Vứt vợ sốt li bì ở nhà một mình, tôi ung dung ôm chặt lấy cô hầu rượu trong quán hát
Tôi bỏ qua cái suy nghĩ tìm lý do vì sao gã xuất hiện ở đây để lao đến bên em thì gã ngăn tôi lại, cho tôi một cú đấm khiến tôi tím mặt.
Vợ tôi là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi, đến tận bây giờ vẫn không dám tin những gì mình trải qua là sự thật. Quá khủng khiếp, quá kinh hoàng nhưng nó là do một tay tôi tạo nên cả. Vì thế, tôi chẳng thể mở lời than trách được ai. Trước khi sống như một kẻ thân tàn ma dại thế này, tôi đã từng có một gia đình rất hạnh phúc, một người vợ dịu dàng.
Tôi kết hôn năm 28 tuổi. Cuộc hôn nhân của tôi mới trải qua được 1 năm êm đềm không sóng gió. Vợ tôi là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của tôi. Tôi đã tự tin khẳng định điều ấy. Em là cô gái mà tôi đã phải rất vất vả và cộng thêm với một chút may mắn mới chinh phục được.
Em không chỉ xinh đẹp mà còn học thức, tính tình thì quả thực không chê vào đâu được. Chính vì thế mà rất nhiều kẻ săn đón em, tất nhiên trong số đó, có những kẻ hơn tôi rất nhiều. Tôi lo lắng lắm và tôi cố gắng dùng sự chân thành của mình để khiến trái tim em phải lay động. Và rồi điều ấy cũng xảy ra. Ngày em gật đầu làm người yêu, tôi đã mừng đến mức rơi nước mắt. Tôi tự nhủ với lòng rằng, tình yêu này càng khó có được bao nhiêu thì lại càng phải trân trọng, nâng niu nó nhiều hơn.
Yêu nhau được hai năm thì chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Hai năm đó, với tôi nó thực sự là khoảng thời gian tuyệt vời. Mỗi khoảnh khắc, giây phút ở bên em đều vui vẻ và bình yên đến lạ. Em giống như thiên sứ mà ông trời đã bạn tặng để làm cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi bớt vô vị đi hay sao ấy. Ngày sánh bước cùng em tiến vào lễ đường mà tôi thấy đời mình nở hoa rực rỡ, mọi chuyện cứ như đang mơ vậy.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng hề giống như những gì mà người ta nói ấy, nấm mồ của tình yêu. Tôi chỉ biết cứ xa em là nhớ, lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh em mà thôi. Nhưng chỉ được mấy tháng đầu, càng về sau, tâm tính tôi bắt đầu thay đổi. Vừa do tự bản thân tôi và cũng do nhưng tác động bên ngoài khi mấy chiến hữu ngày nào cũng gạ gẫm rủ tôi nhậu nhẹt với châm ngôn: “Cơm không ăn thì gạo còn đó chứ phở mà không ăn thì có thằng khác xơi mất ngay”. Và tôi chợt nghĩ, em cũng đã là của tôi rồi, sẽ chẳng chạy đi đâu được nữa. Nên tôi đã…
Tôi bắt đầu bỏ em ở nhà để lao vào những cuộc ăn chơi nhậu nhẹt với lý do đi tiếp đối tác. Hình như chẳng ngày nào là tôi không trong tình trạng chân nam đá chân xiêu đi về nhà. Và tất nhiên, những lúc ấy, người chăm sóc cho tôi sẽ là em. Tôi cũng nhận ra, những cuộc vui ấy thật thú vị, thật hấp dẫn và nếu bỏ lỡ nó, chắc tôi sẽ thấy đáng tiếc lắm. Ngay cả khi…
Bên cạnh em, gã đó, tôi nhanh chóng nhận ra gã là cái đuôi mê mệt em. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em gọi điện bằng chất giọng yếu ớt:
- Em sốt cao quá! Hôm nay anh về sớm với em được không?
Tôi chưa kịp trả lời em thì tên bạn đã giật phắt lấy cái điện thoại điện tắt phụt máy:
- Đàn bà là chúa làm nũng. Chảy nước có tý mà cứ làm như cháy nhà ấy! Kệ đi, vui đã, tý về hoàn thành nghĩa vụ sau. – Tên bạn nhanh nhảu
Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm nên lấy điện thoại gọi lại thì em không nghe máy. Nghĩ em giận dỗi mình hoặc là đã ngủ nên tôi chẳng bận tâm nữa, ung dung ôm chặt lấy cô hầu rượu trong quán hát. Để rồi sốc tận óc trước cảnh tượng ấy khi trở về…
Xe cấp cứu đỗ trước cửa nhà khiến tôi hốt hoảng. Em đã được người ta khiêng ra ngoài. Bên cạnh em, gã đó, tôi nhanh chóng nhận ra gã là cái đuôi mê mệt em, bám theo em đã cả chục năm nay, trước khi em quen tôi kia nhưng em không đáp lại. Tôi bỏ qua cái suy nghĩ tìm lý do vì sao gã xuất hiện ở đây để lao đến bên em thì gã ngăn tôi lại, cho tôi một cú đấm khiến tôi tím mặt:
- Anh không đủ tư cách làm chồng cô ấy! Có hạnh phúc mà không biết trân trọng, anh là kẻ ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp.
Tôi đứng như tượng sau cú đấm ấy. Choáng váng và hối hận. Xe lăn bánh tôi mới sực tỉnh, vội vã lao theo. Em bị sốt cao li bì không kịp cứu chữa đã để lại di chứng liệt nửa người. Ngày em ép tôi ly hôn, mọi thứ quanh tôi như sụp đổ. Tôi không thể không chấp nhận vì em dọa sẽ chết nếu tôi không đồng ý. Tôi đã hại em, khiến em tổn thương sâu sắc. Và cũng tự hại chính bản thân mình. Để giờ đây, ngồi trong phòng tối, không em, tôi chỉ biết rơi nước mắt vì hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Theo blogtamsu
Đêm cuối bên nhau, chồng ôm chặt tôi, khóc nức nở xin lỗi
Cứ thế, chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc ròng. Khóc cho mối tình 7 năm, khóc cho cuộc hôn nhân 5 năm đầy đau khổ, bi kịch. Ngày mai, chúng tôi sẽ chính thức trở thành người dưng dù vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Ngày đó sao mà hạnh phúc quá, hạnh phúc đến mức làm cho nhiều người khác phải ghen tị. (Ảnh minh họa)
Chào chị Tường Vy, tác giả "Đêm cuối cùng nghẹn ngào trước khi chia tay chồng". Tôi cũng vừa trải qua một đêm cuối cùng như thế, khi mà phải ly hôn chồng dù cả hai vẫn còn yêu nhau tha thiết. Nhưng nguyên nhân của tôi lại khác chị.
Tôi và chồng yêu nhau từ hồi học phổ thông. Chúng tôi quyết định thi cùng ngành, cùng trường đại học chỉ vì muốn ở cạnh nhau. Bốn năm đại học xa nhà, dù ở gần phòng trọ nhưng chúng tôi vẫn quyết giữ gìn cho nhau.
Khi đó, chồng tôi luôn nói sau này ra trường, anh sẽ làm một đám cưới thật hoàng tráng, rước tôi về nhà. Anh sẽ chăm sóc, yêu thương tôi và chúng tôi sẽ có những đứa con thật đáng yêu như thiên thần.
Ra trường, chúng tôi lại cố gắng thi tuyển vào cùng một công ty nước ngoài. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như thể chúng tôi sinh ra là của nhau. Đi làm hơn 1 năm, cả hai cùng dành dụm được một số vốn, chúng tôi tiến hành làm đám cưới.
Đúng như chồng tôi nói, anh đã tổ chức cho tôi một lễ cưới long trọng trong nhà hàng lớn nhất nhì thành phố. Đeo nhẫn vào tay tôi xong, anh ôm chầm lấy tôi giữa hàng trăm quan khách rồi nói lớn sẽ yêu thương, bảo vệ tôi cả đời.
Nghĩ lại, tôi vẫn thấy mắt mình rưng rưng. Ngày đó sao mà hạnh phúc quá, hạnh phúc đến mức làm cho nhiều người khác phải ghen tị.
Cưới xong, tôi chuyển đồ đạc về nhà chồng ở. Hàng ngày, chúng tôi đi làm cùng nhau, tối lại đi chơi, đi ăn cùng nhau. Ba mẹ chồng cũng thoải mái nên không gò bó tôi chuyện bếp núc, thời gian. Ông bà chỉ mong tôi nhanh nhanh sinh cháu đích tôn vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà.
Nhưng chúng tôi thả mãi mà chẳng thể có tin vui. Tháng nào, tôi cũng mong đợi ngày có kinh. Nếu trễ 1 ngày, tôi đã cuống lên đi mua que thử thai rồi trốn vào toilet mà thử. Cái cảm giác đợi que lên vạch không dễ chịu chút nào. Vừa lo âu, vừa hồi hộp và cuối cùng là thất vọng.
Cứ thế hơn 1 năm thì mẹ chồng tôi bắt đầu khó chịu. Bà bắt vợ chồng tôi đi khám, nhưng anh không chịu. Chồng tôi bảo có người 3-4 năm mới có con thì sao? Con là lộc trời cho, sao phải vội xoắn lên. Mỗi khi mẹ chồng có ý xóc xỉa tôi, anh lại đứng ra bênh vực khiến mối quan hệ giữa tôi và bà càng căng thẳng.
Thêm nửa năm nữa trôi qua, tôi vẫn chẳng thể đưa ra một chiếc que 2 vạch. Không thể chịu được, tôi âm thầm giấu chồng đi kiểm tra tổng quát.
Kết quả khiến tôi bàng hoàng. Tôi bị đa nang buồng trứng nên rất khó thụ thai, nếu có thai cũng không giữ được.
Từ hôm đó đến nay, tôi chạy chữa không biết bao nhiêu nơi. Vào ra bệnh viện thụ tinh nhân tạo cũng không được. Nghe thấy nơi nào hay, dù trong Nam, ngoài Bắc có bệnh viện nào chữa hiếm muộn tốt, vợ chồng tôi cũng bắt tàu, bắt xe đi tìm. Ròng rã mấy năm, tốn không biết bao nhiêu tiền bạc nhưng con vẫn chẳng thấy đâu.
Tôi mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần. chồng tôi thì cứ ở bên, an ủi, động viên, chăm sóc và không cho tôi bỏ cuộc. Nhưng mẹ chồng tôi thì không đợi được nữa.
Tháng trước, bà gọi hai vợ chồng tôi xuống nói chuyện. Bà thẳng thừng bảo tôi phải chuyển đi, trả lại tự do cho con trai bà. Bà đã chờ đợi 5 năm rồi nên không thể đợi được nữa. Chồng tôi phản kháng, cãi lại thì bà nói thẳng nếu muốn thì chồng tôi có thể chuyển đi cùng tôi. Nhưng khi đó, anh sẽ mất mẹ mãi mãi.
Tôi không khóc, nhưng thi thoảng lại thấy nước mắt chồng rơi xuống bát. (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn bấm tay chồng, không cho anh nói nữa và gật đầu chấp nhận ly hôn. Tôi không khóc vì cũng chẳng còn nước mắt mà khóc.
Trong vòng 1 tháng, tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ để bước tiếp mà không có chồng bên cạnh. Ngay hôm sau, tôi làm đơn ly hôn đơn phương vì chồng không chịu kí. Đồng thời, tôi cũng xin chuyển việc đến một thành phố khác.
Mẹ chồng tôi lấy tính mạng để đe dọa nên anh buộc phải đồng thuận ly hôn. Đêm cuối cùng bên nhau trước khi nhận giấy quyết định thật chẳng dễ dàng.
Bữa cơm cuối, hai vợ chồng ngồi ăn mà chẳng dám ngẩng lên nhìn nhau. Tôi không khóc, nhưng thi thoảng lại thấy nước mắt chồng rơi xuống bát.
Khi tôi lúi húi dọn những bộ quần áo cuối cùng cho vào vali. Chồng tôi cứ ngồi thần ra, mắt sưng lên. Rồi anh đến và ôm chầm lấy tôi mà khóc, miệng không ngừng xin lỗi. Lần đầu tiên sau cả tháng chuẩn bị xa anh, tôi cũng khóc.
Chúng tôi khóc ròng cho 7 năm yêu nhau, 5 năm sống cùng nhau dưới danh nghĩa vợ chồng. Sáng mai, chúng tôi sẽ chính thức trở thành người dưng dù vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Theo Afamily
Nhìn giọt máu ấy vương trên ga giường, chồng mới bật khóc ôm chặt lấy tôi: "Em lấy chồng 5 năm mà vẫn còn trinh ư?" Và đêm đó, chúng tôi đã quyết định thành vợ chồng của nhau. Nhìn giọt máu ấy vương trên ga giường, Hòa bật khóc ôm chặt lấy tôi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ. Gia đình có hoàn cảnh khó khăn, đông anh em, đã thế, bố mẹ tôi lại còn đau yếu thường xuyên. Là chị cả...