Vừa sinh mổ được 2 tuần, mẹ chồng đã mắng “nửa tháng rồi còn đau đớn gì mà kêu”
Tôi cảm thấy chua chát khi sống chung với gia đình chồng và nhất là những ngày ở cữ đầy khổ sở thế này.
Lúc này đây, tôi lại ước ao được về nhà mẹ đẻ biết bao nhiêu, được sống tự do, ăn món mình thích, cười nói vui vẻ, làm gì thì làm. Đặc biệt là đêm hôm được mẹ đỡ đần bế ẵm con cái, lúc buồn ngủ còn có thể nói với mẹ bế đỡ để mình đi ngủ một giấc. Những điều ấy ở bên mẹ chồng, tôi vĩnh viễn không bao giờ dám nói mà nếu có dám thì cũng chịu đủ mọi điều tiếng khổ tâm.
Ngày về làm dâu gia đình chồng, tôi cứ nghĩ mình có được người mẹ chồng tốt bụng, tâm lý. Những ngày về ra mắt, bà luôn nói với tôi những câu đầy triết lý sống rằng, trên đời này nếu người khác đối tốt với mình thì mình phải báo đáp lại. Rồi nào là không có mối quan hệ nào là không thể cải thiện được, chỉ cần sống thật tâm. Tôi đã nghĩ mẹ anh ám chỉ chuyện mẹ chồng nàng dâu và hi vọng chúng tôi có thể hòa thuận, đối xử chân thành với nhau.
Tôi làm đúng ý nguyện chỉ là mẹ anh không muốn như thế. Chưa cưới được con dâu thì bà còn ngọt nhạt, bây giờ cưới được rồi bà quay ngoắt 180 độ. (Ảnh minh họa)
Tôi làm đúng ý nguyện chỉ là mẹ anh không muốn như thế. Chưa cưới được con dâu thì bà còn ngọt nhạt, bây giờ cưới được rồi bà quay ngoắt 180 độ. Những việc mà trước đây mẹ đang làm từ ngày có tôi về, mẹ đổ dồn lên đầu tôi. Tôi giống như giúp việc trong gia đình chồng, việc nào cũng đến tay tôi. Có lúc tôi còn phải giả vờ đau bụng để có thể được nghỉ ngơi một lúc sau bữa cơm.
Ngủ sớm, mẹ cũng không cho ngủ. Mẹ bảo làm dâu như tôi là sướng nhất, sáng ra không phải dậy quét sân quét nhà vì đi làm luôn, tối về thì lại được đi ngủ sớm. Nhưng hễ tôi đặt lưng là mẹ lại nói: “Gớm thanh niên có gì mà đau lưng sớm thế, người già đây không kêu thì thôi”. Có chuyện gì mẹ cũng mang mẹ ra so sánh với con dâu khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Tôi đi một bước, mẹ hỏi một bước và phải hỏi bằng được xem tôi đi đâu với ai. Tôi mệt mỏi khi phải trình báo đủ thứ trước khi đi ra ngoài dù chỉ 15 phút với bạn bè. Tôi không có quyền đi khuya, cũng không được giữ chìa khóa nhà vì mẹ muốn quản thúc cuộc sống của chúng tôi, để tôi ngại mà phải về sớm. Cuộc sống ở nhà chồng bức bách đến mức ngột ngạt, nhiều lần tôi cãi nhau với chồng cũng vì chuyện mất tự do…
Video đang HOT
Ngày tôi sinh mổ đau đớn vô cùng, 2 tuần tôi chưa thể ngồi dậy đứng lên đi lại được. Mẹ đẻ tôi chỉ lên trong ngày rồi về vì bà quá yếu nên mẹ chồng tôi càng tức tối. (Ảnh minh họa)
Có lúc tôi gần như tuyệt vọng, muốn bỏ chồng để được vui vẻ, nhảy múa giống như thời còn son rỗi. Nhìn những đứa bạn lấy chồng được tự do ăn mặc, trang điểm, đi chơi khiến tôi thèm khát. Tôi đã gần như đánh mất con người mình sau khi kết hôn. Vậy thử hỏi hạnh phúc là gì, sống bên cạnh người mình yêu mà khổ sở như vậy có đáng không…?
Nhưng dù muốn thế nào thì tôi cũng không đừng được số phận khi cái ngày tôi định ra ngoài ở riêng dù chồng không muốn cũng sẽ bỏ chồng thì tôi có bầu. Tôi sinh con thì phải nhờ bà nội trông vì mẹ để tôi ở xa lại yếu khó lòng lên được. Và tôi lại phải cắn răn sống chung với mẹ chồng. Những ngày nghén ngẩm, mẹ không thương mà còn hành tôi đến khổ. Hễ tôi nôn là bà mắng bảo thế này thế nọ, ngày xưa người ta không nôn, không nghén mà bây giờ ai cũng nghén. Tôi mệt thì mẹ kêu tôi lười, đùn việc cho chồng.
Ngày tôi sinh mổ đau đớn vô cùng, 2 tuần tôi chưa thể ngồi dậy đứng lên đi lại được. Mẹ đẻ tôi chỉ lên trong ngày rồi về vì bà quá yếu nên mẹ chồng tôi càng tức tối. Với lại ở chung như vậy cũng không tiện cho mẹ tôi ở lại, tôi muốn xin về nhà cho bà chăm sóc thì mẹ chồng không ưng. Tức là bà muốn tôi phải chủ động làm mọi việc, bà cũng chỉ giúp chút ít thôi. Tôi kêu đau, hai tuần không thể tự làm được mà bà bĩu môi: “Gớm, hai tuần rồi còn đau đớn cái nỗi gì. Chúng mày bây giờ có tiền sướng thật, hơi tí là kêu là than, hơi tí là mua được cái này cái kia, được người này người nọ chăm sóc có như chúng tao ngày xưa…”. Mỗi lần nói chuyện gì là câu cửa miệng của mẹ lại gắn hai chữ “Ngày xưa” vào khiến tôi quá mệt mỏi.
Tôi khóc quá làm chồng hoảng loạn phải thuê taxi cho tôi về nhưng mẹ chồng gào lên ngăn cấm, còn dọa nếu tôi về đó thì đừng có lên. (Ảnh minh họa)
Sau trận ấy, vì tị với mẹ đẻ nên bà quyết định không chăm tôi, cũng không bế cháu giúp tôi vì tôi sinh con gái. Bà mặc kệ tôi làm, cơm cữ tôi cũng phải tự nấu và thức ăn thì nhờ chồng mua về buổi tối vì bà kêu mệt. Tôi cảm thấy quá uất ức khi sống trong nhà chồng, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ dù thế nào thì cũng có tình cảm, được sống trong tình yêu thương bao bọc của bố mẹ mình.
Hơn 1 tháng mà tôi không hề có giọt sữa nào do quá stress, mẹ chồng càu nhàu so sánh hết người này người nọ khiến tôi gần như bị trầm cảm. Tôi khóc như mưa và quyết định “lành làm gáo, vỡ làm muôi”. Tôi gọi chồng cho tôi về nhà mẹ đẻ vì tôi thực sự không sống nổi nữa rồi.
Tôi khóc quá làm chồng hoảng loạn phải thuê taxi cho tôi về nhưng mẹ chồng gào lên ngăn cấm, còn dọa nếu tôi về đó thì đừng có lên. Tôi không buồn nói câu nào, xách túi ra đi, quyết định tìm đến cuộc sống bình yên mà tôi nên có. Dù sau này có ra sao, chồng có chấp nhận tôi hay không, mẹ chồng dù có không cho tôi về thì tôi cũng có con đường của riêng mình. Cùng lắm thì thuê nhà rồi đi làm một mình nuôi con. Sống với mẹ chồng như vậy đâu phải là sống. Thà là cứ tự do tự tại, thoải mái tâm tư còn hơn cứ muốn ràng buộc cái gọi là tình yêu để rồi cả đời chịu đau khổ, ấm ức, làm khổ lẫn nhau.
Chỉ hỏi một câu, bao giờ thì những bà mẹ chồng như mẹ chồng tôi mới thực sự tỉnh ngộ nhận ra rằng mình đã quá tệ bạc với con dâu, người sẽ chăm sóc mình khi về già?
Theo eva.vn
Bất lực khi đang hừng hực phải sống như thầy tu, vợ cả năm cũng không 'đói'
Có ai khổ sở như tôi không, có vợ mà như không, phải sống như thầy tu và phải nhịn suốt cả năm trời chỉ vì vợ không có hứng thú chuyện ấy.
"Chuyện ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hôn nhân". Tôi đã từng đọc thấy câu này trong một diễn đàn. Sau khi kết hôn, đàn ông thường thích quan hệ với vợ, trong khi đó, người vợ lại tỏ ra khá hờ hững và không mấy mặn mà với việc này. Mặc dù từng nghe như thế, nhưng tôi không ngờ rằng điều đó lại xảy ra với tôi.
Tôi và vợ là bạn cùng lớp đại học. Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi xa xôi, điều kiện gia đình của tôi bình thường, không đến nỗi quá thiếu thốn trong khi đó gia đình vợ thì ngược lại. Mặc dù khoảng cách 2 bên gia đình chênh lệch nhưng mà chúng tôi yêu nhau rất chân thành và cùng nhau cố gắng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm cho một công ty nước ngoài, tất nhiên để vào được tôi phải nhờ phía nhà vợ chạy tới chạy lui. Sau khi công việc của cả 2 đã ổn định, chúng tôi đã kết hôn.
Chúng tôi sống với nhau như người vô hình trong gia đình (Ảnh minh họa)
Trước khi cưới, cô ấy thật sự là một người phụ nữ rất chu đáo. Tôi cũng biết năng lực và hoàn cảnh của mình như thế nào nên ra sức làm việc chăm chỉ, cố gắng nỗ lực gấp nhiều lần người khác, tôi hy vọng có thể đảm bảo cho vợ mình có được một cuộc sống thoải mái nhất.
Tuy nhiên, những ngày tháng sau khi kết hôn không màu hồng như tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ rằng nếu tôi làm việc chăm chỉ thì vợ sẽ nhìn mình bằng một con mắt khác. Nhưng đáng buồn thay, trong mắt gia đình vợ, tôi có được như ngày hôm nay đều là nhờ vào sự giúp đỡ của họ. Và chính vợ tôi cũng có suy nghĩ này.
Chúng tôi nhanh chóng có một đứa con, nhưng thật không thể ngờ là sau khi sinh con tính khí cô ấy lại thay đổi chóng mặt. Tôi đã chịu đựng tất cả mọi sự vô lý của cô ấy vì tôi hiểu rằng, việc chăm sóc một đứa bé rất vất vả. Đôi lúc cô ấy giận dỗi vô cớ, mắng mỏ tôi, nói tôi phụ thuộc vào gia đình vợ mới có được như ngày hôm nay.
Là một người đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng cao ngút. Mỗi khi phải nghe những lời sỉ nhục như vậy, tôi đều cố cắn răng chịu đựng vì không muốn gia đình phải lục đục, vợ chồng to tiếng với nhau.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, đến lúc tôi không thể nào chịu đựng nữa thì chúng tôi đã có một trận cãi nhau dữ dội. Sau trận cãi vả này, mối quan hệ của cả 2 trở nên căng thẳng, vợ tôi trở nên lạnh nhạt và không còn ngủ với tôi nữa.
Mặc dù tôi đã xin lỗi vợ rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn cứ lạnh nhạt, hờ hững coi tôi như người vô hình trong nhà. Sau nhiều lần cố thuyết phục, chúng tôi đã làm hòa với nhau, nhưng lại không có quan hệ với nhau trong suốt 1 năm rưỡi.
Cuộc sống hôn nhân bây giờ của tôi giống như địa ngục, nhiều lúc tôi không biết phải làm như thế nào. Tôi không nghĩ đến việc ly hôn, nhưng tôi vẫn còn trẻ, tôi mới 35 tuổi, độ tuổi được xem là "chín" với đàn ông nên nhu cầu việc đó rất cao. Tôi là một người khỏe mạnh, có vợ nhưng lại sống một cuộc sống không khác gì độc thân.
Mỗi khi tôi khơi gợi sự thân mật, cô ấy luôn bảo rằng mình không có hứng thú. Và tôi không thể ép buộc cô ấy được. Thế là, tôi phải chịu đựng một cuộc sống hôn nhân không chuyện ấy từ ngày này sang ngày khác, nhiều lúc bức bí quá tôi phải tự xử. Nhưng thật sự tôi không muốn tình trạng này kéo dài thêm nữa.
Bản thân tôi là người rất đàng hoàng, tôi không muốn vì chút nhu cầu của bản thân mà mèo mỡ bên ngoài. Nhưng tôi thực sự không biết làm sao để có thể thuyết phục được vợ mình nữa.
Theo eva.vn
Ly hôn với chồng người Nga sau 20 năm chung sống như thế nào? Tôi kết hôn với người nước ngoài (Nga) đến nay đã được gần 20 năm. Nhưng tình cảm vợ chồng gần như không còn, không biết thủ tục ly hôn có gì đặc biệt? Hỏi: Tôi là công dân Việt Nam, chồng tôi là công dân Nga. Chúng tôi kết hôn với nhau vào năm 2000 tại Nga. Sau khi kết hôn, chúng...