Xa anh rồi
Xa anh rồi, ngày từng ngày em đang sống trong những ký ức về anh. Những nỗi nhớ cứ nhen nhóm trong lòng em. Em đã rất sợ những lúc mình giận nhau, em sợ không dành nhiều thời gian quan tâm đến em như trước, em sợ một ngày nào đó sẽ mất anh mãi mãi.
Và hôm nay cái ngày mà em lo sợ nhất cũng đã đến, có lẽ nó đã đến sớm hơn những lo sợ của riêng em. Ngày trước em trẻ con, em nông nổi, em cứ làm anh phải bận tâm. Em không thể vật vã với những con sóng nhớ thương đang nhóm lên trong lòng em , em mỏi mệt, em không thể chịu được khi phải cách xa anh, em không thể chịu đựng được khi anh & chị ấy vẫn đi về cùng nhau………Vậy là mình buông tay nhau ra…… Dù rằng mình đang ở cách xa nhau nhưng đã có một thời với em những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh cũng đủ làm em ấm lòng hơn. Em chỉ muốn được chăm sóc cho anh, được anh chia sẻ những vui buồn… Rất nhiều điều mà em muốn được cùng anh chung tay với em. Vậy mà em & anh đã không thể cùng nhau đi chung một con đường.
Dù rằng yêu anh là đau khổ, là nước mắt nhưng với những gì em dành cho anh, anh xứng đáng để nhận nó vì anh đã mang đến cho em cảm giác bình yên khi ở bên anh. Thời gian qua đi đã làm nhạt phai những tình cảm anh dành cho em. Lỗi tại em không biết giữ lấy anh, hay lỗi do nhịp đời đã làm anh phải thay đổi. Em đã rất hụt hẫng khi những gì anh dành cho em chỉ còn là những lạnh nhạt & đã vơi dần vơi dần những câu yêu thương. Giờ đây lòng em đã bình lặng hơn, & thời gian đã giúp em bình tâm lại, nhưng em biết mình vẫn còn những hy vọng mong manh vào anh.
Mình có duyên phận gì không anh?. Em vẫn tự hỏi như thế. Định mệnh đã cho em & anh gặp nhau, có lẽ do em – anh không biết cách giữ gìn nên đã để giọt nước làm tràn ly. Từ bây giờ em sẽ tập không gọi tên anh nữa, em sẽ tập buông tay anh ra và cố giữ những yêu thương này để nó không còn réo gọi anh về nữa. Hãy sống tốt và yêu thương chị ấy nhiều như em đã từng yêu thương anh.
Theo Ngôi Sao
Chúng ta cần phải đối mặt
Nhiều lần em muốn nói để cả anh và em nhìn lại chính tình cảm của mình nhưng em không thể nào bộc bạch những điều làm em thấy nặng trĩu trong lòng.
Đến giờ thì em quá mệt mỏi rồi bởi có quá nhiều xảy ra trong cuộc sống của em mà em không dám chia sẻ với anh vì lo sợ chính mình sẻ điều không vui đến với anh khi em bước chân vào cuộc sống của anh.
Chắc anh vẫn nghĩ em là "người hùng" bởi chưa lần nào bên cạnh anh mà em thở dài mệt mỏi hay than vãn những phiền muộn trong lòng. Không phải vậy đâu anh! Những lúc buồn, không ngủ được, em cũng muốn nhắn tin chuyện trò, chia sẻ với anh lắm nhưng em lại nghĩ đến câu mà anh từng nói "anh không thích nhắn tin", vậy là em không muốn phiền đến anh nữa hay những lúc em hỏi anh "anh đang làm gì" để em chuyện trò thì anh lại nhắn lại cho em "anh đang chơi điện tử" những lúc đó dường như trong lòng em trống trãi vô cùng và em đành phải tự mình đối diện với mệt mỏi của mình mà thôi. Những lúc thấy anh chán chường với công việc của anh, em muốn chia sẻ nhưng anh lại tỏ ra đó là điều bình thường. Chính anh cũng không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với em.
Quen anh đã hơn 1 năm rồi nhưng em vẫn chưa xác định được anh có yêu em không hay em đơn thuần chỉ là người bạn uống cà phê cùng anh để lấp đi những khoảng trống thời gian mỗi khi anh rãnh rỗi.
Dù thế nào thì lúc này em cũng muốn anh và em bắt đầu lại ngay lúc này, nếu nghĩ đến em thì hãy để em cảm nhận được em có một chỗ dựa tinh thần vững chắc, nếu trong lòng anh, em chỉ là người bạn thì anh cũng nên tạo cơ hội để anh gặp gỡ, tìm hiểu ngưòi con giá khác, em thành thật mong những điều tốt đẹp sẽ đến với cuộc sống của anh. Anh hãy sống cho chính mình, vì mình nhiều hơn, đừng để em và những người xung quanh lo lắng cho anh!
Theo Ngôi Sao
Mơ ước Định mệnh...cái định mệnh của cuộc sống...em vẫn luôn thầm cảm ơn vì nó đã mang anh đến cho em. Anh như một món quà được gửi đến và khiến em quên đi những khó khăn trong cuộc sống. Chúng ta đến với nhau, bình thường như lẽ tự nhiên của cuộc sống. Có đôi lúc, ta cãi vã nhau, giận nhau, buồn...