũng là tội ăn cắp vặt.
Tôi lấy cái đục bằng sắt của mấy ông thợ xây, với mục đích là gom với sắt vụn bỏ đi của những nhà tôi đến làm thêm. Tôi lấy họ không biết vì đã giấu vào trong túi rồi đi ra bỏ vào xe. Không may mấy ông thợ làm trên tầng cao nhìn thấy và nói với chủ nhà là thấy tôi móc cái gì đó ra từ túi bỏ vào trong xe. Ông chủ đã đuổi theo nhưng không tìm thấy cái đục sắt đã mất. Tôi nghỉ việc ở đó, không dám làm nữa vì xấu hổ. Giờ ngồi nhớ lại, tại sao mình có thể làm như vậy.
Tôi luôn dằn vặt bản thân từ đó đến giờ, dù đã làm trong ngành giáo dục nhưng bài học đó luôn theo tôi. Tôi muốn con mình phải là người ngoan ngoãn, lễ phép và đặc biệt không được lấy những gì không phải của mình. Hiện nay công việc của tôi làm cũng khá tốt, mọi người luôn tin tưởng tuyệt đối vào tôi kể cả tiền bạc cũng như chuyên môn, thế nhưng ám ảnh vì lần ăn cắp vặt đó tôi chẳng thể quên. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, làm sao để có thể thoát khỏi ám ảnh đó.
Theo VNE
Xấu hổ khi lấy phải cô vợ có tính... ăn cắp vặt Tôi phát khổ vì vợ, cứ sang nhà anh chị chơi, hở ra cái gì là cô ấy mắt trước, mắt sau lấy trộm. Thực sự tôi quá mệt mỏi với cô vợ có cái tính xấu làm mất mặt gia đình thế này. Tôi có nên ly hôn không? (Ảnh minh họa) Vợ chồng sống với nhau mười mấy năm trời, con...