Vượt qua nỗi sợ
Hầu như ai cũng có những nỗi sợ thường trực, như tôi, bé thì sợ cô giáo, sợ mẹ, lớn hơn một chút thì sợ sếp, sợ thất nghiệp, sợ chết… Đến khi lấy chồng thì lúc nào cũng sợ chồng có người khác, rồi có con thì chỉ sợ con sẽ không ở bên mình.
Tôi từng được bạn tặng một đôi cốc gốm xinh xinh ghép lại thành hình trái tim, tôi nâng niu trân trọng cất giữ mãi, chỉ sợ nó rơi vỡ. Đến một ngày đứa con nhỏ bắc ghế với được, nghịch, rơi choang một cái, tôi giật mình đánh thót, vừa tức vừa tiếc của, nhưng chỉ đau lúc đó sau thì tặc lưỡi vỡ rồi thì thôi, làm sao gắn lại như cũ được, lại bắt đầu dần quen với sự vắng mặt của nó, bật cười thấy trước đây mình cũng thật vô lý khi cứ thấp thỏm, thực sự nó không đáng sợ như mình tưởng.
Hồi có chửa thì cứ nơm nớp, tưởng tượng đủ thứ vì nghe những người đi trước kể lại, hãi cái việc đang yên đang lành sẽ bị rạch phần dưới rất đau đớn để giúp em bé chui ra được dễ dàng hơn. Đến khi đi đẻ rồi mới thấy vết rạch ấy chỉ như cái móng tay sướt lẹm qua, chẳng là gì so với cơn đau đẻ đang đến dồn dập, thậm chí còn chẳng biết họ rạch từ khi nào.
Công việc thuận lợi ổn định, sếp và đồng nghiệp đều không đến nỗi mặc dầu vậy cứ sợ không làm được việc, sợ sếp không hài lòng, lúc nào cũng thấy căng thẳng, đến khi việc ấy đến thật, công ty thua lỗ phải đóng cửa, thất nghiệp thì lại thấy chẳng làm sao nữa, khả năng là do cố giữ mãi nên bàn tay cũng đến lúc mỏi, cần hạ xuống. Sau thì cười vì thấy nỗi sợ trước đây quá là viển vông, chả làm việc này thì có việc khác.
Chưa kể lúc nào tâm trạng cũng nhút nhát sợ sệt, lo mình ốm không ai chăm con, sợ mình chết con cái bơ vơ. Cứ chồng ra khỏi nhà là ăn không ngon ngủ không yên, chồng dắt xe về đến nhà mới thở phào một cái. Chồng đi công tác thì lại trằn trọc sợ máy bay bị nạn, sợ tàu chệch bánh… toàn nỗi sợ do sản phẩm của trí tưởng tượng mà ra, khiến lúc nào cũng mông lung hoang mang, một thân mình nuôi hai đứa con thế nào đây, rồi nghĩ gần nghĩ xa, nghĩ khôn nghĩ dại, sẽ không đi bước nữa, sẽ đành gửi một đứa về quê, sẽ… thật lẩm cẩm và dở hơi.
Video đang HOT
Đến khi sự thật hai năm đã rõ cả mười, bồ của chồng đàng hoàng đến tận nhà nói chuyện phải trái, đòi bố cho đứa con trong bụng cô ta thì bỗng nhiên chẳng thấy đau thấy sợ nữa, tỉnh táo đến kinh ngạc, phân chia tài chính thật rõ ràng, vì khi ấy hiểu rằng việc gì đến sẽ đến. Nên dặn mình hãy can đảm biết vượt qua nỗi sợ hãi bằng cách chuẩn bị thật kỹ về mọi phương diện và gắng đi băng qua nó. Thử thả tay một lần sẽ thấy không còn sợ hãi thấp thỏm nữa.
Bởi dù có thế nào thì sáng hôm sau mặt trời vẫn mọc và trăng thì luôn tròn vành vạnh mỗi khi rằm. Hoa vẫn hồng và chim vẫn hót… mọi thứ đều an nhiên, chỉ có nỗi sợ cứ hiển hiện dằn vặt là khiến cho mình khổ.
Theo VNE
Người đàn bà và nỗi sợ bé sơ sinh
Chuyện hiếm muộn, vô sinh xuất hiện nhan nhản khắp các bệnh viện. Và bác sĩ cũng nhấn mạnh rằng không có con, mang thai sảy thai chưa chắc là tại mẹ... Ấy vậy mà, dòm đi ngó lại, ở biết bao ngóc ngách cuộc sống, áp lực phải đẻ hoặc ly hôn (hoặc hậu quả gì nữa)... vẫn đè nặng lên vai người phụ nữ.
Niềm hạnh phúc của người cha khi nhận lại đứa con bị bắt cóc. Ảnh: Hà Minh
Đã có hai vụ bắt cóc trẻ sơ sinh ở bệnh viện xảy ra. Ngoài cái lo lắng lớn nhất của các bà mẹ là con mình có thể bị bắt mất bất cứ lúc nào dù đang nằm viện thì còn một nỗi buồn tội nghiệp hơn vậy nữa, khi những "tay bắt cóc" này khai ra nguyên nhân của họ: là để có một đứa con cho chồng/gia đình chồng hài lòng.
Có thấy hai người phụ nữ ấy phải liều mình, nghĩ ra đủ chiêu trò, đổi xe ôm, lân la bắt bé... cuối cùng chỉ để hiện ra một mục đích là... bắt một em bé làm con mình vì bị sảy thai/không có thai, sợ người đàn ông mình yêu bỏ.
Chuyện cứ như đùa này khoảng 10 năm về trước ai cũng nghe quen thuộc. Trong xóm có ông chồng này bỏ bà kia vì bà không sinh được con. Ngoài phố có cô con dâu này bị mẹ chồng ép ly dị vì mãi không đẻ cháu trai cho bà bế mà toàn đẻ cháu gái.
Có chuyện ở làng nghe như tiểu thuyết, hai anh chị lấy nhau không đẻ được con, bố mẹ chồng ép chia tay để anh kiếm vợ mới có cháu nối dõi tông đường, chia tay xong hai người hai ngả, ai lấy chồng lấy vợ cũng đẻ ra con, chỉ tiếc một mối duyên không thành. Cộng thêm cả chuyện "hình sự" kiểu vào bệnh viện cướp con này nữa mới thấy sau 10 năm giàu có hiện đại bình đẳng qua rồi, thân phận đàn bà vẫn nhọc nhằn khủng khiếp.
Chuyện hiếm muộn, vô sinh xuất hiện nhan nhản khắp các bệnh viện. Và bác sĩ cũng nhấn mạnh rằng không có con, mang thai sảy thai chưa chắc là tại mẹ mà có khi tại cả cha, tại gien, tại bệnh... tại biết bao nguyên do từ môi trường, cuộc sống, stress. Ấy vậy mà, dòm đi ngó lại, ở biết bao ngóc ngách cuộc sống, áp lực phải đẻ hoặc ly hôn (hoặc hậu quả gì nữa)... vẫn đè nặng lên vai người phụ nữ.
Đến ngày 8/3, người ta ca ngợi những người đàn ông quỳ xuống dâng hoa tặng vợ. Phụ nữ khắp nơi nói rằng đi du lịch, sống tự do... mới là bình quyền. Vậy mà ai cũng quên mất rằng, ngay cả với nỗi buồn hiếm muộn, chưa có con, xã hội cũng cần phải bình đẳng hơn với người muốn làm mẹ mà chưa may mắn.
Xã hội (hay gần nhất là mẹ chồng) thay vì tìm cách ném đứa con dâu "không biết đẻ" ra ngoài đường bằng những lời thóa mạ hoặc đồn thổi, lẽ ra là người mẹ nên chia sẻ nỗi buồn hay thậm chí là nhiệt tình cổ động con trai mình cùng vợ đến bệnh viện tìm hiểu xem sự hiếm muộn là do ai? Làm sao để cặp đôi con mình có thể có em bé sớm?
Trong trường hợp buồn nhất là họ không có con hẳn đi nữa, thì sự yêu thương và gắn bó của một cặp vợ chồng không con hạnh phúc chắc cũng tốt chứ không cần phải đến mức xua đuổi con dâu "kém cỏi" đi bằng một cuộc ly hôn ép buộc.
Người đàn ông không sinh ra với thân phận mang bầu thì cũng nên hiểu rằng chưa có con được hoặc không có con không phải là điều vợ mình thích thú gì. Nó là một nỗi buồn như trăm ngàn nỗi buồn khác mà một đời vợ chồng, khi đeo nhẫn kết hôn vào tay, người ta thề là sẽ chia sẻ và nâng đỡ nhau để vượt qua khổ nhọc. Vậy tại sao vẫn còn những người đàn ông buông lời đe dọa kiểu: "Tôi sẽ bỏ cô nếu cô vô sinh!" hay "Không đẻ được thì cô làm vợ để làm gì?" Chưa kể đến trường hợp "tê tái" nhất là có khi đi khám bệnh đã đời thì lòi ra nguyên nhân hiếm muộn lại là do... anh chồng hùng hồn ấy chứ không phải vợ.
Cuộc sống hiện đại thêm trăm bề cũng là thêm nhiều nỗi khổ. Có em bé bây giờ đâu có dễ như ông bà ngày xưa, môi trường trong sạch, ít áp lực, ít nỗi lo lắng bời bời.
Cái chuyện buồn của một cặp đôi yêu thương nhau là chưa có con được, bây giờ, có lẽ cũng xin đàn ông mở rộng vòng tay mà chia sẻ với phụ nữ. Đừng để những phụ nữ đã khổ sở vì chưa có được em bé, nay lại phải thêm cái áp lực đối phó với dư luận đồn thổi là "đồ không con", phải đối phó với mẹ chồng soi mói từng ngày từng tháng, rồi bi kịch nhất là đối phó với cả người chồng đầu gối tay ấp với mình từng đêm. Cứ thế thì những người đàn bà phạm tội bắt trộm con người khác để giữ được chồng và gia đình cứ thế sẽ tăng lên mất thôi.
Có những chuyện buồn chẳng ai muốn cả - nhưng để bớt buồn hơn thì người ta cần phải độ lượng với nhau hơn là đe dọa nhau...
Theo VNE
Bố chồng thích "đụng chạm" Ở nhà mình mà tôi luôn phải cảnh giác, sống trong tâm trạng thấp thỏm, bất an. Tôi 29 tuổi, làm kế toán của công ty liên doanh và mới kết hôn được 4 tháng. Tôi về làm dâu trong một gia đình rất khá giả, mẹ chồng đã mất còn bố chồng xưa kia là chủ một doanh nghiệp lớn. Chồng tôi...