Vượt 300km giữa đêm về với người yêu bị tai nạn để rồi choáng khi biết sự thật…
Vượt hơn 300km về với Liên trong đêm xem em tai nạn thế nào, để rồi chết lặng khi biết được sự thật ghê gớm này.
Chiều tối đang sắp xếp lại đống tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với đối tác thì điện thoại báo tin nhắn. Vội mở ra xem có phải Liên nhắn không, quả đúng là Liên nhưng nội dung tin nhắn khiến tôi sốc vô cùng. “Anh ơi, em bị tai nạn rồi”.
Quá choáng trước chuyện này, tôi vội gọi lại cho Liên hỏi rõ tình hình thì đầu dây bây kia thuê bao. Nóng ruột, lo Liên có chuyện chẳng lành tôi cấp tốc ra bến xe về quê Liên xem em thế nào. Khổ mới về quê chơi được 1 hôm thì hôm nay tai nạn thế sao ? Có lẽ lúc này Liên đang cần tôi, tôi phải vào trong đó với em liền không không kịp nữa.
Quãng đường từ ngoài này vào nhà em những 300km nên phải chạy xe khách hơn 6 tiếng đồng hồ mới vào tới nhà em. Vừa hỏi được địa chỉ nhà Liên, tôi đã lao thẳng vào tìm người nhà cô ấy. Gọi cổng 1 hồi không thấy ai ra, mãi lúc sau mới thấy 1 cậu nhóc chừng 6 tuổi bước ra vẻ mặt vẫn còn đang ngáp ngủ.
Có lẽ lúc này Liên đang cần tôi (ảnh minh họa)
- Chú tìm ai đấy ạ? Ông bà cháu không có ai ở nhà đâu.
- Cháu có phải là cháu cô Liên không? Chú là bạn trai cô ấy.
- Vâng. Nhưng cháu không mở cửa cho chú đâu. Bà cháu dặn không được mở cửa cho ai cả.
- Thế cô Liên của cháu nằm ở bệnh viện nào vậy?
- Cháu không biết, à hình như cô ấy nằm ở bệnh viện X sao ấy. Hồi chiều bà bảo cháu thế.
Tạm biệt cậu bé, tôi lại thuê xe ôm vào viện với Liên ngay lập tức. 2h đêm tất tưởi chạy khắp bệnh viện tìm Liên đến vã mồ hôi hột cũng không thấy em đâu. Ngồi trực ở phòng cấp cứu mà bác sĩ nói từ sáng đến giờ chẳng có bệnh nhân nào tên là Liên, 25 tuổi cấp cứu cả.
Khá mệt mỏi vì không tìm, không liên lạc được với Liên. Tôi chán nản đi vệ sinh cho nhẹ người. Vừa đi qua khoa sản nhìn vào trong xem chị em đau đẻ thế nào thì tôi khựng người đứng lại. Gì thế kia, Liên đang nằm ở khoa sản và mẹ cô ấy. Định lao vội vào ngay xem Liên bị làm sao, hay hồi sáng bị tai nạn em bị trấn thương chỗ nhạy cảm ấy nên vào khoa sản điều trị. Nhưng không, suy đoán của tôi đã lầm khi đứng cửa nghe lén được mẹ và em thỏ thẻ với nhau.
- 1 lần sảy bằng 7 lần sinh nên con phải kiêng cữ cẩn thận đấy. Có bầu mà không biết nữa mẹ cũng lạy con đấy. Thế cha đứa trẻ có phải là thằng con đang yêu bây giờ không?
Video đang HOT
Thế cha đứa trẻ có phải là thằng con đang yêu bây giờ không? (ảnh minh họa)
- Dạ, con xin lỗi mẹ. Con và anh Hưng (tên tôi) chưa làm gì cả. Cái thai này là của người yêu cũ của con ạ.
- Người yêu cũ? Chẳng phải con chia tay nó cả năm nay rồi còn gì, lẽ nào 2 đứa chia tay rồi nhưng vẫn qua lại với nhau?
- Vâng ạ. Anh ấy cứ tìm đến con và những phút yếu lòng con đã chiều anh ấy.
- Thế chuyện con qua lại với người cũ rồi mang thai thằng Hưng có biết không?
- Không mẹ ạ. Anh ấy không biết gì cả? Chắc sau đợt sảy thai này con sẽ cắt đứt hoàn toàn với người cũ.
- Lại còn phải nói nữa à. Con để thằng Hưng nó biết chuyện thì chỉ có mà ôm nhục vào người thôi. Đàn bà con gái phải biết giữ mình chứ? Thằng Hưng là người tốt, con nhớ mà giữ nó đừng dại để mất rồi lại phải hối tiếc.
Quá sốc trước nhưng gì 2 người đó trao đổi. Tôi vội quay người lê những bước chân nặng trĩu của mình ra ngoài sân ngồi. Hóa ra Lê bị sảy thai chứ không phải bị tai nạn. Em đã lừa tôi, em yêu tôi nhưng vẫn qua lại vẫn người cũ rồi có thai. Nếu như hôm nay em không bị sảy thai liệu em có giục tôi cưới và bắt tôi đổ vỏ không?
Vậy đấy, vượt hơn 300km về với Liên trong đêm, để rồi chết lặng khi biết được sự thật ghê gớm này. Tôi đã quá tin và mù quáng tin vào tình yêu này rồi. Giờ tôi phải làm gì đây? Vào tặng Liên 1 cái tát rồi chia tay kết thúc mọi chuyện ở đây? Hay lẳng lặng đi về coi như chưa có chuyện gì xảy ra để cho Liên 1 cơ hội sửa sai?
Theo Phununews
Phụ nữ hãy đọc bài này trước khi quá muộn!
Ngày quyết định lấy chồng, mẹ bảo: "Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai nhá".
Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm chỉ là hơn 100km 3 tiếng ô tô chứ mấy, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu.
Ảo tưởng sức mạnh là bỏ tất cả gia đình, bạn bè thậm chí công việc nhiều người mơ không được để đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, chồng mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình.
Cơ mà đời ứ phải là mơ. Không nghe lời người lớn nhất là bố mẹ mình là một sai lầm, mà sai lầm này phải trả bằng rất nhiều thứ nhất là nước mắt.
Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu không lâu sau tắt ngóm. À thì ra sống ở một thành phố xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Không anh em họ hàng thân thích, không bạn bè, không tất cả.
Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu kiểu "Em chỉ cần anh thôi, được ở bên anh em thấy hạnh phúc rồi, hay cuộc sống của em chỉ có anh là đủ rồi" đều là sách vở cả.
Bỏ việc để rồi thất nghiệp suốt ngày quẩn trong 4 bức tường nhà chỉ đợi chồng về. Nói vui nhưng xót hết cả lòng "Nếu dỗi chồng thì chỉ có chơi một mình".
Chả biết chồng có chán không chứ bản thân mình thì chán tới tận cổ, chán đến phát rồ người, để rồi Tấm biến thành Cám lúc nào chả hay nữa.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt.
Có những lúc ngồi hàng giờ trong nhà chỉ để nhìn ra ngoài đường nước mắt cứ rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được chồng chiều. Chứ không chắc bỏ đi hết để làm lại từ đầu quá. Ai hiểu? Ai thấu?
Hôm nào được chồng rủ đi ăn với anh em bạn bè thì mừng như chết đuối vớ phải cọc vì lý do đơn giản thôi đó là được mặc đẹp, được trang điểm nhẹ nhàng, được thấy mình "sống".
Và đỉnh điểm của "sự lấy chồng xa" là việc đi đẻ một mình. Vâng là một mình. Đau đẻ thì biết rồi đấy vậy mà phải xách giỏ lên taxi vào cái lúc mưa bão. Đau chết đi sống lại vẫn không kêu lấy nửa lời.
Vẫn bình tĩnh nói tròn vành rõ chữ hoàn cảnh cơ sự cho từ anh taxi đến anh bác sĩ làm thủ tục hộ, từ chị y tá ra công chạy ra hành lang hỏi "Người nhà của T đâu nhỉ?" đến bác sĩ khám.
Nổi tiếng khắp mấy phòng đẻ hôm đó ai cũng ngó xem mặt xem đứa nào mà liều thế... Đến khi gọi được cho chồng, nhìn thấy chồng chỉ khóc, nước mắt rơi không biết bao là nhiêu không phải do đau mà do tủi, tủi thân đến cực độ.
Trong phòng chờ ai cũng có mẹ đi cùng, người nhà ra vào như đi chợ. Mình trong cái đêm trời trở lạnh vẫn váy bầu mùa hè, lạnh phải mượn áo bác đi trông con đẻ, bụng đói cồn cào ngửi mùi phở chỉ muốn ra xin ăn tạm vài thìa.
Chồng trông vợ thì lăn ra ngủ như chết vì tối mới đi uống tiếp khách. Chả hiểu đến giờ vẫn không hiểu mình lỡ làm gì mà lại có thời điểm bi thảm đến vậy. Cái đêm hôm đấy dài hơn 1 thế kỷ à không nhiều thế kỷ.
Rồi đến lúc đau đẻ cũng không có ai bên cạnh ngoài chị hàng xóm, chồng bảo lúc đấy đang xoắn đủ việc chả nghe thấy tiếng con khóc. Vậy là cái sai lầm của mình kéo theo cả con cái cũng thiệt thòi.
Đẻ con xong xuôi ông bà nội ngoại mới xuống đến nơi. Nhìn thấy mẹ lại khóc. Chỉ muốn hét lên "Mẹ ơi con chừa rồi, con không lấy chồng xa nữa đâu" nhưng muộn rồi con ạ.
Những ngày tháng sau này tự tay loay hoay cùng chồng chăm con thật chẳng đơn giản chút nào. Có những lúc muốn tống hết mọi thứ vào vali để đi về "nhà".
Muốn có bố mẹ ở cạnh bế con qua nhờ ông bà trông cháu cho chốc lát để làm việc này việc kia, đi chỗ này chỗ kia. Muốn rất nhiều thứ... Nhưng xét cho cùng đó là lựa chọn của mình nên phải cố gắng mà làm, cố gắng mà chịu đựng không dám than vãn lấy nửa lời như đã mạnh mồm từng hứa.
Rồi gần cả năm trời chả về chơi thăm bố mẹ được một lần, ông bà nhớ cháu hàng tháng lại tay nải nén đồ đạc mang xuống cho con cho cháu, xuống ăn được bữa cơm trưa nói được vài ba câu chuyện, cháu vừa quen ông bà thì lại đi về. Cười thì cười vậy thôi chứ bố mẹ về lại chui vào nhà tắm khóc. Cái cảm giác xót xa chẳng thể tả bằng lời.
Lúc ốm đau chồng không có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như khi chưa ốm, con vẫn phải chăm sóc, rồi con lây mẹ, mẹ con cùng ốm... Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hy, ai biết, ai xót, ai thương?
Xét ra nếu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì không sao chứ nếu lại theo mốt bây giờ lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày là bỏ chả hiểu lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ.
Nhiều lúc tức cứ bảo mẹ "Hay con bỏ về ở với mẹ thôi". Mẹ lại thở dài "Chúng mày bây giờ sống hiện đại quá cứ thích lên là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ, cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa".
Rồi mẹ lại khuyên "Vợ chồng lấy nhau về sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản không, ký phát là xong, chúng mày còn trẻ thì khổ gì đâu chỉ con cái thơ dại, bố mẹ già là khổ thôi. Dù gì thì gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra, mình đàn bà nhịn đi một tí."
Đắng... À mà thôi!
Vậy nên muôn đời "Cá không ăn muối cá ươn".
Theo st/Phununews
Lần đầu gặp bạn gái qua mai mối, tôi chỉ muốn nói: "Thôi anh về" Mai càng kể chi tiết tôi càng có cảm giác rợn người, tôi cố kiềm chế vì sợ nôn hết các thứ trong bụng ra ngoài. Sau lần gặp ấy tôi bặt vô âm tín không hề liên lạc gì với Mai hết. Tôi học ngân hàng, bạn bè nhận xét tôi chẳng phải thuộc nhóm trai xấu nhưng không hiểu sao ra...