Xa rồi, có mấy ai còn nhớ nhau?
Thoáng chốc trong giây phút vội vã của dòng đời, tôi luôn tự hỏi anh có còn yêu tôi không? Dù có rất nhiều câu hỏi, dù muốn nghe chính anh trả lời, dù có thương nhau cách mấy, yêu nhau cách mấy, nhưng xa nhau rồi mấy ai còn nhớ nhau?
Bao nhiều ngày nhớ, bao nhiêu ngày thương, có nhiều nhặn không anh, sao bây giờ những tổn thương chúng ta để lại cho nhiều đến thế. Có những cảnh đời, dù đã bao lần viễn tưởng ra nhưng chẳng bao giờ dám tin, à không, thật ra là cũng chẳng muốn tin. Đã bao nhiêu lần, muốn yêu một ai đó, nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để mà yêu, chắc có lẽ nỗi đau của ngày xa xưa đã ăn sâu vào tâm trí tôi, như bị dính chặt bởi lớp keo, dù có cố gắng đến bao nhiêu cũng chẳng gỡ đi những lớp keo rối ren ấy ra khỏi tâm trí bản thân mình.
Đắng lòng nhất là khi hai người xưa đã – từng – là của nhau vô tình gặp lại nhau. Dù là thân thuộc nhưng lại cố giả vờ xa lạ. Bước ngang qua nhau nhưng có một cảm giác thân quen đến lạ lùng, chỉ có những người trong cuộc mới có thể thấu được cảm giác đó. Thật quen, nhưng khá là xa lạ hay thân thương đến mức người ta chẳng thể nhận ra. Chỉ một ánh mắt dành cho nhau thôi nhưng cũng thật khó, đến cuối đoạn đường muốn quay lại nhìn nhưng cũng không dám. Thử hỏi, có đau không, trái tim có đủ mạnh mẽ như bao ngày qua không?
Video đang HOT
Có ai còn nhớ nhau sao bao nhiêu ngày xa vắng, có còn rung động cho những cảm xúc mơ hồ, người yêu không phải, người tình cũng không. Đôi lúc chạnh lòng lắm mới ngỡ ta đã từng quen, nhắc cho ta nhớ những người đó cũng đã – từng là máu thịt của mình, xót xa lắm nhưng rồi cũng ngậm đắng nuốt cay cho qua.
Đông về lạnh lắm, cái mùa mà tôi ghét cay ghét đắng, dường như ăn sâu vào tâm thức tôi. Cái mùa những kẻ cô đơn thêm lạnh lẽo và kéo tôi về với những kí ức xưa, đau thương, thấy mà buồn não lòng. Những ngày mùa thu khác những ngày mùa đông, tiếng gió thổi của mùa đông càng làm tôi thêm sợ, nhắc tôi rằng gió lạnh cần lắm một vòng tay.
Sao một cuộc tình tan vỡ đi qua, người ta hay gọi nhau là gì? Bạn bè ư? Vì khi xưa chúng ta đã không thôi làm đau nhau, sau một cuộc tình ly tan, tôi không nghĩ mình sẽ giữ vững mối quan hệ bạn bè. Kẻ thù ư? Không được đâu, dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã từng là của nhau mà. Tôi vẫn muốn gọi anh như một cái tên thân quen mà bao nhiêu người cũng dành để xưng hô với nhau khi chia tay là người yêu cũ, chữ “Cũ” nhấn mạnh nghe mà buồn lắm anh biết không?
Thoáng chốc trong giây phút vội vã của dòng đời, tôi luôn tự hỏi anh có còn yêu tôi không? Trong một thoáng hơi men mùi rượu bia, tôi lại lảm nhảm với chính mình, anh ấy có đang hạnh phúc hay đau buồn như mình? Dù có rất nhiều câu hỏi, dù muốn nghe chính anh trả lời, nhưng tôi vẫn đủ thông minh và tỉnh táo hiểu ra mọi chuyện. Dù có thương nhau cách mấy, yêu nhau cách mấy, nhưng xa nhau rồi mấy ai còn nhớ nhau.
Theo VNE
Chán nản vì bị bạn gái từ chối nụ hôn đầu
Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn.
ảnh minh họa
Tôi 20 tuổi, có tình cảm với bạn gái cùng tuổi tên Huyền. Chúng tôi biết nhau được 2 năm khi du học tại Anh, sau một thời gian ngắn, tôi chuyển sang du học tại Australia. Tôi và em có vài kỷ niệm rất đẹp với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Sau thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau theo kiểu vui vẻ bạn bè, đôi khi tâm sự chuyện học hành, cuộc sống. Tôi cũng biết xa mặt cách lòng nhưng vẫn giữ liên lạc, thời gian bên Australia tôi có quen một người khác nhưng không được bao lâu.
Trong khi quen người mới, tình cảm tôi dần vơi đi nhưng sau đó lại hướng về Huyền. Chuyện học hành của Huyền gặt hái được thành tích cao, rồi cũng muốn chuyển sang Australia du học, cô ấy trở nên cá tính hơn. Hai tháng trước, chúng tôi về Việt Nam chung thời điểm, Huyền mời tôi lên nhà chơi và dẫn đi dạo nơi em sống. Trong thời gian đó, có lẽ tôi quá tự tin khi cảm nhận được tín hiệu từ Huyền nên đã làm mất đi hình tượng trong mắt cô ấy.
Gia đình Huyền có người bạn gần chỗ tôi sống, có lần qua nhà người ta chơi, gia đình cô ấy cũng mời tôi đi chung. Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Tôi cố gắng níu kéo tình cảm, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, thời gian đầu đôi khi Huyền chủ động nhắn trước.
Theo VNE
Bạn trai bắt viết cam kết trước khi dâng hiến Anh nói anh không từ chối vì đó là tấm lòng của em và anh cũng tin vào điều đó. Nhưng anh lại làm em buồn vì muốn em phải viết một bản cam kết là sau này dù có chuyện gì cũng không được bắt anh phải chịu trách nhiệm do đấy là em tự nguyện. Nhưng anh lại làm em buồn...