Xạ thủ Hồng Hà: ‘Hạnh phúc là ở bên con’
Nữ VĐV có khuôn mặt xinh đẹp như hoa cởi lòng mình để tâm sự về cuộc sống riêng tư mà chị ít khi kể cho người lạ nghe.
Xạ thủ Hồng Hà trên thao trường. Ảnh: ĐH.
- Chị theo nghiệp bắn súng bao nhiêu năm rồi?
- Cũng hơn 10 năm rồi. Tự nhiên chị hỏi tôi mới thấy sao thời gian trôi qua nhanh như vậy.
- Nhiều người khen chị là hoa khôi của làng súng, chị nghĩ sao?
- Vậy mà tôi cứ nghĩ mình là bà già rồi.
- Không phải là dân chuyên bắn súng nhưng chị lại trở thành một tài năng của đội tuyển bắn súng. Chị có thể giải thích điều này, có phải cuộc đời chị gặp nhiều may mắn?
- Nghĩ lại thì cũng may mắn thật. Tôi thuộc diện lười tập luyện nhưng thành tích lại rất nổi bật. Từ khi đến với bộ môn bắn súng, dường như tôi đã tìm thấy được niềm đam mê đích thực của mình và tôi theo đuổi nó một cách vô điều kiện. Thực sự thì những tấm huy chương mà mình đạt được rất cao quý nhưng tôi thường không hay quan tâm đến những giải thưởng.
- Rất nhiều người đã nói, lần đầu tiên gặp chị, sự nhiệt tình và đôi mắt biết cười khiến cho người đối diện luôn có cảm giác chị có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc. Chị là người thích tự do nay đây mai đó và đó có phải là nguyên nhân của tan vỡ gia đình?
- Lập gia đình ai cũng muốn được yên ổn, hạnh phúc nhưng không ai chắc được sẽ sống với người mình yêu đến hết đời. Chia tay nhưng tôi và anh ấy vẫn là bạn của nhau, vẫn thường xuyên liên lạc và giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Tôi thấy thoải mái với cuộc sống hiện tại.
- Chị ít nói với bạn bè về sự nghiệt ngã của nghề. Chắc hẳn chị không ân hận vì mình đã theo nghiệp bắn súng?
- Tôi luyện tập cả ngày và thi đấu triền miên, VĐV nào thường cũng vậy chứ không riêng gì bắn súng như chúng tôi. Tính tôi đã theo đuổi gì thì đến cùng và không bao giờ ân hận với những quyết định mà mình đã lựa chọn. Mình cứ sống đúng với tính cách của mình cho thoải mái. Tính tôi thẳng băng, có gì nói đó. Tôi không trách anh ấy không biết thông cảm mà chỉ nghĩ duyên số chúng tôi chỉ có thế.
- Không nhắc về chuyện đó nữa, chị có thể kể chút gì về kỷ niệm đáng nhớ trong những chuyến thi đấu xa nhà?
- Kỷ niệm vui nhất là các chị em trong đội tuyển cứ tối là gặp nhau kể cho nhau nghe những câu chuyện vui về con của mình. Ở tuyển bắn súng, rất nhiều nữ xạ thủ đã có gia đình và những câu chuyện vui đó giúp chúng tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn và đỡ nhớ con hơn.
Hai mẹ con Hồng Hà và Lê An. Ảnh: ĐH.
- Sau khi chị và các đồng đội giành tấm HC bạc đầu tiên về cho tuyển bắn súng tại Asiad năm ngoái, cả đội khóc như những đứa trẻ vì nhớ con. Vậy khi thi đấu, chị làm thế nào để gác nỗi nhớ đó sang một bên để thi đấu với sự tập trung nhất?
- Môn bắn súng 80% thành công là nhờ tinh thần vững vàng. Tất cả phải luyện cả đấy chứ không phải ai bắn súng cũng có sự tập trung cao ngay được.
- Lại một cái Tểt sắp đến, trong sự nghiệp của mình, đâu là cái Tết đáng nhớ nhất với chị?
- Đó là năm 1999. Khi đó tôi mới chuyển sang tập luyện bắn súng từ bộ môn xe đạp nhưng ngay lập tức giành HC vàng, phá kỷ lục tại giải trẻ toàn quốc. Cái tết đầu tiên trong sự nghiệp thể thao tôi được tiêu bằng tiền thưởng huy chương.
- Còn cái Tết năm nay, chị thấy điều gì vui nhất?
- Vui nhất là được ở bên cạnh con gái Lê An của mình. Tết đến, 2 mẹ con lại đi chơi, ngắm phố phường, ngắm pháo hoa đêm giao thừa và chúc Tết ông bà.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đau đớn vì chỉ là cái bóng người xưa cũ của chồng
Anh thường rất ít khi gọi tôi là "em" mà cứ hay gọi "Ngọc Lan". Lúc nào anh cũng gọi sinh tố dâu cho tôi dù tôi không thích thức uống này.
Đôi khi tôi luôn tự hỏi liêu có ai đang gặp phải hoàn cảnh như tôi. Ở bên chồng nhưng chỉ là cái phần thể xác, còn tâm hồn thì anh ấy đã để về phương nào. Tôi ước giá như tôi có thể ghen, nhưng thậm chí ngay cả cái quyền ghen tôi cũng không có. Nhiều khi tôi muốn nổ tung vì cuộc sống của tôi luôn có 1 nỗi ám ảnh vô hình. Tôi đã nhiều lần muốn giải thoát nhưng lại không thành bởi tôi yêu anh, còn anh thì anh đang yêu và nhớ về ai?
Lần đầu tiên tôi gặp anh là 2 năm về trước, trong đám đông ồn ào náo nhiệt thì anh chỉ ngồi đó im lặng. Dường như mọi thứ xung quanh anh không tồn tai, chỉ có riêng anh với thế giới của anh mà thôi. Tôi bị cuốn hút bởi cái vẻ lạnh lùng mà rất đàn ông của anh. Hôm đó tôi đã chủ động làm quen với anh, nhưng thực sự anh rất thờ ơ với tôi. Tôi hỏi gì thì anh trả lời thế thôi, tôi đã rất thất vọng, 1 phần vì là con gái nữa nên tôi cảm thấy thật trơ trẽn nếu cứ cố tình bắt chuyện với anh.
Thế là tôi có ý định giới thiệu tên mình rồi tìm cách rút lui nhưng thật ngạc nhiên khi tôi nói cho anh biết tôi tên là Ngọc Lan. Anh cứ như là người bừng tỉnh ngộ trong 1 cơn mê, anh nhìn tôi đắm đuối rồi anh nói rất vui được quen tôi. Anh cứ như 1 người hoàn toán khác so với lúc nãy, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều chỉ là trong lòng cảm thấy rất vui. Anh còn chủ động đưa tôi về, khi về đến nhà anh còn nói tôi thật đẹp trong chiếc váy màu xanh da trời.
Rồi từ đó tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau hơn, tôi cũng thường chọn áo màu xanh da trời để mặc mỗi khi gặp anh, tôi cảm thấy anh hình như thích màu xanh da trời mãnh liệt. Anh rất ân cần dịu dàng, phải nói rằng anh là người đàn ông chu đáo nhất từ trước tới giờ mà tôi quen. Thời gian trôi đi và tôi đã yêu anh rất nhiều từ lúc nào mà tôi không hay biết.
Càng tiếp xúc với anh, tôi có thể cảm nhận được anh sẽ là 1 người đàn ông tốt cho gia đình, chỉ là đôi khi anh đi cùng tôi đến 1 quán nào đó, anh ngồi im bất động như đang lạc vào 1 thế giới khác, rồi anh thường chỉ chọn những chỗ ngồi như là trước đó anh đã rất quen thuộc. Anh thường rất ít khi gọi tôi là "em" mà cứ hay gọi "Ngọc Lan". Lúc nào anh cũng gọi sinh tố dâu cho tôi, nhưng thực sự tôi không thích thì anh chỉ nói rằng phụ nữ nên uống sinh tố dâu, rồi anh vẫn cứ làm theo ý anh thích.
Có 1 vài lần đi chơi cùng bạn bè anh, có vẻ như họ rất ngạc nhiên khi biết tên tôi. Họ cứ hỏi mãi tôi tên là Ngọc Lan thật à? Thực sự tôi không hiểu gì hết, nhưng linh cảm của người phụ nữ cho tôi biết có 1 điều gì đó không bình thường giữa anh và tôi.
Trải qua gần 1 năm yêu nhau tôi và anh đã đi đến kết hôn, tôi cứ tưởng rằng hạnh phúc đang đến với tôi khi tôi đã có được anh, nhưng trong đêm tân hôn của chúng tôi anh đã khóc thật nhiều cứ luôn miệng gọi "Ngọc Lan" ơi. Thật tâm tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, tôi ngơ ngác khi thấy anh như đang trải qua 1 nỗi khổ tâm nào đó.
Đến lúc này thì tôi không còn chịu nổi nữa, tôi quyết tâm hỏi em chồng tôi xem chuyện gì đã xảy ra với anh. Tôi chết lặng khi nghe em chồng tôi nói cho tôi biết sự thật và cũng là nỗi trăn trở trong lòng tôi bấy lâu. Mối tình đầu của anh rất đẹp, người con gái đó là người con gái đã học chung lớp với anh từ những năm cấp 2 cho đến tận khi lên đại học. Họ yêu nhau sâu đậm nhưng gia đình cô gái ấy không cho vì họ đã lựa chọn cho cô ấy 1 chàng việt kiều.
Ngày cô gái ấy lấy chồng, anh đã rất buồn nhưng anh vẫn hy vọng cô ấy được hạnh phúc, chỉ khi anh biết được cô ấy đã chết nơi xứ người thì anh như trở thành 1 người khác. Đó là nỗi đau mà trong gia đình không ai muốn nhắc tới. Khi anh yêu tôi mọi người trong gia đình cũng cảm thấy rằng đó là 1 điều không tốt vì cô ấy tên là Ngọc Lan, sợ rằng anh đến với tôi chỉ vì quá thương nhớ cô gái ấy mà thôi.
Tôi không trách vì anh vẫn còn thương nhớ cô ấy mà tôi chỉ buồn tại sao tôi yêu anh, hết lòng vì anh mà anh lại không đủ tin tưởng để chia sẻ với tôi. Và rồi trong lòng tôi đang tự hỏi không biết liệu anh có yêu tôi hay anh chỉ thông qua tôi tìm hình bóng của người xưa cũ mà thôi. Giờ đây tôi không biết phải đối diện với anh thế nào khi biết hết sự thật, trái tim tôi lúc này thật đau đớn. Tôi phải làm sao đây với chồng mới cưới của mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trong mưa Nhớ anh quá, cứ nghĩ mãi về anh, chỉ muốn được gặp anh, được nói với anh một câu là mình rất nhớ anh rồi để anh về, được nhìn thấy anh cười rồi quay vào nhà luôn. Mình đã sợ nếu mình không gặp anh, thì mình sẽ không thể ngủ được. Và mình đã không thể giữ được thái độ dửng...