Vứt vợ sốt li bì ở nhà một mình, tôi ung dung ôm chặt lấy cô hầu rượu trong quán hát và cái kết
Tôi, đến tận bây giờ vẫn không dám tin những gì mình trải qua là sự thật. Quá khủng khiếp, quá kinh hoàng nhưng nó là do một tay tôi tạo nên cả.
Vì thế, tôi chẳng thể mở lời than trách được ai. Trước khi sống như một kẻ thân tàn ma dại thế này, tôi đã từng có một gia đình rất hạnh phúc, một người vợ dịu dàng.
Tôi kết hôn năm 28 tuổ.i. Cuộc hôn nhân của tôi mới trải qua được 1 năm êm đềm không sóng gió. Vợ tôi là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của tôi. Tôi đã tự tin khẳng định điều ấy. Em là cô gái mà tôi đã phải rất vất vả và cộng thêm với một chút may mắn mới chinh phục được.
Em không chỉ xinh đẹp mà còn học thức, tính tình thì quả thực không chê vào đâu được. Chính vì thế mà rất nhiều kẻ săn đón em, tất nhiên trong số đó, có những kẻ hơn tôi rất nhiều. Tôi lo lắng lắm và tôi cố gắng dùng sự chân thành của mình để khiến trái tim em phải lay động. Và rồi điều ấy cũng xảy ra. Ngày em gật đầu làm người yêu, tôi đã mừng đến mức rơi nước mắt. Tôi tự nhủ với lòng rằng, tình yêu này
càng khó có được bao nhiêu thì lại càng phải trân trọng, nâng niu nó nhiều hơn.
Yêu nhau được hai năm thì chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Hai năm đó, với tôi nó thực sự là khoảng thời gian tuyệt vời. Mỗi khoảnh khắc, giây phút ở bên em đều vui vẻ và bình yên đến lạ. Em giống như thiên sứ mà ông trời đã bạn tặng để làm cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi bớt vô vị đi hay sao ấy. Ngày sánh bước cùng em tiến vào lễ đường mà tôi thấy đời mình nở hoa rực rỡ, mọi chuyện cứ như đang mơ vậy.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng hề giống như những gì mà người ta nói ấy, nấm mồ của tình yêu. Tôi chỉ biết cứ xa em là nhớ, lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh em mà thôi. Nhưng chỉ được mấy tháng đầu, càng về sau, tâm tính tôi bắt đầu thay đổi. Vừa do tự bản thân tôi và cũng do nhưng tác động bên ngoài khi mấy chiến hữu ngày nào cũng gạ gẫm rủ tôi nhậu nhẹt với châm ngôn: “Cơm không ăn thì gạo còn đó chứ phở mà không ăn thì có thằng khác xơi mất ngay”. Và tôi chợt nghĩ, em cũng đã là của tôi rồi, sẽ chẳng chạy đi đâu được nữa. Nên tôi đã…
Tôi bắt đầu bỏ em ở nhà để lao vào những cuộc ăn chơi nhậu nhẹt với lý do đi tiếp đối tác. Hình như chẳng ngày nào là tôi không trong tình trạng chân nam đá chân xiêu đi về nhà. Và tất nhiên, những lúc ấy, người chăm sóc cho tôi sẽ là em. Tôi cũng nhận ra, những cuộc vui ấy thật thú vị, thật hấp dẫn và nếu bỏ lỡ nó, chắc tôi sẽ thấy đáng tiếc lắm. Ngay cả khi…
Video đang HOT
Em gọi điện bằng chất giọng yếu ớt:
- Em sốt cao quá! Hôm nay anh về sớm với em được không?
Tôi chưa kịp trả lời em thì tên bạn đã giật phắt lấy cái điện thoại điện tắt phụt máy:
- Đàn bà là chúa làm nũng. Chảy nước có tý mà cứ làm như cháy nhà ấy! Kệ đi, vui đã, tý về hoàn thành nghĩa vụ sau. – Tên bạn nhanh nhảu
Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm nên lấy điện thoại gọi lại thì em không nghe máy. Nghĩ em giận dỗi mình hoặc là đã ngủ nên tôi chẳng bận tâm nữa, ung dung ôm chặt lấy cô hầu rượu trong quán hát. Để rồi sốc tận óc trước cảnh tượng ấy khi trở về…
Xe cấp cứu đỗ trước cửa nhà khiến tôi hốt hoảng. Em đã được người ta khiêng ra ngoài. Bên cạnh em, gã đó, tôi nhanh chóng nhận ra gã là cái đuôi mê mệt em, bám theo em đã cả chục năm nay, trước khi em quen tôi kia nhưng em không đáp lại. Tôi bỏ qua cái suy nghĩ tìm lý do vì sao gã xuất hiện ở đây để lao đến bên em thì gã ngăn tôi lại, cho tôi một cú đấ.m khiến tôi tím mặt:
- Anh không đủ tư cách làm chồng cô ấy! Có hạnh phúc mà không biết trân trọng, anh là kẻ ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp.
Tôi đứng như tượng sau cú đấ.m ấy. Choáng váng và hối hận. Xe lăn bánh tôi mới sực tỉnh, vội vã lao theo. Em bị sốt cao li bì không kịp cứu chữa đã để lại di chứng liệt nửa người. Ngày em ép tôi l.y hô.n, mọi thứ quanh tôi như sụp đổ. Tôi không thể không chấp nhận vì em dọa sẽ chế.t nếu tôi không đồng ý.
Tôi đã hại em, khiến em tổn thương sâu sắc. Và cũng tự hại chính bản thân mình. Để giờ đây, ngồi trong phòng tối, không em, tôi chỉ biết rơi nước mắt vì hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Theo Afamily
Chồng của tôi đáp lời: "Trong lúc vội vã, cô ấy không kịp mặc lại quần lót nên anh mang về"
Tôi hét ầm lên: "Vậy chiếc quần này của con nào? Tại sao nó lại ở nhà của mình?". Anh ấp úng nói: "Trong lúc vội, sợ mọi người biết được nên cô ấy không kịp mặc lại quần, anh đành phải mang về...".
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học, ra trường chúng tôi sớm có công việc ổn định rồi một đám cưới linh đình được diễn ra.
Tình yêu của chúng tôi trải qua bao sóng gió như áp lực việc học, bố mẹ anh ngăn cản vì cho tôi là dân tỉnh lẻ không xứng. Nhưng với tình yêu trong sáng chân thành của hai đứa đã vượt qua những khó khăn. Chúng tôi tự hứa với nhau phải biết quý trọng vun đắp tình yêu đến đầu bạc răng long.
Những ngày tôi có bầu, anh chăm sóc rất chu đáo tận tình. Cả hai cùng đi làm, vậy mà về đến nhà anh bảo tôi nghỉ ngơi còn anh sẽ làm hết mọi việc miễn sao tôi phải luôn tươi cười để con được sinh ra xinh xắn như mẹ nó.
Rồi ngày tôi sinh con cũng tới, một b.é tra.i khôi ngô chào đời ai cũng mừng rỡ và người hạnh phúc nhất là anh, anh bế ẵm và chăm sóc nó rất cẩn thận dù có chút vụng về. Nhìn anh và con tôi mãn nguyện về hạnh phúc gia đình bé nhỏ của mình.
Trước khi sinh con, việc quan hệ của hai vợ chồng rất đầy đủ dù cho tôi có bầu. Còn sau khi sinh, tôi muốn kiêng cữ theo đúng khoa học để sức khỏe tốt. Vậy mà anh luôn tạo áp lực đòi hỏi chuyện ấy mặc cho tôi đã giải thích với anh. Để tránh quan hệ tôi thường kêu đau chỗ này đau chỗ kia, không thích, mệt mỏi, lâu ngày anh cũng biết ý nên thưa dần. Thế cũng tốt.
Để tránh quan hệ tôi thường kêu đau chỗ này đau chỗ kia, không thích, mệt mỏi, lâu ngày anh cũng biết ý nên thưa dần. (Ảnh minh họa)
Đến 4 tháng sau sinh, cơ thể đã phục hồi nhưng anh lại chẳng động đến tôi, nhiều lúc tôi có ý dụ dỗ anh nhưng anh lại ngảnh mặt đi, bảo: "Ngủ đi cho khỏe nhiều sữa em ạ, anh làm về mệt lắm rồi". Lời nói của anh như một gáo nước lạnh dội vào tim tôi khiến tôi như bị xúc phạm, chẳng nhẽ mình ham hố lắm sao? Thế là tôi giận luôn chuyện ấy đợi xem ai sẽ thèm trước.
Nghi ngờ có chuyện chẳng lành, thỉnh thoảng tôi lục điện thoại xem có điều gì mờ ám không, lục ví xem có ba.o ca.o s.u dự trữ như ngày xưa không, cặp xách và tủ quần áo của anh. Chưa yên tâm tôi còn theo dõi thời gian đi làm và trở về của anh, thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra anh và hỏi mấy người bạn đồng nghiệp về anh nữa, đều chứng minh anh rất trong sạch, thế là tôi yên tâm rồi.
Một hôm đang dọn rác, tôi chợt phát hiện một chiếc quần lót nữ trong thùng rác của nhà tôi. Đây không phải là quần của tôi. Mặt tôi tự nhiên tái mét tim tôi thấy đau nhói, mắt tôi nhòa đi. Vậy là dự cảm của tôi đã đúng, anh đã phản bội tôi từ khi nào mà không hay.
Anh ấp úng nói: "Trong lúc vội, sợ mọi người biết được nên cô ấy không kịp mặc lại quần, anh đành phải đút túi mang về". (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi bế con ngồi chờ anh về giải thích rõ chuyện. Anh thú nhận: "Anh xin lỗi đã phản bội em mấy tháng nay nhưng cũng tại em và tại nhu cầu của anh cao quá không thể chờ đợi nổi 3 tháng".
Tôi hét ầm lên: "Vậy chiếc quần này của con nào? Tại sao nó lại ở nhà của mình?". Anh ấp úng nói: "Trong lúc vội, sợ mọi người biết được nên cô ấy không kịp mặc lại quần, anh đành mang về. Bọn anh quan hệ trong kho làm việc của công ty, cô ấy cũng có gia đình rồi và cả hai tự hứa sẽ không làm vỡ hạnh phúc gia đình nhau".
Anh xin tôi tha thứ, anh mong gia đình mình trở lại như xưa. Tôi thực sự thất vọng về anh. Vậy mà bao lâu nay tôi luôn tin tưởng bảo vệ anh, vậy mà cuối cùng anh cũng chẳng qua là một thằng đàn ông đặt dụ.c vọn.g lên trên hạnh phúc gia đình.
Tôi đang rơi vào tình trạng rất đau khổ mà không đủ sáng suốt giải quyết. Các bạn ơi, tôi có nên li dị anh ấy không, cho dù rất yêu anh nhưng tôi không chấp nhận người chồng phản bội được?
Theo Afamily
Tôi nôn thốc nôn tháo trong bữa cơm về xin cưới, mẹ anh bắt làm việc không ngờ... Mới đầu bà còn tỏ ra quý mến tôi, nhưng ngay khi biết tôi có bầu, bà lập tức làm việc không ngờ... Tôi là Luân yêu nhau 3 năm, hai đứa bằng tuổ.i, học cùng lớp và mới ra trường được 1 năm. Hai đứa đều đã đi làm. Thực ra, hai chúng tôi còn rất trẻ, ở tuổ.i này cũng chẳng...