Xa nhau lâu rồi, mình quên nhau được chưa?
Có lẽ người ta nói đúng, “đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên”, anh giờ đây đã thành công, đã có người con gái kề bên cùng anh san sẻ những vui buồn của cuộc sống, cùng anh xây dựng một hạnh phúc mà mãi mãi, mãi mãi không có chỗ cho em chen chân, thậm chí đứng nhìn.
“Đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên” (Khải Vệ)
Ngày em đọc được những dòng chữ này em đã nghĩ: thời gian, khoảng cách xa nhau thật sự có thể làm cho mối quan hệ của hai người đang yêu nhau trở nên cũ kĩ, xa lạ và lãng quên ư? Và rồi anh lại là người đã giúp em có được lời giải cho câu hỏi “không tiếng” ấy.
Em và anh quen nhau trong một sự tình cờ và ngỡ ngàng. Em – một cô gái trầm tính, ít nói, không quan tâm mọi thứ và hơn hết là chẳng bao giờ tin vào tình yêu lại bắt đầu mối quan hệ với anh – một chàng trai có tính cách hoàn toàn trái ngược với em, anh hoạt bát, vui vẻ và hay “náo loạn” ở những nơi mình xuất hiện.
Khi lựa chọn bước đi cùng anh em bắt đầu nói nhiều hơn, quan tâm đến thói quen, sở thích, khẩu vị, … à mà không dường như những thứ thuộc về anh em đều hết thảy để ý, em bắt đầu thay đổi để mình trở nên “đồng bộ” và “phù hợp” với anh.
Với em thanh xuân chính là những ngày, những giờ, những phút, thậm chí là vài giây ngắn ngủi được bên anh, cùng anh đọc sách, cùng anh xem phim, cùng anh nấu ăn và cùng anh đi dạo. Ở thời khắc ấy em thật sự cảm thấy cuộc sống, thanh xuân của mình đã đủ đầy, vẹn tròn.
Nhưng em lại chẳng thể ngờ rằng cái hạnh phúc ấy lại ngắn ngủi và vội vã đến đáng sợ, ngày anh nói với em anh phải đi du học 4 năm ở nước Mỹ xa xôi, anh bảo em phải chờ đợi anh, anh nhất định sẽ quay về, em chỉ biết mỉm cười và gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng và sợ hãi.
Anh đi được 3 tháng, em vẫn chưa thể quen với cuộc sống thiếu vắng anh, ngày ngày em vẫn chờ đợi những cuộc gọi qua mạng xã hội của anh, em chấp nhận thức trắng đêm để được nói chuyện và nhìn thấy anh nhưng số lượng cuộc gọi cứ ít dần, ít dần và rồi chẳng có cuộc gọi nào nữa trong hơn 2 tháng sau đó.
Người ta nói giác quan của phụ nữ, nhất là phụ nữ đang yêu là vô cùng nhạy cảm, em đã từng bác bỏ và tự nói với bản thân “không có gì đâu, chỉ là anh ấy bận học, bận thi cử nên không thể gọi cho mày thôi, mày phải sống thật tốt để khi anh gọi về sẽ không phải lo lắng cho mày”.
Đến tháng thứ 6 của cuộc “ yêu xa”, anh thật sự đã gọi về cho em nhưng nó lại là cuộc gọi mà em vĩnh viễn không muốn nghe, bởi anh nói “mình chia tay nhé”, vỏn vẹn 4 chữ ngắn ngủi, dứt khoát và lạnh lùng của anh lại là nhát dao cắm sâu vào trái tim em.
Em không gục ngã, không khóc nấc lại càng không níu kéo với những câu chữ “nhẹ nhàng” đó, em chỉ khẽ “ừ” một tiếng mà không hỏi lý do. Có lẽ anh sẽ cho là em vô tâm, em cũng muốn chia tay, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ biết được em của lúc đó giống như người bị mất đi “vị giác” muốn khóc lại chẳng thể rơi nước mắt, muốn níu kéo lại chẳng thể bật thành tiếng.
Từ giây phút anh chọn bước đi trên con đường không có em, em như một con robot vô tri vô giác, điên cuồng lao vào công việc, không còn những buổi hẹn hò cùng lũ bạn, càng không còn những đem ngon giấc, em trở lại là mình của trước kia trầm tĩnh, ít nói và không màng sự đời.
Video đang HOT
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, cho đến hôm qua em bất chợt nhìn thấy anh, anh khác xưa rất nhiều, ở anh toát lên vẻ trưởng thành, lạnh lùng và ít nói. Anh nhìn em như nhìn những người xa lạ, chào hỏi em theo đúng nghĩa chào hỏi đối tác làm ăn về những khoản hợp đồng nhằn nhịt con chữ và dày đặc con số của “lợi nhuận”.
Có lẽ người ta nói đúng, “đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên”, anh giờ đây đã thành công, đã có người con gái kề bên cùng anh san sẻ những vui buồn của cuộc sống, cùng anh xây dựng một hạnh phúc mà mãi mãi, mãi mãi không có chỗ cho em chen chân, thậm chí đứng nhìn. Anh bao bọc cô gái của mình như thể em sẽ làm tổn thương cô ấy, ngay cả tư cách chào hỏi của một người bạn lâu ngày gặp lại anh vốn cũng chẳng cho em.
Em không giận anh, càng không hận anh, bởi anh từng là thanh xuân, từng là tuổi trẻ, là nhiệt huyết của em, có lẽ chúng ta có duyên nhưng lại không có nợ nên không thể cùng nhau đi đến hết con đường. Em cũng chẳng đủ cao cả để chúc anh hạnh phúc, khi mà vết thương trong em vẫn luôn âm ỉ, em chỉ có thể hi vọng anh đúng với lựa chọn của mình, anh sẽ có trách nhiệm với người sau, đừng để cô gái đó phải đau nỗi đau như em, bởi phụ nữ mong manh và “sâu sắc” lắm anh.
Em tin rằng sau này khi đối diện với anh, bản thân em sẽ có thể “đủ xa để cũ, đủ lạ để quên” chỉ là hiện tại vẫn chưa thể.
Theo blogradio.vn
Thanh xuân đó không kịp nói một lời tạm biệt
Có ai đó đã từng nói rằng, những người yêu nhau rồi cuối cùng cũng sẽ lại về bên nhau thôi, định mệnh vốn đã sắp đặt như vậy, muốn tránh cũng không thể.
Nhưng cô không tin vào định mệnh, cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực không mệt mỏi, của những cố gắng không ngừng nghỉ. Định mệnh của cô chỉ cho phép cô thẳng lưng hướng về phía trước mà bước, yêu thì sao, gặp lại thì sao, cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau, cuối cùng lại đau thêm một lần nữa.
Cơn mưa trắng xóa níu giữ bước chân Nhiên, lần đầu tiên Đợi chỉ có một mình cô là khách. Quán cà phê nhỏ nép mình trong căn biệt thự kiểu cũ trang trí mà như không, khiến cô mỗi lần đến chỉ mới bước qua cổng là đã thấy bình yên đến lạ. Bản Kiss the rain hòa chung với tiếng mưa, lộp bộp rơi trên mái hiên, lộp bộp rơi trong tim cô. Chiếc ghế đối diện cũng như gò má cô đã chẳng còn chút hơi ấm nào còn sót lại để chứng tỏ nó vừa có người ngồi, để chứng tỏ đã có những giọt nước mang theo vị mằn mặn vừa tràn qua. Ly trà nóng đã nguội lạnh từ lâu được chị chủ quán xinh đẹp thay bằng ly vang đỏ thẫm.
- Uống cùng chị một ly nhé.
Lần đầu tiên chị không cố ý cất giấu sợi buồn của mình ẩn nấp đằng sau nụ cười vô thức khiến lòng người mê đắm. Rất nhiều lời đồn đại về người con gái xinh đẹp và không chồng ấy, chỉ là tin nào cũng rất ly kỳ và tin nào cũng có vẻ rất thật. Thật như chính vẻ đẹp mặn mà khiến lòng người không thôi xao xuyến của chị. Như chính việc ngay cả Nhiên cũng không thôi được việc thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm chị một đôi lần vậy.
- Em có thích mưa không?
- Dạ?
- Trước đây chị không thích mưa? Không hiểu sao anh ấy lại rất thích mưa, thế rồi không biết tự lúc nào chị cũng thích mưa, thậm chí còn thích hơn cả anh ấy nữa.
- Anh ấy!
Trong men nồng lả lơi của cơn mưa chiều trộn lẫn với khói thuốc vẩn vương, có lẽ vì cơn mưa, có lẽ vì nhiệt độ ẩm thấp, có lẽ vì sợ người ngồi đó cô đơn, cũng có thể vì sự chông chênh giữa dòng đời mà ngay cả nó cũng cứ quẩn quanh mãi chẳng chịu tan biến.
- Ừ!
Tiếng mưa không ngừng chậm rãi rơi, chất lỏng trong tay cô xô đẩy vào nhau, lời của chị đều đều nhẹ tan vào trong mưa, cuốn theo dòng suy nghĩ của cô. Nhiên không giỏi uống , trước đây có lần chạm tới chỉ mới vài ba ngụm là cô đã thấy trời đất quay cuồng rồi, từ sau lần đó Khoa cấm hẳn cô không được đụng đến. Sau này, cho dù chẳng còn ai cấm nữa nhưng tửu lượng của cô vẫn chưa khá lên chút nào.
Nhiên chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh, Nhiên cũng chưa từng chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp lại anh. Một người đã từng thân thiết đến vậy, chỉ cần quay lưng đã thành người dưng. Một điều khó đến vậy mà cô cũng có thể làm được. Bạn bè trách cô quá tàn nhẫn, người quen trách cô quá lạnh lùng. Mọi người đều nói rồi cô sẽ phải hối hận, hối hận cả đời. Nhiên chưa từng nghĩ mình sẽ phải hối hận, đời người dài như thế sao chỉ vì một người đi cùng ta một đoạn đường ngắn mà phải hối hận cả đời. Cả đời còn có nhiều việc phải làm như vậy, sao có thể vì một người mà chậm bước, dừng chân.
Chờ đợi một người đã chẳng còn nữa, phải có bao nhiêu can đảm để có thể chờ, phải có bao nhiêu bi thương để mong đợi. Nhiên muốn trách móc biết bao nhiêu người con trai ấy của chị, cuộc đời dẫu có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn đáng sống biết nhường nào, sao lại chọn cách bỏ cuộc. Được sống vẫn là một niềm hạnh phúc mà biết bao nhiêu người ngoài kia phải vật lộn, phải chiến đấu, giành giật mỗi ngày. Chờ đợi một người đã chẳng còn nữa, bỏ mặc thanh xuân, bỏ mặc tuổi trẻ của mình như vậy liệu có đáng không?
Trên đời này không có gì là đáng hay không đáng, chỉ có nguyện lòng hay không mà thôi em ạ? Chị nguyện lòng yêu anh ấy, chị nguyện lòng sống vui vẻ thay cho cả phần anh ấy nữa.
Yêu một người đến bao nhiêu là đủ để nguyện lòng được như vậy, Nhiên không biết và có thể cũng chẳng bao giờ Nhiên có thể biết được. Nhiên chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có người vì một người khác có thể bỏ rơi thanh xuân của mình. Con người ta, vốn dĩ ai chẳng ích kỷ, chẳng vun vén cho cuộc sống của riêng mình. Thanh xuân của mối người chỉ cần quay trước nghoảnh sau là đã vùn vụt trôi tuột khỏi tay, đời người ngắn ngủi hữu ý mà vô tình. Nhiên muốn hét lên chị điên rồi sao, sao có thể bỏ lỡ thanh xuân, sao có thể bỏ lỡ cuộc đời mình cho những điều đã chẳng còn hiện hữa nữa chứ.
***
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại, phải, dù anh ấy của chị đã chẳng còn nữa, dù có lẽ đôi giây chông chênh giữa cuộc đời chị đã chẳng thể nào giấu nổi nỗi niềm của riêng mình. Nhưng thì sao chứ? Chị nguyện lòng ôm một đoạn hồi ức đó của hai người sống hết phần đời còn lại mà không hối tiếc.
Còn cô thì sao chứ? Cô có từng hối tiếc khi nhất quyết dứt áo ra đi không? Nhiên đã từng nghĩ, khi đã quay lưng là hết, khi đã hạ quyết tâm là sẽ không còn vương vấn. Nhiên đã luôn nghĩ rằng bản thân mình là người mạnh mẽ, chỉ cần bước về phía trước là sẽ không một lần ngoái đầu, nhất định sẽ không hối hận. Cuộc đời này dù sao cũng dài như thế nhất định không thể chỉ gặp một người duy nhất.
Nhưng Nhiên đã không biết, không biết gặp một người đó chính là định mệnh. Nhiên đã không biết, hóa ra vì bản thân quá yếu mềm nên mới luôn phải cố gắng mạnh mẽ. Nhiên đã không biết vì quá sợ bị thương tổn nên đã chẳng thể nói với anh một câu "tạm biệt". Nhiên đã không biết, không biết cho đến khi nỗi nhớ anh quay quắt bóp nghẹt trái tim cô, xâm chiếm từng hơi thở của cô, khuấy đảo đại não của cô.
Những người sau anh, người thương cô có, người hiểu cô có nhưng chưa từng có ai nguyện cùng cô dầm mình dưới cơn mưa. Hóa ra, sau những chông chênh giữa dòng đời xuôi ngược, điều cô cần chỉ là một người cùng mình chân trần thỏa thích dưới cơn mưa. Nếu trước đây ai kể cho cô nghe điều đó thì chắc hẳn cô đã xòe tay ra và thốt lên "hoang đường".
- Nếu được lựa chọn lại chị có yêu anh ấy từ đầu không?
Chất lỏng trong ly chị sóng sánh bám trên thành ly trước khi tuột xuống đáy, nụ cười của chị vẫn đẹp vậy mà Nhiên nghe thấy sao nao lòng, nghe thấy sao xa xăm.
- Nếu được lựa chọn, chị sẽ yêu anh ấy nhiều hơn. Chị sẽ bớt bận rộn để ở bên anh ấy nhiều hơn và chị sẽ không phải lo sợ việc ai yêu ai nhiều hơn mà sợ thiệt thòi để nói cho anh ấy biết rằng chị yêu anh ấy rất rất nhiều.
Chỉ là trên đời này chẳng còn cơ hội để chị có thể đặt giả định nữa, thực sự chẳng còn cơ hội nữa.
Tuổi trẻ nồng nhiệt, thanh xuân điên cuồng. Điên cuồng học tập, điên cuồng từng bước dấn thân vào đời, điên cuồng tức giận, điên cuồng rơi nước mắt, điên cuồng cháy hết mình nhưng lại chẳng dám hết lòng yêu một người, chẳng đủ dũng cảm để níu giữ bước chân một người, chẳng đủ lạnh lùng để quên một người, chẳng đủ tàn nhẫn để yêu thêm một người. Hóa ra, cô mới chính là người điên.
Có ai đó đã từng nói rằng, những người yêu nhau rồi cuối cùng cũng sẽ lại về bên nhau thôi, định mệnh vốn đã sắp đặt như vậy, muốn tránh cũng không thể. Nhưng cô không tin vào định mệnh, cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực không mệt mỏi, của những cố gắng không ngừng nghỉ. Định mệnh của cô chỉ cho phép cô thẳng lưng hướng về phía trước mà bước, yêu thì sao, gặp lại thì sao, cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau, cuối cùng lại đau thêm một lần nữa. Giây phút gặp lại anh, cô những tưởng 5 năm chia xa chỉ mới là hôm qua, cô những tưởng như hai người chỉ mới dỗi hờn nhau ngày hôm qua cho đến khi anh chìa tay ra:
- Đã lâu không gặp.
Hóa ra, người cũ gặp nhau sẽ bắt đầu từ câu "đã lâu không gặp", là "đã lâu không gặp". Đã lâu rồi, anh không còn là anh của ngày hôm qua, cô cũng không còn là cô của ngày hôm qua nữa. Tất cả đã là "đã lâu" rồi.
Vẫn đôi mắt ấy nhưng thâm trầm hơn, kín đáo ẩn giấu mọi suy tư ẩn vào trong. Vẫn là đôi bàn tay hao gầy ấy nhưng rất chừng mực chẳng còn là bàn tay ngoan cố luôn tìm đến bàn tay cô bất cứ lúc nào. Vẫn là chàng trai ân cần nhớ, cô thích trà hoa hồng mật ong dịu nhẹ chỉ là anh không biết cà phê với cô bây giờ được ưu tiên hơn nhiều.
Giây phút anh quay lưng, cô muốn chạy theo anh nắm chặt đôi bàn tay hao gầy ấy, cô muốn được ôm chặt bờ vai ấy, muốn nói "mình về với nhau đi anh". Trong giây phút đó, cô ao ước gì cô và anh vẫn còn là những cô bé cậu bé năm xưa ấy có thể đường đường chính chính mà thích một người, có thể kiên kiên trì trì hết lòng chân thành mà yêu một người không đắn đo, không lo sợ.
Nếu được lựa chọn lại cô có thay đổi quyết định của mình không?
Có lẽ vẫn là không. Dù có hối hận, dù có nuối tiếc nhưng dòng đời vẫn chảy. Đoạn đường đó cả hai đều đã đi qua, thực sự đã đi qua. Cả hai đều đã biết cách cất giấu những suy tư trong lòng không vội vã bày tỏ với đối phương. Cả hai đều đã đi qua những đau thương để đi đến con đường ngày hôm nay. Cô biết rõ, cả hai đều đã là người trưởng thành. Đã trưởng thành rồi chẳng ai còn dám điên cuồng không màng đến kết quả nữa. Vì đã trưởng thành rồi nên thực sự quay lưng là lạc mất nhau. Lac nhau đến muôn đời.
Thanh xuân đó không kịp nói một lời tạm biệt.
Theo blogradio.vn
Tổn thương vì bị chê 'xấu nên không ai hôn' Năm nay 18 tuổi nhưng em chưa có nụ hôn đầu. Hỏi: Em sinh năm 2000, đang học năm nhất đại học. Ở nhóm em trên lớp các bạn đều có bạn trai hết rồi còn em thì chưa có ai. Hôm trước tụi bạn kể về nụ hôn đầu tiên và em nói rằng chưa được ai hôn cả. Một số thì...