Xao xuyến với tình cũ sau 7 năm lãng quên
Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này?
ảnh minh họa
Sau hơn 7 năm vừa yêu nhau vừa làm bạn, tôi chia tay anh ngay khi sắp cưới, họ hàng nội ngoại, bạn bè anh cứ ngỡ hai đứa thành đôi. Tôi vốn là cô gái mạnh mẽ, độc lập, hoàn cảnh gia đình không cha không mẹ nên sống rất cầu tiến và tình cảm, nói được làm được. Anh là người miền Tây dễ mến, sống tình cảm, chúng tôi làm bạn và yêu nhau hồi nào không hay. Anh an phận, sau khi học xong trung cấp rồi cứ giậm chân tại chỗ, đi làm công nhân. Tôi luôn khuyến khích anh đi học, lo tương lai sau này, mong anh kiếm tiền bằng chất xám, lo nghĩ sâu xa hơn chứ không thể làm công nhân mãi được.
Một năm, 2 năm rồi 7 năm trôi qua, anh vẫn vậy, còn tôi cứ học, học lên nữa, anh cản tôi “Con gái không cần học nhiều”. Rồi khi tôi đầu tư làm ăn cùng bạn bè, anh chê bai, sẽ dẹp tiệm ngay thôi. Đó là lúc cao trào, ức chế, lòng tự ái của tôi lên cao, những trận cãi nhau giữa chúng tôi không ai nhường ai. Bên tôi bắt đầu có những mối quan hệ khác, người ta ủng hộ tôi đi học, ủng hộ việc kinh doanh, vạch hướng tìm kiếm khách hàng. Từ từ, tôi lạnh nhạt với anh, giữ khoảng cách và không muốn liên hệ nữa.
Anh than thở với bạn bè tôi, anh càng làm thân tôi càng lên mặt. Sau 2 năm lánh mặt anh tôi lấy chồng, không ai khác chính là người luôn vạch hướng cho tôi đi lên. Ai cũng mừng vì tôi lấy được người đẹp trai, phong nhã, hiền tính. Tôi vẫn vậy, mạnh mẽ, nhưng yêu chồng nhiều lắm, hai vợ chồng kính trên nhường dưới êm ấm. Giờ chúng tôi có một bé gái 5 tuổi xinh xắn, giống ba như tạc.
Có lẽ cuộc sống sẽ bình an nếu tôi không gặp lại anh (mối tình đầu) vào ngày em gái anh lấy chồng. Em anh là nhân viên 7-8 năm nay của tôi, tôi đưa bé vào làm khi còn quen anh, định hướng cho bé đi học vì ngày đó bé cũng theo anh đi làm công nhân. Tôi gần như không quan tâm đến anh dù lâu lâu cũng biết tin tức anh lấy vợ, có con qua em gái. Rồi cũng biết vợ chồng anh lục đục vì tính gia trưởng. Hôm nay, vợ chồng tôi cùng con gái đến chúc mừng đám cưới, dù biết là về nhà anh nhưng tôi chẳng suy nghĩ gì ngoài chút tò mò, xem anh dạo này sao rồi.
Tôi vốn tự tin vào bản thân và cách cư xử khôn khéo của mình, với lại đang rất hạnh phúc nên người tôi toát ra vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ ngoài 30. Gặp lại anh, tôi chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả, nhưng sao lại hồi hộp một chút, có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ nói cho chồng nghe về mối tình này cả, vì thật sự 7 năm qua tôi quên lãng. Mọi người nhìn tôi cũng có chút ngỡ ngàng, lại xầm xì so sánh tôi và vợ anh. Họ hàng nội ngoại, cô dì ôm tôi thắm thiết, hỏi han sự tình làm tôi bùi ngùi, ai cũng hỏi sao lại chia tay, sao không đến với anh, nhiều người chúc mừng khi thấy chồng tôi yêu con, quý vợ.
Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này? Do cảm xúc của người bình thường hay tôi đang nghĩ như thế nào?
Em gái anh nhắn tin cho tôi số của anh, tôi phân vân rồi lại xóa luôn. Lý trí quyết định không thể làm bạn với anh nhưng hình như lòng đang gợn sóng. Thật sự, nếu so sánh, bây giờ tôi đã hơn anh rất nhiều, gia đình, con cái đến sự nghiệp, kinh tế, nhưng hình như có chút gì đó băn khoăn. Sao lâu nay em gái anh vẫn cho tôi biết chút tin tức về anh tôi chẳng hỏi han gì cả, giờ cứ muốn biết anh đang thế nào, sống ra sao.
Video đang HOT
Tôi muốn chuyện này được một lần nữa ngủ yên như 7 năm qua đã lãng quên nó. Tôi vẫn tự tin vào việc ứng xử của mình, cũng không hề muốn nối lại một mối quan hệ nào. Mong mọi người hay cho tôi lời khuyên chân thành để lấy động lực. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Đó chính là giết người không gươm đao...
Nhưng chuyên anh lam đung la môt kiêu giêt ngươi không gươm đao. No choc thăng vao trai tim tôi, lam cho no ri mau...
Tôi đa tưng la môt ngươi vơ hanh phuc. Chung tôi cươi nhau ngay khi hai đưa mơi ra trương. Ngay đo cach nay 18 năm. Khi đo cuôc sông con rât kho khăn.
Tôi nhơ khi mang thai đưa con đâu, môt bưa trưa no, tôi đang năm trong nha thi nghe co tiêng rao cua ba ban banh bo, banh chuôi. Tôi chôm dây. Cơn them bi dôn nen mây ngay qua ua vê. Hôm nay tôi nhât đinh phai mua môt dia thât đây, gôm đu cac loai banh bo, banh chuôi, chuôi nươc dưa, banh khoai mi, banh bôt loc nhân đâu xanh...
Tôi nhât quyêt phai ăn cho đa cơn them va đê mai môt đưa con tôi sinh ra se không bi chay nươc miêng trong như ngươi ta thương noi vê nhưng đưa tre thiêu đoi trong thơi ky me chung mang thai.
Thê nhưng khi ra đên cưa rao, tôi khưng lai. Sau môt hôi chân chư đu lâu đê ba ban banh đi khoi, tôi quay vao nha năm vât xuông. Nhưng giot nươc măt không cô y tư dưng trao ra. Tôi nghi, không ăn banh thi cung không sao nhưng minh phai nhin them đê danh tiên mua thêm miêng thit, con ca cho chông. Anh ây cân tâm bô vi phai lam viêc cưc nhoc trên công trương.
Quân, chông tôi la ky sư xây dưng nhưng khi đo anh phai châp nhân lam công nhân vi xin viêc chô nao ngươi ta cung đoi ly lich tôt trong khi anh sinh ra trong gia đinh sy quan chê đô cu.
Do ăn uông thiêu thôn, tôi sinh be Na chi co 2,2 kg. Nhin chau ngoai như con meo hen, cha tôi an ui: "Không sao đâu con, ra ngoai rôi nuôi no lơn mây hôi". Đên luc ây cha mơi biêt do tôi ăn uông qua thiêu thôn nên đưa be nhe cân. Chi co điêu, cha không hê biêt tôi đa nhin miêng cho chông.
Rôi cuôc sông cung đơ vât va hơn. Be Na lơn môt chut, tôi gơi nha tre va đi lam. Công viêc cua Quân ôn đinh hơn vi anh vôn co tai. Chung tôi thuê căn nha rông rai hơn, cuôc sông thoai mai hơn. Co lân Quân bao tôi: "Công nhân em gioi thiêt. Nêu không co em thu ven thi chăc bây giơ minh vân kho khăn. Mây ngươi ban ra trương cung khoa vơi anh giơ vân lông bông, công viêc con chưa co, noi gi đên vơ con, nha cưa...".
Tôi thâm cam ơn anh đa đanh gia đung công sưc va sư hi sinh cua tôi cho gia đinh. Tôi nghi đo chinh la chât keo kêt dinh tinh nghia cua chung tôi mai mai.
Rôi tôi sinh đưa con thư hai. Anh bông nay ra y đinh: "Thôi, em cư ơ nha nghi cho khoe, chăm soc con đê anh yên tâm ra ngoai kiêm tiên". Thoat đâu tôi không chiu vi tôi sơ nêu chi đê môt minh anh lo kinh tê thi se vât va. Nhưng anh khăng khăng: "Anh lo đươc, em cư ơ nha. Khi nao lo không nôi, anh se noi vơi em".
Cuôi cung rôi tôi cung phai xin nghi viêc ơ nha trông con. Niêm vui cua tôi la buôi sang đưa đưa lơn đi hoc rôi ghe ngang chơ mua thưc ăn, sau đo vê nha don dep, cơm nươc, chăm đưa nho... Đôi khi tôi cung buôn nhưng nghi đây cung la công viêc, đông thơi con la sư hi sinh vi chông, vi con...
Thê nhưng tôi đa sai lâm. Nhưng bưa trưa anh vê nha ăn cơm thưa dân. Rôi đên nhưng buôi chiêu, ban ăn chi co 3 me con. Tôi nhin nhưng món ăn minh chăm chut lam ma trao nươc măt. Tôi đa lam nhưng thư đo vơi hi vong khi anh ngôi vao ban ăn se thây ngon miêng, thây đươc tinh yêu thương tôi danh cho anh...
Thê nhưng anh chăng bao giơ nhân ra điêu đo. Lên ban ăn, anh lơ đênh rôi nhanh chong buông đua. Anh cung không chuyên tro, trêu đua vơi con. Co lân tôi hoi thi anh bao do công viêc ơ công ty nhiêu qua, luc nay anh đa la pho giam đôc nên rât nhiêu ap lưc.
Tôi muôn chia se vơi anh, it ra thi cung la chuyên tro, thăm hoi, đông viên... nhưng môi lân tôi hoi han thi anh lai gat đi: "Chuyên cua anh, em biêt gi ma hoi? Thôi, đi lo cho mây đưa nho đi, no lam ôn ao, anh mêt qua". Tôi lăng lăng quay ra ôm con. Anh đa quên răng, tôi va anh hoc cung lơp, cung trương. Nganh xây dưng cua anh thi co gi xa la vơi tôi? Thâm chi ngay đi hoc, tôi con hoc gioi hơn anh...
Rôi điêu gi phai đên đa đên. Anh co bô nhi bên ngoai. Ban đâu anh con giâu giêm nhưng sau đo công khai thưa nhân: "Đan ông nao cung vây, miên la anh đem tiên vê đây đu cho em, cân gi em phai lam lơn chuyên kia chư?". Khi môt ngươi đan ông đa dưt tinh thi ho thât tan nhân, phu phang. Ho luôn thây viêc lam cua minh la co ly va cho răng lôi lâm thuôc vê đôi phương.
Chông tôi cung vây. Anh đô thưa tôi không biêt chăm soc ban thân, không noi năng diu nhe; không quan tâm chông lam gi, nghi gi... Anh con rât nhiêu ly do khac, trong đo co ly do tôi không biêt chiêu chuông anh trong chuyên chăn gôi... Khi nhơ lai nhưng điêu anh đa noi, tôi không thê nao ngăn đươc minh đưng khoc. Lơi noi tuy nhe nhang nhưng đo chinh la môt cach giêt ngươi tinh vi, tan nhân nhât...
Chưa hêt, anh con công khai đi lai vơi ngươi phu nư ây đên nhưng chô quen biêt trươc đây cua chung tôi. Chăng biêt cô ta noi gi ma nhưng ngươi quen khi găp tôi đêu noi răng, tôi qua ngu dai khi bo Quân. Trơi ơi, tôi bo anh khi nao? Chi co anh tham sang phu kho, tham vang bo ngai, mê đăm săc duc ma ruông bo vơ con chơ tôi bo anh khi nao?
Điêu đo như giot nươc tran ly. Tôi nghi minh qua ngu dai khi cư sơ lam mât danh dư cua chông nên cư im lăng. Tôi nhât đinh phai lam cho ra le. Tôi đên thăng công ty găp anh va cô gai đo. Thê nhưng anh đa cho bao vê mơi tôi vê. Tôi không vê ma ngôi li ơ công công ty. Cuôi cung anh phai xuât hiên.
Câu đâu tiên, anh noi vơi tôi la: "Vê viêt đơn ly hôn đi". Khi noi điêu nay, ve măt anh đanh lai trông rât dư dăn. Tôi bông luông cuông: "Em chi muôn găp anh va cô ta đê noi chuyên phai quây...". Anh ghe sat tai tôi: "Tôi chan cô lăm rôi. Vê đi, đưng đê cho tôi thây cai ban măt hăc am cua cô nưa".
Tôi nhin sưng anh. Rôi nươc măt cư tuôn chay. Nhưng chuyên anh lam, nhưng lơi noi cay đôc phũ phang cua anh đung la môt kiêu giêt ngươi không gươm đao. No choc thăng vao trai tim tôi, lam cho no ri mau. Mươi mây năm vơ chông, khi anh noi bo la bo...
Khi môt ngươi đan ông đa muôn ra đi thi không gi co thê niu keo. Tôi đa niu keo trong vô vong nhưng cuôi cung cung phai buông tay. Tôi noi vơi ngươi phu nư kia: "Cac ngươi la môt lu giêt ngươi. Rôi đây cac ngươi se bi qua bao".
Khi noi nhưng điêu nay, tôi chi nghi đơn thuân theo ly luân nhân- qua ma ngươi đơi thương noi. Tôi đâu biêt điêu ây đa linh ưng. Trong môt lân ho đi vơi nhau, tai nan đa xay ra. Cô ta phai cưa mât môt chân, mu môt con măt. Quân con năng hơn. Anh bi chân thương so nao, giơ cư ngơ ngơ, ngân ngân...
Thoat đâu tôi nghi đang đơi nhưng ke giêt ngươi. Thê nhưng sau đo tôi thây ho thât đang thương. Co lân tôi găp Quân đi lang thang ngoai đương. Tôi đa âm thâm đi theo anh cho đên khi thây anh giơ năp thung rac ven đương. Co le anh đoi va nghi đo la nôi cơm va anh giơ năp như nhưng ngay hai đưa con ngheo tung. Môi trưa đi lam vê anh hay giơ lông ban xem hôm nay đươc vơ cho ăn gi...
Tôi phai thu thât la minh rât mêm long. Tôi đưa anh vê nha. Hai đưa nho thây cha thi vưa ngac nhiên, vưa đau xot. Be Na rut re bao tôi: "Minh cho ba ơ lai đây nha me".
Tôi không tra lơi con bơi luc đo thương giân trong tôi đang trao lên. Hơn nưa, giơ đây tôi đa muôn co môt cuôc sông khac. Nhưng gi anh lam thi anh phai chiu trach nhiêm chư sao lai băt tôi phai ganh vac?
Khi phan bôi tôi đi theo ngươi khac, anh đâu nghi minh co ngay nay... Nhân anh vê chăng khac nao tôi phai ganh lây hâu qua tôi "giêt ngươi" cua anh va ngươi tinh cua anh sao?
Theo VNE
Em đừng buồn khi anh nhớ về cô ấy Điều mà em sợ là anh không thể quên cô ấy chứ không phải sợ rằng sẽ mất anh. Nếu một lúc nào đó, giữa cơn mưa đông giá rét, anh vô tình ngồi thờ thẫn nhớ về kỉ niệm xưa, nơi có bóng hình của người con gái ấy, xin em đừng hờn giận. Khi ấy, xin em hãy gác những nỗi...