Vừa vào đến phòng, tôi không ngờ chị dùng chân đóng cửa lại và ghì chặt lấy tôi
Chị nói rằng từ lâu đã không còn mặn nồng nên chị rất thèm khát được “yêu”. Không biết có phải vì hơi men không mà tôi lại đồng ý và đã qua đêm với chị.
Không biết có phải vì hơi men không mà tôi lại đồng ý và đã qua đêm với chị. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ mới cưới nhau được hơn 2 năm, chúng tôi đã có một thiên thần nhỏ hơn 1 tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. Vợ tôi tuy không xinh đẹp nhưng tính tình lại rất đoan trang và hiền dịu. Dù bận đi làm, chăm con nhưng vợ tôi luôn lo chu toàn mọi việc trong nhà.
Tôi làm nhân viên kinh doanh cho một doanh nghiệp xuất nhập khẩu, tôi khá yêu thích công việc này và cũng kiếm được kha khá hoa hồng từ các hợp đồng của công ty. Chỉ ngặt một điều, làm kinh doanh nên thường xuyên phải đi công tác để ký kết hợp đồng. Vợ tôi vẫn thường động viên tôi rằng: Bây giờ hai vợ chồng còn trẻ chịu khó đi lại một chút, sau này kiếm được một khoản khá khá rồi thì sẽ tách ra làm kinh doanh riêng cho chủ động thời gian.
Sếp trưởng phòng của tôi là phụ nữ, năm nay chị ngoài 40 tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung, thời trang và sắc xảo. Hợp đồng nào có tay chị nhúng vào thì chắc chắn sẽ thắng vì vậy nên tôi vẫn luôn ngưỡng mộ chị.
Cách đây hơn 1 tháng, tôi tìm được khách hàng lớn ở Đà Nẵng cho công ty, tuy nhiên khách hàng này lại rất khó tính nên tôi đã nhờ sếp đi cùng, không ngờ chị vui vẻ gật đầu luôn. Lần ấy, nhờ có chị mà tôi đã ký kết được hợp đồng và kiếm được một khoản hoa hồng kha khá. Sau khi ký kết hợp đồng xong, khách hàng có mời chúng tôi dự tiệc tối.
Video đang HOT
Tàn tiệc, vì chị có hơi quá chén nên tôi đành phải đưa về phòng. Khi vừa vào đến phòng, tôi không ngờ chị dùng chân đóng cửa lại và ghì chặt lấy tôi. Chị nói rằng từ lâu đã không được mặn nồng nên chị rất thèm khát được “yêu”. Không biết có phải vì hơi men không mà tôi lại đồng ý và đã qua đêm với chị.
Tôi muốn chuyện này dừng lại nhưng không biết phải làm cách nào để thoát khỏi bàn tay của sếp? (Ảnh minh họa)
Sau chuyến công tác về nhà, tôi thấy rất ân hận và áy náy khi nhìn thấy vợ và con mình. Tôi quyết định sẽ quên đi tất cả, tập trung vào làm việc và chăm sóc vợ con. Thế nhưng, mọi chuyện không theo như tôi quyết định. Sau chuyến công tác đó, chị thường xuyên đòi gặp mặt và đòi quen hệ tình cảm với tôi. Mặc dù không muốn nhưng chị liên tục đe dọa, nếu không đáp ứng thì chị sẽ khiến tôi bị mất việc và nói mọi chuyện với vợ con tôi.
Tôi rất hoang mang bởi vì đây là một công việc tốt, nó giúp tôi kiếm được khá nhiều tiền để trang trải cho cuộc sống cũng như tiết kiệm một khoản kha khá để lo cho tương lai. Nếu nghỉ việc ở đây, tôi không biết liệu mình có tìm được công việc nào tốt hơn không. Bên cạnh đó, tôi rất sợ mọi chuyện bị vỡ lỡ. Nếu vợ tôi mà biết chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ ly hôn với tôi vì tính tình cô ấy vốn rất cương trực. Trước lúc cưới nhau cô ấy đã từng nói có thể chấp nhận mọi việc tôi làm chỉ trừ phản bội.
Trước khi xảy ra chuyện này với sếp, vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau, trong suy nghĩ của tôi cũng chưa bao giờ xuất hiện lên hai chữ phản bội. Bây giờ tôi vừa rất ân hận, cũng vừa rất hoang mang. Tôi muốn chuyện này dừng lại nhưng không biết phải làm cách nào để thoát khỏi bàn tay của sếp? Liệu tôi có nên nói thật mọi chuyện với vợ và cầu xin sự tha thứ từ cô ấy, hay tiếp tục “qua đêm” với sếp để giữ lại công việc đáng mơ ước này?
Theo Afamily
Bỏ mặc tiếng kêu cứu thảm thiết của vợ, chồng vẫn ung dung đóng cửa ôm lấy bồ và cái kết..
Mai đau, choáng đến mức không nghe rõ những lời Vương nói, chỉ còn đủ sức phát ra tiếng kêu cứu nghẹn giọng, hình bóng của Vương cũng mờ nhạt dần.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương sốc đến tận óc. (Ảnh minh họa)
Ngày trước khi lấy Mai, Vương cho rằng mình là người may mắn lắm. Mai đảm đang, khéo léo nên nhiều chàng trai trong vùng để ý lắm. Vương đã phải vượt qua rất nhiều đối thủ mới đưa được Mai về nhà làm vợ mình. Sau khi kết hôn, cả hai vợ chồng quyết định lên thành phố lập nghiệp vì tấm bằng đại học của Vương ở cái vùng quê nghèo này chẳng có giá trị sử dụng. Mai tuy không muốn vì Mai đã sống 1/3 cuộc đời mình ở đây rồi, sự quen thuộc đã ăn sâu vào máu, nói bỏ đi đâu có dễ. Nhưng lấy chồng thì phải theo chồng.
Lên thành phố, Vương đi làm công ty, còn Mai thì ở nhà chạy chợ kiếm bữa cơm. Mai không muốn mang tiếng ăn bám Vương nên cố gắng nhiều lắm. Được cái Mai khéo léo, ăn nói lại có duyên nên buôn bán đông khách lắm. Nên nhiều lúc nhìn vào, người ta cứ cười rằng không biết là Mai nuôi Vương hay Vương nuôi Mai nữa. Rồi Vương nói, Vương muốn học thêm để nâng cao trình độ, có được vị trí tốt hơn. Tất nhiên là Mai sẽ ủng hộ việc làm này của Vương rồi.
Một người phụ nữ hết lòng vì gia đình, vì chồng như Mai lúc này chỉ biết khóc mà thôi. (Ảnh minh họa)
Thời gian Vương đi học, lại một tay Mai lo lắng tất cả mọi chuyện. Mai gần như chẳng có thời gian chăm sóc cho mình nhưng lúc nào cũng quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho Vương. Mới chỉ có mấy năm lên thành phố, mà nhìn Vương và Mai khác nhau nhiều quá. Vương nhàn hạ vì có Mai lo hết nên ngày càng phong độ ra. Trong khi Mai thì, mưa nắng, gió sương, sự vất vả lại gần như không được nghỉ ngơi đã làm Mai già đi nhiều quá. Nhưng Mai chẳng quan tâm đến điều ấy, Mai chỉ mong sao Vương sớm thành tài, khi ấy, ước mơ lớn nhất của Mai, hạnh phúc của Mai mới được trọn vẹn đó chính là có con. Vương nói đợi Vương thăng quan tiến chức sẽ sinh con, vì khi ấy cả hai mới có điều kiện lo tốt nhất cho con. Vương đã quyết thì Mai chỉ biết nghe theo mà thôi. Có lẽ cũng vì việc quá nghe Vương, sống nhiều quá cho Vương đã đẩy Mai đến tấn thảm kịch đau lòng ấy.
Vương được thăng chức đúng như ý nguyện. Mai mừng rơi nước mắt. Nếu như ngày trước Vương coi việc lấy được Mai là may mắn thì bây giờ Vương lại coi đó là nỗi sỉ nhục:
- Cô hôi hám, bẩn thỉu quá đấy. Đi cạnh tôi làm tôi thấy xấu hổ.
Mai rưng rưng nước mắt. Mai không dám tin sau những tháng ngày đồng cam cộng khổ với Vương thì thứ mà Mai nhận lại được chỉ là sự ghẻ lạnh, là những câu nói phũ phàng của Vương. Chưa dừng lại ở đó, Vương còn tiếp tục làm Mai rơi nước mắt nhiều hơn khi tiếp tục cặp bồ với cô đồng nghiệp góa chồng cùng cơ quan. Mai khóc, hình như Mai chỉ biết khóc. Một người phụ nữ hết lòng vì gia đình, vì chồng như Mai lúc này chỉ biết khóc mà thôi. Người ta trách Mai ngu ngốc, không biết giành lại chồng. Và Mai đã thử...
Ngày hôm ấy, Mai bám theo Vương tới nhà cô bồ đó. Vương phát hiện nên phóng xe nhanh dữ lắm. Mai hối hả đi theo nhưng có lẽ phần vì vội vã, phần vì đau lòng nên Mai đã không kịp tránh chiếc ô tô ấy đang lao đến. Tai nạn xảy ra ngay trước cửa nhà cô bồ của Vương. Tên lái xe gây tai nạn vội vã bỏ chạy. Mai ngã nhào xuống đường, nằm bẹp dí, không dậy nổi. Vậy mà Vương, chứng kiến cảnh tượng đó vẫn ung dung ôm lấy cô bồ rồi đóng sầm cánh cửa nhà lại. Thậm chí, Vương còn buông lời cay đắng:
- Là do cô tự ngã chứ có phải tại tôi đâu. Cô tự đứng dậy mà về đi.
Mai đau, choáng đến mức không nghe rõ những lời Vương nói, chỉ còn đủ sức phát ra tiếng kêu cứu thảm thiết nghẹn giọng, hình bóng của Vương cũng mờ nhạt dần. Và rồi...
Tận hưởng xong những giây phút tuyệt vời bên cô bồ, Vương ung dung chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến Vương sốc đến tận óc. Mai vẫn nằm đó, bất động trên vũng máu lớn. Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại nên chắc không ai phát hiện ra được Mai. Trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, Vương ấn vội số cấp cứu rồi lao ra đỡ Mai dậy. Nhưng người Mai hình như không còn phản ứng gì. Vương liên tục vừa gào khóc, vừa la hét tên Mai. Vương không ngờ chỉ vì cái giây phút nông nổi, bồng bột nhất thời kia đã đẩy Vương vào cái vòng tội lỗi, khiến Mai phải hứng chịu nỗi đau đớn đến như vậy. Trời chợt nổi giông gió, là xót thương Mai hay báo hiệu bi kịch gì tiếp theo đến với Vương đây.
Theo blogtamsu
Chồng là mỏ đào vàng của nhà nội Ngày vừa ra trường, chồng chị bạc mặt xoay tiền để hàng tháng gửi về cho ông bà ở quê và nuôi 2 em nhưng đến khi lấy vợ, có gia đình mới anh vẫn chẳng khác gì cái thẻ ATM của nhà nội. Chị lấy chồng đã được gần 7 năm mà vẫn phải chịu cảnh thuê nhà sống ở đất Hà...