Vũng lầy tình yêu
Tại sao chị phải chạy theo bóng hình của gã đàn ông hèn hạ ấy? (Ảnh minh họa)
Tôi thấy thương chị khi chị phải chạy theo bóng hình của một gã đàn ông bạc bẽo, hèn hạ…
Mối tình đầu trôi qua với những vết thương lòng không thể hàn gắn được. Những ân hận và hối tiếc… nhưng rồi tôi cũng có thể gượng dậy với sự nâng đỡ của người thân, bạn bè và những tình cảm chân thành mà họ dành cho tôi trong suốt thời gian qua.
Gượng dậy và bước tiếp con đường học vấn của mình. Đôi lúc nhìn về tương lai xa xôi… những giọt nước mắt của tôi lại chảy dài hai gò má… Dù tôi đã cố gắng hơn rất nhiều, sống tốt hơn rấy nhiều nhưng dường như tôi vẫn không thể thoát khỏi những ám ảnh của cuộc tình đầy sóng gió ấy.
Nửa năm trôi qua… dù cuộc sống rất khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cười, sống không lo âu và suy nghĩ nhiều như trước nữa. “Tuy vẫn chưa thể mở rộng tấm lòng và niềm tin vào đàn ông nhưng anh cũng không còn vé để bước vào cuộc đời tôi một lần nữa” – những lời tôi đã từng nói với anh, tôi tin mình sẽ quyết định đúng đắn cho tương lai của mình.
Mối tình đầu trôi qua với những vết thương lòng không thể hàn gắn được (Ảnh minh họa)
Chuyện của bản thân tôi, tôi đã tìm được lối thoát cho riêng mình nhưng dường như cái suy nghĩ của một cô sinh viên năm thứ ba Đại học đã già dặn, từng trải như một người phụ nữ tuổi 30. Đôi khi thấy chạnh lòng khi những người bạn cùng trang lứa vẫn rất hồn nhiên, vui vẻ đến trường, còn tôi cứ tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, với những người thân, người bạn của mình.
Video đang HOT
Tôi đã tự giải thoát cho bản thân mình khỏi cuộc tình nghiệt ngã ấy… nhưng chính lúc này, khi tôi tĩnh tâm để suy nghĩ lại tất cả thì tôi lại bàng hoàng khi nghe được câu chuyện tình đầy trái ngang của chị gái mình.
Chị gái tôi vừa mới tốt nghiệp Cao đẳng và cũng vào Sài Gòn lập nghiệp và tiếp tục học liên thông lên Đại học. Và điều trùng hợp nữa là chị gái tôi cũng yêu một anh chàng đang làm việc ở đất Sài thành này. Dù tuổi tác của hai chị em rất gần nhau nhưng vì mỗi người một nơi nên chúng tôi rất ít có thời gian để tâm sự và chia sẻ với nhau những buồn, vui, sướng, khổ trong cuộc sống. Nhưng khi chị chuyển vào đây làm việc, chúng tôi có nhiều thời gian để chia sẻ với nhau nhiều hơn thì cũng là lúc tôi nhận ra số phận tủi nhục của chị gái khi dẫn thân vào con đường tình ái đầy trắc trở.
Tôi không thể nào kìm lòng được vì những xót xa mà chị đang phải trải qua (Ảnh minh họa)
Tôi không rõ về quá khứ của chị gái mình như thế nào nhưng tôi chỉ cảm giác chị đang nuôi dưỡng một hạnh phúc ảo tưởng để rồi chị phó mặc bản thân mình với thái độ bất cần “Đâm lao thì phải theo lao”. Tôi thấy thương chị khi chị phải chạy theo bóng hình của một gã đàn ông bạc bẽo, hèn hạ và chỉ lợi dụng chị vì nhu cầu tình dục của hắn… Tại sao số phận của chị em tôi lại ra nông nỗi này? Chúng tôi đâu phải là những đứa con gái không được giáo dục, học hành tử tế, cũng không phải là người xen vào giữa hạnh phúc của mái ấm gia đình khác… vậy mà sao chúng tôi lại phải chịu nỗi bất công này?
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt đắng chát chảy trên gò má chị, tôi không thể nào kìm lòng được vì những xót xa mà chị đang phải trải qua. Tại sao chị yêu thương gã đàn ông kia hết lòng mà cái chị nhận lại được chỉ là sự ghẻ lạnh, chán chường và đan đớn mà thôi!
Tôi không biết khuyên chị gái mình như thế nào để chị không đâm lao vào con đường lầm lỗi ấy nữa! Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể kéo chị gái mình vực dậy sau vũng lầy này!
Nguyễn Hiệp (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ngày mai anh đi...
Yêu một người đã khó nhưng giữ được người đó bên cạnh mình lại càng khó hơn...
Anh đi rồi... Em trở về với những công việc thường ngày của một cô sinh viên năm cuối, lặng lẽ thực hiện nốt những dự định còn dang dở của mình.
Ngày mai anh đi... từ nay mỗi đứa một phương, một mình đi trên một con đường mà mình đã chọn, không còn đâu những sở thích chung, những buổi online muộn, những dòng tin nhắn yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào, cảm giác ấm áp khi ngồi sau lưng anh... giờ đây, tất cả sẽ trở thành dĩ vãng.
Ngày mai anh đi... sẽ không còn ai gọi em thức dậy vào mỗi buổi sáng bằng giọng nói ngọt ngào, trầm ấm, ngọt ngào với một nick name đặc biệt nữa... tất cả đã tạo thành một thói quen khó bỏ và giờ em sẽ phải bắt bản thân mình phải tập quên...
Ngày mai anh đi... khoảng cách 4000 km sẽ làm cho anh và em không còn gặp nhau nữa, mỗi người sẽ bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình. Từ nay, em và anh sẽ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Em thu mình lặng lẽ vào một góc và khóc... ngoài kia trời vẫn mưa... đâu đây văng vẳng giọng nói, khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt thân quen ấy...
Ngày mai anh đi... anh gọi điện chào: "Ngày mai anh đi rồi, anh chúc em ở lại mạnh khỏe, học tập thật tốt và ra trường có được một công việc mà mình yêu thích". Em thấy tim mình nhói đau, đau như có ai đó làm nó bị thương, em muốn khóc nhưng không khóc nổi... hình như khi đau quá người ta không còn cảm giác nữa. Em vẫn cười với anh khi anh cố tình pha trò trêu nó. Em muốn anh mang trong lòng nguyên vẹn hình ảnh một cô bé bướng bỉnh, hay cười và quan trọng hơn em muốn anh ra đi được thanh thản, nhẹ nhàng, em tôn trọng anh cũng như quyết định của anh.
Từ nay, em và anh sẽ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau.
"...Ngày mai em không còn anh nữa, không cho ai là tất cả. Để nỗi cô đơn theo em đến một biển trời xa... mai anh ra đi anh phải thật vui lên nhé, anh không yêu em đâu cần buồn tênh như thế.... xem như hai ta không thuộc về nhau anh nhé...".
Giai điệu của bài hát vang lên như dành riêng cho tâm trạng của em lúc này và nước mắt em lại rơi...
Ngày anh đi, em ra sân bay. Hai tháng trước, đây là nơi em đón anh trở về trong niềm hạnh phúc lâng lâng. Hôm nay, cũng vẫn tại nơi này, em đứng nép mình trong một góc của sân bay, lặng lẽ dõi theo những người thân của anh tiễn anh lên máy bay. Em muốn chạy ra gọi anh thật to, ôm anh thật chặt, nói với anh những lời yêu thương mà lâu nay em vẫn giữ trong lòng mình để giữ anh ở lại bên cạnh mình nhưng nó đã không làm được.
Em gọi anh với nick name là "Ngốc" nhưng hình như nó mới ngốc khi không níu kéo người mình yêu ở lại bên mình. Hạnh phúc với em thật mong manh, đúng như lời em đã từng nói với anh: "Em sợ cái gì đến dễ dàng thì cũng ra đi dễ dàng". Anh đến bên đời em thật nhẹ nhàng rồi ra đi cũng thật nhẹ nhàng để lại trong lòng nó nỗi khắc khoải đến quặn lòng. Em chợt nhận ra, người ta chia tay đôi khi không phải là không còn yêu mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn, chưa đủ để người ta cảm thấy cần nhau và không thể để mất nhau trong cuộc đời. Anh yêu em nhưng tình yêu đó chưa đủ lớn để anh cảm thấy không thể mất em trong cuộc đời anh và cùng với em đi tiếp chặng đường còn lại.
Anh đi rồi... Em lặng lẽ thực hiện nốt những dự định còn dang dở của mình.
Em không khóc lóc, cầu xin tình yêu nơi anh vì tình yêu em muốn có là phải bằng sự tự nguyện của cả hai người và nếu yêu nó thật lòng thì anh sẽ biết anh cần phải làm gì. Níu kéo một người mà trái tim của người đó sẽ không dành trọn cho mình thì cũng chẳng có gì là hạnh phúc. Em nhận ra yêu một người đã khó nhưng giữ được người đó bên cạnh mình lại càng khó hơn...
Anh đi rồi... Em trở về với những công việc thường ngày của một cô sinh viên năm cuối, lặng lẽ thực hiện nốt những dự định còn dang dở của mình. Vẫn là em của ngày xưa đấy nhưng có nhiều thứ khác hơn trong suy nghĩ của em. Em thầy mình "lớn" hơn một chút, biết lắng nghe và suy nghĩ hơn cho những người mà em yêu thương, biết trân trọng hơn những gì em đang có.
Em không hận, không trách anh khi anh bỏ rơi em vì yêu anh đó là sự lựa chọn của em và vì em được là chính mình khi yêu anh. Em nhận ra một điều "yêu một ai đó không có nghĩa là bạn sẽ được ở bên cạnh họ đến hết cuộc đời nhưng bạn có thể lặng lẽ dõi theo người mình yêu và ở bên họ khi họ cần đến bạn". Hạnh phúc thay khi ta cũng có một quá khứ để yêu và được yêu hết mình dẫu tình yêu đó không được trọn vẹn như ý muốn.
Huyền Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Trót trao thân cho người đàn ông bạc bẽo Anh vẫn tiếp tục lừa dối tôi, vẫn tiếp tục liên lạc và ngọt ngào với người con gái ấy. Một trái tim đau, một tình yêu tan vỡ... nhưng còn may mắn hơn gấp bội, khi mình trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông bạc bẽo, dối trá. Sau khi đọc bài viết "Cuộc tình cay đắng" đăng trên...