Xài tiền của chồng con
Tuổi già nay ốm, mai đau nên tôi lui về an phận với chức danh bà nội trợ. Nhưng thật sự mà nói, xài đồng tiền không phải do mình làm ra cũng lắm đắng cay.
Phụ nữ nội trợ, quanh quẩn ở nhà tưởng là không có gì để bận tâm ngoài việc nấu nướng những bữa ăn ngon cho gia đình, dọn dẹp lau chùi nhà cửa, chăm sóc chu đáo cho chồng con. Nhưng không, chỉ riêng hai chữ nội trợ thôi đã nảy sinh không biết bao nhiêu chuyện đầy tâm trạng, mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu thấu.
Tôi nay đã xấp xỉ sáu mươi. Thời thanh xuân lo báo hiếu cha mẹ, quá ba mươi tôi mới có hạnh phúc riêng. Lập gia đình rồi thì mải miết kiếm tiền lo cho tổ ấm, bởi ông xã làm thuê đồng lương có hạn. Sáng mở mắt, tôi đã phải tất tả ngược xuôi với xe bánh mì. Trưa về chui xó bếp lo cơm nước, đưa đón con đi học, giặt quần áo, rồi chạy chợ mua nguyên liệu cho buổi bán ngày mai. Vất vả là thế nhưng cũng chỉ đủ ăn, đủ mặc, không vướng nợ đã mừng chứ chẳng dám mơ chuyện làm giàu. Nuôi hai con học hết đại học thì mình cũng đến tuổi sáu mươi.
Ảnh minh hoạ
Tuổi già nay ốm, mai đau nên tôi lui về an phận với chức danh bà nội trợ. Nhưng thật sự mà nói, xài đồng tiền không phải do mình làm ra cũng lắm đắng cay. Chồng đưa mỗi tháng ba triệu đồng gồm cả ăn sáng, cơm hai bữa và thuốc men chữa bệnh. Hai con cũng đi làm, mỗi đứa góp thêm hai triệu đồng, cũng bao gồm tất tần tật các thứ như cha nó. Ngoài ra, còn các chi phí sinh hoạt trong nhà cũng từ số tiền ấy mà chi. Suy nghĩ tính thực đơn mỗi ngày đã đủ mệt, chưa kể chồng không ăn cá, con không ăn thịt, phải nhớ thói quen, sở thích mỗi người mà đi chợ. Tính toán thế nào thì cũng chỉ ba tuần là hết sạch tiền cả tháng nên tôi cứ loay hoay. Đành phải tìm việc này việc nọ làm thêm ở nhà, tuy thu nhập thấp nhưng có thể bù vào các khoản linh linh để không thiếu hụt.
Ngặt nỗi, thi thoảng hàng xóm hoặc bà con, bạn bè đưa thiệp mời đám cưới, tôi không biết lấy đâu ra tiền mừng. Hỏi thì chồng nhăn “ sao riết rồi chuyện gì cũng hỏi tiền anh hết, anh đâu phải ngân hàng”. Xin con thì con cũng cho nhưng than thở “mẹ xài bớt bớt lại, con ra ngoài kiếm tiền vất vả lắm…”. Nhiều khi thấy tủi thân, lặng lẽ khóc một mình chẳng dám nói với ai. Vậy ra, những ngày mình cực khổ để chèo chống lo cho gia đình đều vô nghĩa. Chẳng ai nhớ để mà bù đắp…
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ
Trong nhà đã vậy, bước ra đường gặp ai cũng thốt lên “cô dạo này sướng nha, thảnh thơi ở nhà chồng con nuôi, chẳng phải làm lụng kiếm tiền vất vả như trước”. Mấy bà bạn lâu ngày không gặp, rủ ra ngoài ăn uống, tìm cách từ chối khéo thì bị quở: “Người ta dạo này lên hương rồi, còn nhớ gì đến ai”. Thiệt tình! Không lẽ đem chuyện nhà phơi bày cho mọi người để minh oan. Mà biết có ai chịu hiểu không, hay rồi lại rơi vào trường hợp như cổ nhân thường khuyên răn. Đừng tùy tiện phơi bày vết thương của mình cho người khác xem, vì bạn chẳng phân biệt được ai sẽ là người bôi thuốc cho bạn, ai là người xát muối vào nó…
Nhiều lúc nghĩ lại, tôi cảm thấy hối tiếc cho quãng đời hy sinh của mình khi còn có thể kiếm ra tiền. Giá như tôi có thể dành dụm chút tài sản cho riêng mình, thì giờ đây tôi đã không đến nỗi sống phụ thuộc vào chồng con như vậy.
Thiên Thu
Theo phunuonline.com.vn
Mình nắm tay nhau được không?
Tôi không chắc còn mấy ai mong tìm lấy bàn tay đã cũ, đã quen, không còn mượt mà trẻ trung như những ngày son rỗi.
Đám cưới cháu gái, nhìn chú rể nắm tay cô dâu đi quanh sảnh chào khách, tự nhiên tôi giật mình: "Bao lâu rồi vợ chồng tôi không còn nắm tay nhau như thế?".
Cái nắm tay hình như là sự đụng chạm đầu tiên, ngầm xác nhận một mối quan hệ trên tình bạn. Có thể là tình đầu, có thể là tình cuối, có thể tình phút chốc mà cũng có thể trở thành tình thiên thu. Nhân gian có bao nhiêu cuộc tình là có bấy nhiêu cái nắm tay. Những cái nắm tay của thời thanh xuân, với rất nhiều người, có lẽ hãy còn vẹn nguyên cảm giác, dù mối tình đó đã qua lâu lắm rồi và gương mặt cố nhân cũng đã nhạt nhòa trong ký ức.
Ảnh minh họa
Thi thoảng bắt gặp ai đó nắm tay nhau, lòng tôi bỗng dậy lên một niềm vui vu vơ. Những cái nắm tay của người ta yêu thương đôi khi ở lại trong ta còn sâu sắc hơn những cái ôm và những nụ hôn. Đôi khi chúng có giá hơn bao lời ngọt ngào hay những món quà tặng.
Tôi nhớ chuyện nhà mình. Mấy chị em nói mãi mẹ mới chịu để cháu ở nhà, đi du lịch cùng ba. Hơn 40 năm vợ chồng, chưa bao giờ ba mẹ có một chuyến đi thư giãn, nghỉ ngơi đúng nghĩa. Bầy con và cuộc sống mưu sinh cứ kéo ông bà đi, quên mất cả bản thân. Chuyến Đà Lạt này, chúng tôi mong ông bà được vui vẻ thật sự. Bất ngờ, mới đi buổi sáng, buổi tối ba tôi đã nhập viện ở Đà Lạt. Hành lang bệnh viện thênh thang, mẹ ngồi co ro, khuôn mặt bình thản đến ngỡ ngàng: "Ba mổ rồi. Mình chờ thôi con"
Suốt một tuần, không giây phút nào mẹ rời khỏi ba. Ba nằm giữa mớ dây nhợ lằng nhằng, lúc tỉnh lúc mê. Mẹ ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay ba trong thinh lặng, kể cả những khi chập chờn ngủ. Tôi cứ nghĩ mãi, giữa cái thời gọi là hiện đại, yêu đương ồn ào này, liệu có bao nhiêu người thực sự biết yêu và thương người bên cạnh? Liệu có bao nhiêu người biết nhẹ nhàng nắm tay, níu giữ những chông chênh của người mình thương?
Ảnh minh họa
Thế giới hiện đại, vội vã chứa quá nhiều thứ khiến con người phải bận tâm nên có lẽ cũng không còn mấy người giữ được cảm xúc của những cái nắm tay, biết trân trọng cái nắm tay. Tôi không chắc còn mấy ai mong tìm lấy bàn tay đã cũ, đã quen, không còn mượt mà trẻ trung như những ngày son rỗi. Ừ thì, khi người ta trẻ trung đang yêu, mới cưới... đi đến đâu cũng tay trong tay thật đẹp, âu cũng là thường tình. Nhưng đẹp và đáng trân quý hơn là những cái nắm tay bền chặt, khi đã cùng nhau đi qua năm rộng tháng dài, qua những mùa giông bão.
Nhìn đôi tân lang và tân giai nhân nở nụ cười mãn nguyện, tôi khẽ khàng đưa tay lần tìm tay chồng, để được anh nắm tay, siết chặt.
Triệu Vẽ
Theo phunuonline.com.vn
Ly hôn 2 năm, vợ cũ muốn quay lại khiến tôi vui mừng khôn xiết nhưng khi biết lý do tôi chỉ muốn đuổi cô ấy đi ngay lập tức Tôi không ngờ rằng tình huống lại xảy ra với chính mình, tôi vẫn tin rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi và mong muốn bên tôi mãi mãi. Nhưng không ngờ mọi chuyện đã vượt quá tầm với. Tôi và Tuyết quen nhau từ thời học đại học. Lúc đó, tôi chỉ là chàng trai nhút nhát và không dám tiếp cận...