Xa anh bâng khuâng, bâng khuâng ngày xanh
Anh biết không? Em đã không tin vào mắt mình khi biết anh đến với một người để mưu cầu danh lợi, vì cô ấy là cháu gái sếp anh. Một người lính biên phòng đầy mạnh mẽ trong mắt em giờ cũng như bao người khác.
Tình yêu em dành cho anh rất nhiều, nhiều đến mức em đồng ý nói với cô ấy theo lời anh nhờ là chỉ mình em yêu đơn phương anh còn anh không có tình cảm gì với em. Anh ơi, 2 năm trời yêu nhau, bên nhau, đã cùng mơ về một hạnh phúc bé nhỏ, em đã chờ, chờ đến ngày anh ra trường để mình là một gia đình… Vậy mà giờ đây em nhận lại chỉ toàn nước mắt. Anh bảo anh yêu em, nhưng chỉ dừng lại ở đó, anh phải làm tất cả để đạt được danh vọng của mình, và đó là con đườg ngắn nhất.
Trái tim em như vỡ vụn theo từng lời anh nói. Em đã làm tất cả, kể cả vượt qua sự cấm đoán của gia đình để yêu anh, một cô sinh viên tài chính, sẵn sàng theo anh đến một nơi miền núi xa xôi, sẵn sàng gạt đi tất cả để mơ một hạnh phúc cùng anh. Vậy mà… Giờ chỉ còn lại mình em, anh vẫn đang mải mê theo đuổi danh vọng của mình. Anh có biết có một người vẫn dõi theo anh, vẫn cầu mong cho anh đạt được danh vọng dù trái tim tan nát…. Yêu anh nhiều lắm, hãy cố gắng đạt được tham vọng của mình Tuệ nhé, để những gì em đã hy sinh cho anh không là vô nghĩa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không muốn mất anh
Anh à, vậy là dù có muốn hay không thì mình cũng không thể tiếp tục được ở bên nhau nữa rồi. Em thầm hỏi mình có gì không tốt để gia đình không chấp nhận em cơ chứ. Em không phải là đứa con gái hư hỏng, xấu xí hay đần độn. Dù em không xinh nhưng cũng là mơ ước của nhiều người.
Khi em quyết định đến với anh em đã bỏ qua tất cả những lời khuyên ngăn của gia đình bạn bè vì anh chỉ là một "chú bộ đội" còn tay trắng. Nhưng cũng có lẽ vì thế mà em đã yêu anh với tất cả con tim em mà chưa bao giờ thấy than trách một điều gì. Em biết ngay từ lần đầu về nhà anh bố mẹ anh đã không có thiện cảm với em. Em cũng rất buồn nhưng chính anh đã an ủi và hứa sẽ tìm cách thuyết phục gia đình. Anh đã từng nói là sẽ cùng em bước trên con đường để đến đuợc hạnh phúc.
Anh đã quên là mình đã từng thề là sẽ không bao giờ xa nhau. Vậy mà giờ đây, trong lúc này em đang phải gồng mình lên chịu sự đau khổ vì mất anh. Vì anh không còn cách nào để thuyết phục gia đình chấp nhận em. Em cũng hiểu cảm giác của anh rằng phải rời xa em anh cũng rất đau đớn nhưng anh ơi, chẳng lẽ minh lại phải chấp nhận sự thật phũ phàng này sao. Chẳng lẽ anh đã chịu đầu hàng trước sự ngăn cản của bố mẹ sao? Chẳng lẽ em và anh phải chấp nhận xa nhau trong đau đớn dằn vặt thế này sao? Khi mình đến với nhau, chưa bao giờ em nghĩ ngày này sẽ đến với chúng ta. Em cứ nghĩ rằng không ai có thể ngăn cản được tình yêu của chúng ta. Nhưng giờ đây khi em biết rằng em không thể dành anh với gia đình anh nữa. Em biết phải sống thế nào cho qua những tháng ngày không có anh đây. Em phải cố quên anh ư?
Làm sao em có thể quên anh khi hình ảnh của anh lúc nào cũng sống trong tiềm thức, làm sao em có thể chịu nổi khi một ngày nào đó anh sánh bước cùng ai đi qua em. Anh ơi, em không muốn chấp nhận sự thật đau lòng này, vì em đã quá yêu anh, tại sao ông trời lại tạo nen nghiệp chướng này với chúng ta cơ chứ. Tại sao cuộc đời này lai bất công với em đến thế?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy nắm tay em anh nhé Hôm nay khí trời se lạnh cảm giác trống vắng cô đơn vây kín cả tâm hồn lẫn thể xác của em. Trên con đường hằng ngày mỗi sáng đến công sở hôm nay sao em cảm thấy nó dài như vô tận vì con tim của em lại đau nhói khi lại nhớ đến anh làm quãng đường em đi như dừng...