Vứt bỏ thân phận bồ nhí đó đi để anh được bên em
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che (ảnh minh họa)
Nàng sở hữu một thân hình đáng để mọi cánh đàn ông ao ước. Nhưng điều ấn tượng nhất ở nàng lại chính là đôi mắt. Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che. Đôi mắt ấy lúc nào cũng ướt, long lanh như sắp khóc. Thật tệ khi nhìn vào mắt nàng bởi vì gã đàn ông nào cũng muốn trở thành kẻ tự do để được đến bên, ôm nàng vào lòng và dâng mọi thứ dưới chân nàng.
Quân gặp nàng trong buổi liên hoan toàn tổng công ty. Bình thường, ở cái văn phòng nho nhỏ nơi Quân làm, chẳng ai còn lạ gì anh nữa. Vui tính, lém lỉnh, đào hoa… Mỗi câu nói của Quân đều khiến đám con gái trong phòng cười nghiêng ngả vì thích thú. Thế nhưng tuyệt đối Quân chẳng bao giờ tán tỉnh cô nào cùng phòng. Đơn giản, phương châm của Quân là “Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” – Không động đến!
Quân và nàng làm cùng một tổng công ty nhưng khác địa bàn nên chẳng mấy khi gặp nhau. Nếu không có cái buổi liên hoan ấy, chắc Quân chẳng bao giờ biết ở cái công ty này lại có một cô nàng đẹp đến ngưỡng mộ như vậy. Cả buổi liên hoan ấy, ánh mắt Quân chẳng thể rời khỏi nàng. Còn nàng, đôi khi nàng bối rối vì vô tình bắt gặp ánh mắt si mê của Quân.
“Em có thể cho tôi là một kẻ lỗ mãng và vô duyên. Nhưng sắc đẹp của em khiến tôi tự nguyện được trở thành một gã tồi như vậy nếu có thể được làm quen với em”.
Đêm hôm đó, Quân lùng sục trong đám đồng nghiệp các chi nhánh để xin được số của nàng. Điều kì lạ là, nàng đẹp đến như vậy mà cánh nam giới cùng phòng làm việc với nàng lại chẳng có số: “Bọn này đúng là không có mắt” – Quân đã lẩm bẩm như vậy và cảm thấy may mắn khi đến giờ này nàng vẫn chưa bị gã nào dòm ngó.
Khó khăn lắm Quân mới xin được từ cô phụ trách nhận sự số của nàng. Và ngay đêm ấy, Quân nhắn tin làm quen với nàng theo phong cách sến sẩm ấy. Quân biết điều đó chứ, nhưng quan trọng là nó gây ấn tượng, dù là ấn tượng theo kiểu gì đi chăng nữa.
Tròn 1 tháng sau, nàng không hề nhắn lại dù Quân đã nhắn đi bao nhiêu tin. Sự im lặng của nàng khiến Quân tức tối: “Cô ta nghĩ mình là ai? Đẹp thì có quyền chảnh sao?”. Nhưng đàn ông khi yêu thường như vậy, càng khó càng muốn chinh phục tới cùng. Quân quyết định tìm tới cửa công ty nơi nàng làm. Anh đi theo cô về tận nhà, cho tới khi cô xuống xe. Quân bước tới và tặng nàng bó hoa:
- “Anh là Quân đúng không?”
- “Ơn giời là em còn nhớ tên anh. Anh tưởng em không để một thông tin gì trong trí nhớ của em?”
Nàng cười! Trời ạ, cái nụ cười trong veo xao xuyến. Bao nhiêu bực tức và ấm ức của Quân trước đó vì sự hờ hững của nàng phút chốc bay biến hết cả.
Video đang HOT
- “Em xin lỗi… Chỉ là… Em mời anh đi cà phê thay cho lời xin lỗi nhé”.
- “Tuyệt, nàng đúng là thú vị” – Quân hí hửng trong lòng và nhận lời.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc (ảnh minh họa)
Đấy là cơ duyên cho cuộc tình của họ. Gần 1 năm sau, cứ mỗi lần nhắc lại ngày đầu, Quân vẫn vờ hờn dỗi trách nàng vì đã để phí thời gian hai đứa được bên nhau.
Nàng nằm trọn trong tay Quân, trên chiếc giường ngổn ngang áo quần. Căn phòng của Quân bỗng trở nên ấm áp lạ thường khi có sự xuất hiện của nàng. Đêm qua, lần đầu tiên nàng ở lại đây, ở trong vòng tay Quân. Anh không biết phải diễn tả thế nào về niềm hạnh phúc mà mình đang có.
- “Anh sẽ yêu em mãi chứ?”
- “Anh không biết nữa…”
Nàng ngước nhìn Quân, đôi mắt nàng ầng ậc nước:
- “Tại sao lại thế? Lẽ nào anh sẽ thay lòng?”
- “Không, anh sẽ yêu em mãi nếu như em yêu anh mãi. Bằng không, anh sẽ hận em. Anh không thể yêu em suốt đời ngay cả khi em rời bỏ anh được”.
Câu trả lời của Quân khiến nàng òa khóc. Anh bối rối lau nước mắt cho nàng:
- “Sao thế, anh chỉ đùa thôi mà”
- “Không… không sao. Nhưng em sẽ xa anh chừng 2 tháng. Và anh đừng bao giờ hỏi khi em quay lại được không?”
- “Được. Chỉ cần quay lại. Em sẽ mãi không rời đi”.
Nàng không nghĩ mọi việc đơn giản đến như vậy. Nàng đã sợ đến tưởng như không thở nổi trước khi quyết định nói ra mấy lời đó với Quân. Cuối cùng nó lại nhẹ nhàng quá đỗi. Nàng thiếp đi vào giấc ngủ. Đôi má hồng, khóe mi ướt.
Quân đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc. Anh đâu phải kẻ ngốc để không hiểu cái bí mật mà nàng giấu suốt 1 năm qua. Nhưng, chàng cảm nhận được cảm giác run lên đến vô vọng của nàng khi bên anh. Nỗi niềm hoang hoải mà nàng giấu vì sợ anh phát hiện ra sự thật.
Thực ra ngay từ đầu anh đã biết. Nhưng anh muốn đánh cược. Anh chỉ là một gã nhân viên thường, nhưng nếu vì anh mà cô giũ bỏ mọi vật chất bên người đàn ông kia, anh thấy mình chẳng thiệt thòi điều gì khi yêu nàng.
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Anh vỗ nhẹ, vỗ nhẹ vào lưng nàng… Ngủ đi em, mọi thứ là một giấc mơ, là ác mộng hay giấc mộng thì mọi thứ cũng sẽ qua. Tỉnh dậy, anh sẽ là người bên em.
Theo blogtamsu
Bí mật ở căn phòng tầng thượng đã khiến tôi rụng rời
Tôi sống trong nỗi sợ hãi khi ngày ngày có 2 mẹ con tôi và 1 người ở tầng thượng mà tôi không biết rõ thân phận.
Cuộc sống mới tưởng rằng tôi sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu vậy mà mọi chuyện phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Yêu anh - một người đàn ông rất hiền, ít nói và tốt tính, tôi sớm bị anh làm cho rung động. Càng yêu anh tôi càng thấy sự lựa chọn của mình là đúng. Cả đến khi đã là vợ anh tôi vẫn thấy mình là người hạnh phúc nhất vì có anh làm chồng.
Anh quan tâm chăm sóc có thể nói là nâng niu tôi như vật báu của anh. Nói thế cũng không có nghĩa là tôi phải sống trong cái vỏ bọc của anh, tôi rất mãn nguyện vì được chồng thương yêu như thế.
Cưới xong, vợ chồng tôi được ra ngoài ở riêng - nghe anh nói thì căn nhà chúng tôi đang ở là do anh và bố mẹ cùng mua. Ông bà hỗ trợ 1 nửa còn 1 nửa là do anh tích cóp làm ăn trong 8 năm sau khi anh tốt nghiệp đại học. Tôi chỉ kém anh có 2 tuổi vậy mà chưa tiết kiệm được tới 20 triệu chứ đừng nói gì tới có 1 khoản tiền lớn như anh để cùng bố mẹ mua nhà cưới vợ. Điều này làm tôi lại càng tự hào và hãnh diện về chồng.
Căn nhà mới rất đẹp, từ cách bố trí các phòng cho tới không gian bên ngoài tôi đều rất ưng ý. Ngày về ở, anh hào hứng dẫn tôi đi các phòng mà giới thiệu. Anh còn chỉ riêng phòng tầng 2 là phòng của con, rồi anh sẽ sơn lại màu con thích sau này, nhưng có 1 phòng trên tầng thượng thì bị khóa mà anh cũng không mở ra. Tôi có hỏi thì anh nói đó là phòng để đồ, trong đó lộn xộn chưa muốn dở ra làm chứ không có gì. Tôi hoàn toàn tin vào lời anh nói. Nhưng sự thật lại không phải thế!
Cưới nhau được 3 tháng thì tôi có bầu, vì sức khỏe không được tốt, tôi bị thiếu nội tiết nên việc giữ con phải hết sức cẩn thận. Biết như vậy nên anh động viên tôi nghỉ ở nhà dưỡng thai. Tôi thật cũng không muốn như vậy nhưng vì lo cho con nên tôi chấp nhận.
Ngày ngày chồng đi làm, tôi ở nhà chỉ cơm nước, làm những việc nhẹ nhàng, thậm chí việc đi ra ngoài mua đồ anh cũng đảm nhiệm vì sợ tôi phải di chuyển nhiều. Anh còn dặn tôi tuyệt đối không được leo cầu thang để được an toàn cho 2 mẹ con. Từ ngày biết bầu bí, vợ chồng tôi chuyển xuống tầng 1 ở nên mọi việc xếp dọn từ tầng 2 là do anh đảm nhiệm.
Có ai có câu trả lời nào khiến tôi gạt được cái suy nghĩ của mình đi không? (Ảnh minh họa)
Đến nay, tôi ở nhà đã được hơn 2 tháng, con tôi đã được qua được 3 tháng đầu nguy hiểm. Tôi cũng có thể di chuyển được nhiều hơn mà không phải lo lắng quá. 2 ngày trước, vì nghe thấy tiếng máy bơm nước trên tầng thượng mà chột dạ vì biết chắc là lúc sáng anh lên bơm nước mà quên không ngắt trước khi đi. Một phần vì chủ quan một phần vì sốt ruột nên tôi quyết định lên tầng xem thế nào.
Đúng là máy bơm vẫn còn chạy thật, tôi ngắt máy bơm xong, theo phản xạ, tôi có tiến lại gần phòng bị khóa mà anh vẫn nói là phòng chứa đồ đó. Qua lớp cửa tôn, khó khăn lắm tôi mới nhìn được vào trong qua một mối hàn bị hoen gỉ, rồi mắt tôi cứ như hoa đi, có gì đó bí ẩn và lành lạnh bao trùm lấy tôi. Đó không phải là phòng chứa đồ, đó là 1 phòng thờ ai đó mà tôi chưa từng được nghe anh kể. Người trong ảnh là 1 phụ nữ trẻ tuổi. Đó là điều tôi thắc mắc nhất.
Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà nhưng cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh người phụ nữ nào đó, tôi sợ và hoang mang lắm. Tối về tôi có hỏi chồng thì thật ngoài sức tượng tưởng, chưa bao giờ anh nặng lời với tôi chứ đừng nói gì đến cáu gắt, tức giận như thế. Tôi lúc đó chỉ nghĩ anh vì lo cho tôi và con nên mới như thế, anh giận là vì tôi đã tự ý leo mấy tầng cầu thang nên mới như vậy. Nhưng càng hỏi về người phụ nữ đó anh càng lờ đi và không cho tôi câu trả lời.
Bây giờ, mẹ con tôi vẫn đang tiếp tục sống nỗi sợ hãi khi ngày ngày có 2 mẹ con tôi và 1 người ở tầng thượng mà tôi không biết rõ thân phận. Trong tôi, có thật nhiều thắc mắc, người đó là ai? Nếu là người nhà của anh tại sao anh không cho tôi biết được?
Tôi suy nghĩ nhiều, loại trừ nhiều phương án và giờ chỉ còn câu trả lời: Người đó là vợ trước của anh hay một thân phận nào đó tương tự như thế! Mới chỉ nghĩ thôi mà tôi đã thấy đau đớn vô cùng. Không biết tôi có bị anh lừa dối hay không? Chẳng nhẽ tôi là vợ lẽ của anh mà không hề hay biết bấy lâu ư? Không biết mẹ con tôi phải sống như thế này đến bao giờ nữa?
Tôi xin về nhà mẹ đẻ ở trong thời gian bầu bí nhưng anh không đồng ý, tôi sợ rằng, cứ ở thế này, con tôi sẽ phát triển không được tốt vì mẹ lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lo lắng và nghi ngờ. Tôi phải làm sao bây giờ? Có ai có câu trả lời nào khiến tôi gạt được cái suy nghĩ của mình đi không?
Theo Khampha
Ả nhân tình của chồng tái mặt vì không ngờ tôi lại làm thế! Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên gọi cho chồng. "Vì chúng ta đã chọn nhau nên cả hai sẽ cùng phải có trách nhiệm mỗi khi hôn nhân gia đình đứng trước bờ vực thẳm". Tôi còn nhớ mãi câu nói đó khi anh...