Xa hoa giàu có
Tôi mới 24 tuổi, còn cả tương lai phía trước. Vậy mà tôi đang chôn vùi bản thân chỉ vì bản thân không chống lại được cám dỗ của sự xa hoa giàu có.
Tôi học văn hóa nghệ thuật, ra trường sẽ làm cô giáo dạy nhạc. Trong thời gian là sinh viên tôi có một tình yêu đẹp và nhiều kỉ niệm với H, một người bạn cùng trường. Nhưng vào năm cuối, tôi được mời đến đài truyền hình để làm các chương trình dạy hát cho thiếu nhi. Với ngoại hình xinh xắn và gương mặt khả ái, tôi còn được đài mời làm MC cho một số chương trình ca nhạc và sự kiện.
Trong một lần đi dẫn chương trình ra mắt sản phẩm mới, tôi được giám đốc trung tâm điện máy để ý và tỏ ra rất quan tâm. Anh hơn tôi 12 tuổi nhưng nhìn trẻ trung và phong độ, nét lịch lãm của con nhà giàu có làm tôi bối rối. Sau khi làm việc anh chủ động hẹn với tôi, dành cho tôi rất nhiều lời khen làm tôi như bay bổng. Anh còn tặng một món quà thật đắt giá và dùng xe hơi đưa tôi về tận nơi tôi ở trọ.
Anh gặp tôi thường xuyên hơn, anh đưa tôi đến những nơi vô cùng sang trọng, quà tặng thì không biết bao nhiêu mà kể, cái nào cũng có giá trị. Anh còn nói nếu đồng ý lấy anh khi ra trường đảm bảo tôi sẽ có việc làm ổn định, cuộc sống thì không có gì để lo. Bạn bè vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Họ kêu tôi nên chớp lấy cơ hội. Có người còn phân tích thiệt hơn con gái thì cần có chỗ dựa vững chắc, cuộc sống không hề có chỗ cho một túp lều tranh hai trái tim vàng. Tôi dao động thật sự.
Tôi vừa tốt nghiệp thì đám cưới diễn ra, một đám cưới xa hoa lộng lẫy. Tôi ngỡ mình là cô dâu hạnh phúc nhất. Cảm giác choáng ngợp làm tôi quên mình đã phản bội tình đầu là H, quên là mình có chồng chỉ sau 4 tháng quen nhau, và quên luôn chồng tương lai đang có một đứa con trai 7 tuổi.
Anh đưa tôi đến những nơi vô cùng sang trọng, quà tặng thì không biết bao nhiêu mà kể, cái nào cũng có giá trị. (Ảnh minh họa)
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Về làm dâu nhà anh tôi chẳng khác gì một con robot trong gia đình giàu có. Ngay khi tôi bước chân về làm dâu, mẹ anh đã cho người giúp việc nghỉ làm. Sau ba ngày trăng mật, trong bữa ăn tôi có nói với mẹ chồng và chồng là cho tôi tiếp tục đến đài làm việc. Nhưng tôi bị bà dội ngay một gáo nước lạnh: “Tôi có bỏ cô chết đói không, tôi có để cô ăn mặc rách rưới không, cô chỉ cần làm tròn nhiệm vụ trong nhà này thôi, cô nghe rõ chưa?”. Nói xong bà bõ đũa và đứng dậy. Tôi ngồi chết trân, chồng tôi đã không an ủi mà còn buông một câu hững hờ: “Em cũng rảnh quá đó”.
Video đang HOT
Sáng sớm, anh và mẹ đều sang trọng lên xe hơi đi làm. Tôi ở nhà quần quật từ việc lớn đến việc nhỏ. Mỗi tuần tôi đi siêu thị hai lần, nhưng đều có tài xế đưa đi. Mỗi năm, anh chỉ cùng tôi về nhà bố mẹ vợ hai lần, đám giỗ mẹ tôi và dịp tết. Những lần khác tôi muốn đi thì phải có lí do chính đáng, mẹ chồng kêu tài xế chở đi, có giờ đi về hẳn hoi.
Tôi không bao giờ được đi đâu ra bên ngoài, tôi ngột ngạt đến muốn chết. Đã vậy khi cưới tôi về, anh không còn quan tâm gì đến tôi nữa.Tôi giống như một món hàng tồn kho trong trung tâm của anh. Chỉ khi có sự kiện đặc biệt, cần có mặt tôi thì mẹ chồng mới cho người đưa tôi đến một spa làm đẹp. Tôi như con búp bê để bà muốn làm gì thì làm. Đến sự kiện tôi cũng không được nói gì, đứng bên chồng và mẹ chồng mỉm cười, rồi gật đầu chào xã giao là đủ.
Cuộc sống hai năm ở nhà chồng giàu có của tôi như ác mộng, ngày nào cũng như ngày đó. Bạn bè nhắn tin trêu chọc kêu tôi số hưởng khi làm con dâu nhà giàu. Đâu ai biết tôi sống như thế nào, đôi lần về thăm bố, tủi thân tôi khóc với ông như mưa, tôi chán cuộc sống này vô cùng. Một điều phiện muộn nữa là sống chung đã lâu nhưng tôi lại không có em bé. Cả nhà anh cũng chẳng ai quan tâm đến điều đó, vì anh đã có một đứa con trai.
Con anh 7 tuổi, là báu vật của nhà anh. Tôi hầu hạ nó như một ông vua. Chuẩn bị đồ đạc mỗi sáng, đưa nó lên xe để đi học, chiều về xuống xe tôi còn phải cất cặp cho nó. Tất cả mọi việc tôi đều làm hết, nhưng nó vô cùng láo xược. Nó chỉ kêu tôi bằng mẹ trước mặt mọi người. Còn khi chỉ có hai chúng tôi, nó gọi tôi bằng bà này bà nọ.
Tôi vừa nói vừa khóc rất nhiều, tôi nói với bà tôi chán ghét nơi đây lắm rồi, tôi muốn li hôn. (Ảnh minh họa)
Cuối tuần trước, nó nghỉ học nên buổi trưa chúng tôi ăn cơm chung. Nó sai tôi lấy hết thứ này đến thứ khác. Tôi kêu con hãy tự lấy. Vậy mà nó dám cả gan bê nguyên bát cơm tạt vào người tôi. Không kiềm chế được nóng giận, tôi đã cho nó một tát tai.
Không biết con anh đã nói gì với mẹ anh, tối hôm đó vừa về, bà đã ném tất cả các thứ trên bàn làm việc của bà vào người tôi, kể cả đó là cái chặn giấy hay nguyên cả lọ hoa. Chưa hả cơn giận, bà còn bước tới cho tôi mấy tát tai, bà nói: “Cô là ai mà dám động vào cháu tôi, cô chán sống rồi sao?”.
Bao nỗi buồn bấy lâu nay kiềm nén giờ không chịu đựng nổi, tôi nói ra hết. Tôi vừa nói vừa khóc rất nhiều, tôi nói với bà tôi chán ghét nơi đây lắm rồi, tôi muốn li hôn. Nghe đến đây, bà chỉ tay thẳng vào mặt tôi: “Cô mà dám ly hôn sao, cô thử đi. Cô ly hôn thì chỉ có nước ra đường xin ăn”. Nhìn ánh mắt sắc lạnh của bà tôi chợt rùng mình. Bà ra khỏi phòng và lệnh cho tôi dọn nhanh những thứ trên sàn. Tôi ngồi khóc đến vật vã.
Năm nay tôi chỉ mới 24 tuổi, tôi vẫn còn rất trẻ và xinh xắn. Hơn hai năm nay tôi không hề cảm nhận được chút yêu thương nào từ chồng và gia đình chồng. Tôi hối hận lắm, nếu như ngày đó tôi đừng nông nỗi khi choáng ngợp trước sự xa hoa giàu có, thì giờ có lẽ tôi sẽ khác. Tôi sẽ có một công việc ổn định một cuộc sống không quá dư giả nhưng bình yên và hạnh phúc. Tôi đã làm gì với cuộc đời của mình thế này?
Theo 2sao
Đợi trưởng thành rồi, mình lại tiếp tục yêu anh nhé?
Nếu còn yêu thương nhau thật lòng chúng ta cũng có thể đợi nhau- đợi nhau trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu. Không thì thà chấp nhận buông tay nhau ra, sẽ tốt cho cả anh và em.
Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Quen nhau gần bốn năm, chính thức yêu nhau cũng hơn hai năm. Mà yêu xa hơn một phần hai chặng đường mình đã từng đi qua. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, có bao nhiêu kỉ niệm buồn vui trải qua cùng nhau. Thương nhau từ lúc cả anh và em đều là sinh viên, tình yêu ngày đó nhẹ nhàng, trong trẻo quá. Đến nỗi bây giờ ngồi nghĩ lại còn tự cười một mình. Hóa ra em còn có những kỉ niệm thật đẹp để nhớ, rồi chính cái kỉ niệm đẹp đó cũng khiến chúng mình bao lần nước mắt rơi.
Nhớ ngày đó, đi đâu cũng có nhau. Làm gì cũng nghĩ tới nhau. Vì phòng trọ hai đứa cũng gần nhau, sáng dậy anh luôn là cái đồng hồ báo thức gọi em dậy sớm, đi ăn sáng rồi chở em đi học. Luôn nhắc nhở nhau, là động lực giúp nhau cố gắng học tốt, ra trường với nhiều dự định lớn lao hơn nữa.
Nhớ những ngày rong ruổi khắp nẻo đường với những món ăn vặt lề đường bình dân nhưng hết sức đặc biệt.
Nhớ những ngày hè cùng nhau về biển dạo chơi. Rồi ngồi hóng gió, ngắm từng đợt sóng ập vào bờ rồi tan ra thành những bọt nước,hết đợt này rồi đợt khác - biển chẳng bao giờ hết sóng cả. Có lúc trò chuyện thật rôm rả, cũng có lúc ngồi lặng im nhìn ra biển và khoảng trời rộng với một ánh mắt xa xăm, vô định.
Đôi khi những diều đơn giản như vậy thôi cũng khiến cho con người ta hạnh phúc biết bao nhiêu. Chỉ đơn giản là yêu thôi-chẳng lo nghĩ chuyện tương lai hay quá khứ như thế nào.
Dẫu sao cũng là một mới tình của tuổi trẻ, còn chưa nghĩ nhiều tới chuyện tương lai, chưa có những áp lực của cuộc sống.
Nếu mọi chuyện cứ trôi qua bình yên như thế thì sẽ không có gì là khó khăn. Cho tới lúc anh ra trường, chúng mình yêu xa. Khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn cho cả hai. Yêu xa là quãng thời gian cô đơn mà không biết tâm sự cùng ai. Là những lần mỏi mòn chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn mà sao thấy khó khăn dến vậy.Mỗi người một việc, thời gian dành cho nhau cũng không nhiều như xưa.
Rồi những cuộc gặp mặt cũng thưa dần, những cuộc gọi hay tin nhắn cũng ít lại. Là những lần cãi vã vì mình không hiểu nhau, không tin tưởng nhau. Chính những lúc này nó lại vô tình làm cho tình cảm rạn nứt. Yêu thương đến mấy rồi cũng muốn buông bỏ. Đã có lúc chúng mình dường như buông xuôi tất cả mà bỏ mặc số phận, tới đâu thì tới. Đã từng buông tay nhau ra, tan rồi hợp chúng mình cứ trong vòng luẩn quẩn này mãi mà không thoát ra được. Mỗi người mang trong mình một cái tôi to đùng, cùng với sự cố chấp. Em vốn dĩ đã trẻ con, bướng bỉnh, cố chấp - Anh ghen tuông, độc đoán,nghi ngờ.
Biết bao nhiêu người yêu xa vẫn hạnh phúc và vẫn chờ đợi nhau đó thôi. Nhưng chúng mình thì chắc là không đủ mạnh mẽ và tin tưởng nhau để cùng nhau đi hết con đường yêu này nữa. Nếu còn yêu thương nhau thật lòng chúng ta cũng có thể đợi nhau- đợi nhau trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu. Không thì thà chấp nhận buông tay nhau ra, sẽ tốt cho cả anh và em.Chia tay là cách tốt nhất mà anh và em có thể làm bây giờ. Để có một khoảng lặng cho cả hai cùng trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn trong tình yêu anh nhé!
Em biết mình thật là ích kỉ.Em hiểu những gì em đã làm với anh là hơi quá, em hiểu những gì anh đang chịu đựng từ nơi em, từ những việc em đã làm đôi khi là vô lí. Em hiểu tất cả và trong ngần ấy chuyện em cũng có phần sai. Nhưng mong anh hiểu cho em, không phải tự nhiên mà em đối xử với anh như vậy,cũng không phải hết yêu. Nếu muốn hiểu nhau thì cả hai cùng cố gắng chứ không phải lúc nào cũng một mình em phải thay đổi đâu anh. Em còn trẻ, còn học ra trường bao nhiêu ước mơ dự định em còn muốn được thực hiện. Đủ tin tưởng, đủ mạnh mẽ, khi đó yêu thương lại quay về bên nhau. Chứ đừng như thế mà dày vò khiến cả hai cùng đau khổ.
Hay là đợi trưởng thành rồi mình lại tiếp tục yêu anh nhé!
Theo Blogtamsu
Bị đuổi ra khỏi nhà vì đã đốt ảnh người yêu cũ của chồng Vì đốt ảnh người yêu cũ của chồng mà anh chửi mình là đồ độc ác, ích kỷ, mắng mình khốn nạn rồi đuổi mình ra khỏi nhà. Mình và chồng quen nhau qua mai mối, tìm hiểu nhau 6 tháng thì cưới. Những tưởng cuộc sống của vợ chồng son sẽ ngọt ngào, hạnh phúc nhưng sao mình cảm thấy ngột ngạt...