Xa mặt thì đã cách lòng
Người ta cũng bảo “Yêu xa” thứ cần nhất chính là phải tin tưởng nhau tuyệt đối. Thế nhưng giờ đây… Niềm tin trong nhau vơi cạn, kỉ niệm bên nhau vụn vỡ…Chúng ta thua rồi..
Nhạt theo thời gian
Chúng mình xa nhau như thế nào vậy anh….Là tại em, tại anh hay tại khoảng cách cố tình đưa đẩy cả hai trái tim ra xa…Rồi cũng chẳng còn đập vì nhau nữa, liệu anh có buồn, có mong… Liệu em có chờ… có đau….
Người ta nói yêu xa khổ lắm, người ta nói yêu xa cần phải kiên cường cần phải cứng cỏi và mạnh mẽ bao nhiêu…Em tự hỏi trên đời này có bao nhiêu người vẫn đợi được nhau, có bao nhiêu người vẫn còn bên nhau, khi mà trái tim đã nhạt màu theo thời gian và khoảng cách, liệu có bao nhiêu người vượt qua được thử thách.
Chuyện tình chúng mình kể ra cũng không đủ dài để lưu luyến đến chết..cũng chẳng phải ngắn để chia cái rồi quên..nên khi kết thúc trong lòng nhau vẫn còn lưu luyến vẫn còn day dứt nhau không thôi…
mấy năm dù gì cũng thương yêu nhau chân thành, dù gì cũng từng gắn bó vượt qua những khó khăn..dù gì cũng từng bên nhau đi trọn những con phố…cũng là người nên em cũng nhớ cũng tiếc cũng dằn vặt.
Video đang HOT
Ngày anh đi hẹn ngày về
Em cũng ngỡ chẳng có điều gì có thể thay đổi tình cảm của hai đứa..Trước giờ trải qua bao nhiêu chuyện cũng vẫn ở bên nhau đấy thôi…huống chi…chỉ là cái khoảng cách…em chỉ cần chờ anh vô điều kiện.
Nhưng ngờ đâu xa mặt thì cách lòng… thời gian sau em nhận ra em vốn không thể kiên cường được như suy nghĩ…chặng đường này em không đủ tự tin để bước qua.
Còn anh…cũng không còn quan tâm em như lúc trước,anh cũng chẳng hề yêu em như ngày xưa.. cả hai chúng ta đang lãng quên dần bóng hình nhau từ bao giờ.
Rồi…
Ngày mình không còn là gì của nhau, em không nhớ nó là ngày nào và tại vì sao tình cảm cứ thế nhạt dần khoảng cách ngày càng lớn thêm, cứ như có một bàn tay vô hình đấy cả hai ra xa rồi chẳng còn ai nắm lấy tay ai nữa…chỉ còn những cuộc gọi ngắn đôi ba câu cho có lệ, những dòng tin nhắn hỏi han buồn chán,ngán ngẩm, rồi phút chốc sẽ chẳng còn nhau trong trái tim nhau nữa
Người ta cũng bảo “Yêu xa” thứ cần nhất chính là phải tin tưởng nhau tuyệt đối thế nhưng giờ đây…
Niềm tin trong nhau vơi cạn kỉ niệm bên nhau vụn vỡ…Chúng ta thua rồi.. đến cuối cùng nhờ vào khoảng cách ta cũng hiểu ra một điều …”Thì ra chúng ta cũng chưa thực sự cần nhau đến vậy”
Thật khâm phục những người vượt qua được thử thách mang tên “khoảng cách”
Theo Guu
Có ai đó đang lãng quên tôi...
Lâu rồi em mặc kệ cảm xúc, mặc kệ hình ảnh anh chạy qua đầu trôi tuột đi, như cách anh không hề níu giữ em. Và em bắt đầu sợ. Sợ cái ngày mình nhìn nhau như hai người xa lạ, ngày thật sự mãi mãi mất nhau, chẳng thể nào tìm lại. Mình đẩy nhau ra xa về hàng vạn thế giới khác. Không mơ chung một niềm ao ước, hai tâm hồn lạc về hai thế giới khác xa.
Em bây giờ đã quen với cuộc sống không hề có anh. Nghĩa là mỗi sáng thức dậy không nghĩ về anh. Dù vui, buồn, thành công hay thất bại không cần anh phải sẻ chia. Em hay viết về anh, nỗi nhớ chất đầy nhật kí mỗi đêm trước khi đi ngủ. Lâu rồi em mặc kệ cảm xúc, mặc kệ hình ảnh anh chạy qua đầu trôi tuột đi, như cách anh không hề níu giữ em. Và em bắt đầu sợ. Sợ cái ngày mình nhìn nhau như hai người xa lạ, ngày thật sự mãi mãi mất nhau, chẳng thể nào tìm lại.
Mình đẩy nhau ra xa về hàng vạn thế giới khác. Không mơ chung một niềm ao ước, hai tâm hồn lạc về hai thế giới khác xa.
Ngày em cố níu lòng mình phải nhớ về anh, là lúc em nhận ra mình không yêu anh nữa. Chuyện vui không muốn kể cùng anh, nỗi buồn cũng giữ cho riêng mình. Thành phố đó tấp nập, anh thì chẳng bao giờ chịu ngoái lại phía sau tìm em. Cô gái vì yêu anh, dù mệt mỏi, dù tổn thương vẫn cố chạy theo anh cho kịp. Sợ anh đi mất. Em biết, nếu mình lỡ chân lạc đường, anh cũng chẳng tìm đâu.
Em sợ lắm! Lỡ mình không yêu nhau nữa. Sợ phải nghĩ rằng anh đang lãng quên em. Em từng rất sợ cái ngày em không còn buồn vì anh, không nhớ anh, không nghĩ gì về anh. Điều đó còn đáng sợ hơn cả những tổn thương em đã đi qua.
Có những hiểu lầm giúp mình hiểu nhau hơn, cũng có những hiểu lầm đẩy chúng ra xa nhau mãi mãi. Nhưng tiếc nuối được gì nữa đâu khi hy vọng cũng chẳng thể còn.
Thế nên, một ngày thôi, dẹp hết mớ tham vọng và ước mơ của anh đi, cho em một ngày thôi, được không. Mình bên nhau như hai người bạn, trốn khỏi những thứ giả dối thường ngày, khỏi những điều làm em chán phát cáu. Mình sống vì nhau một ngày thôi, để em biết mình vẫn còn yêu nhau. Có được không anh?!
Theo Guu
Chúng ta và sự lãng quên... Tình yêu không có kiên nhẫn, nó đến rồi đi không một tiếng báo trước. Cuộc sống thực tế so với phim ảnh sách truyện khác rất nhiều, không có hạnh phúc toàn màu hồng, cũng không có những hi sinh phi thực tế. Đến với nhau có thể vì những lí do rất đơn giản, cũng có thể vì những lí do...