Vừa sinh con xong, chồng đã dọa giết cả gia đình
Gần đây nhất là khi em sanh mổ về chưa được 1 tháng, anh ta đi nhậu về, ẵm bé, rồi bỗng nổi điên lên tát em, đạp vào bụng em trước mặt mẹ ruột em, rồi giắt 2 con dao vào túi.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang rất đau khổ, mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em và anh bằng tuổi nhau, năm nay đều 24 tuổi. Chúng em thích nhau, quen nhau hợp ý hợp tình được nửa năm, rồi đến với nhau vội vàng, có thai đến tháng thứ 3 em mới biết. Lúc đó tinh thần em suy sụp lắm, những suy nghĩ dại dột đều đã nghĩ đến. Em chưa sẵn sàng, chưa chuẩn bị, chưa muốn kết hôn và chưa muốn có con. Nhưng vì bổn phận làm người chưa dứt, không thể dễ dàng chết đi, để lại ưu phiền và vướng bận cho người còn sống, không thể bỏ đi cốt nhục của mình. Cuối cùng, sau những ngày dài như hàng thế kỷ, đầm đìa nước mắt và đau khổ,em quyết định đi đến hôn nhân và vẫn đi làm bình thường, chờ ngày sinh nở. Anh biết chuyện thì nói là định năm sau cưới, bây giờ chuyện như vậy thì phải cưới sớm thôi và gọi về quê báo với gia đình anh chuẩn bị hôn sự. Từ đây, chuỗi ngày đẫm nước mắt của em bắt đầu.
Đám cưới diễn ra vội vàng 1 tháng sau đó, từ việc chọn thiệp, chọn tiệm trang điểm, áo cưới, nhà hàng, chụp hình… tất cả đều do anh quyết định (hay nói đúng hơn là luôn chọn cái gì rẻ nhất). Em chẳng vừa ý chuyện gì, cái nào cũng rẻ bèo và em cảm thấy mất mặt, không muốn mời bà con họ hàng, bạn bè gì cả. Nhà trai qua bưng lễ hỏi cũng sơ sài khiến gia đình em ngỡ ngàng, nhưng vì thương em nên im lặng, gượng làm vui chấp nhận.
Rồi chúng em sống với nhau. Cuộc sống luôn xảy ra mâu thuẫn từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, mỗi lần bất đồng ý kiến, anh ta luôn muốn áp đặt em theo ý của mình, la lối, nạt nộ, dùng lời lẽ thô tục, hù dọa đánh em, bảo em “câm mồm”, “có tin tao tát, đá dính vách không”…Anh ta từng tát em lúc em mang thai 5 tháng, nạt nộ, la lối mẹ ruột và ngoại em.
Em vừa sinh con xong, anh đã đánh đập em dã man (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Gần đây nhất là khi em sanh mổ về chưa được 1 tháng, anh ta đi nhậu về, ẵm bé, rồi bỗng nổi điên lên tát em, đạp vào bụng em trước mặt mẹ ruột em, rồi giắt 2 con dao vào túi, phải nhờ hàng xóm gọi công an can thiệp mới ẵm lại được cháu bé và giải anh về đồn, hai mẹ con em trốn trong nhà mới được yên ổn. Anh ta còn hù dọa sẽ giết gia đình em, sẽ làm cho gia đình em đau khổ mới thôi.
Giờ đây em luôn sống trong sợ hãi, chỉ ở trong nhà mẹ ruột khóa chốt cẩn thận như cầm tù, không dám đi đâu hết. Hiện tại em đã nộp đơn ly dị lên tòa và đang chờ đợi. Em sống trong sợ hãi, sợ hắn bắt cháu bé đi, sợ cuộc sống hôm nay và sau này không yên ổn, sống như vậyy hoài rồi lấy gì nuôi con…hay là đi biệt xứ…Em bế tắc quá? Chị hãy giúp em với. Em khổ quá! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em là người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân. Vì chưa tìm hiểu kĩ càng đã vội vàng cưới mà em lấy phải một người chồng vũ phu. Giờ đây cuộc sống của em khốn khổ, bị chồng đánh đập, đe dọa và em không biết làm cách nào để nuôi con trong sự yên ổn.
Sống với người chồng vũ phu là một sự đe dọa quá lớn tới tính mạng của bản thân (Ảnh minh họa)
Việc em gửi đơn ly hôn là hoàn toàn chính xác. Một người chồng như vậy không thể duy trì hôn nhân lâu hơn được nữa. Anh ta không những là một kẻ bất nhân mà còn vô đạo đức, không chỉ không tôn trọng em mà còn không tôn trọng gia đình em. Với một kẻ như vậy em có cố sống thêm cùng anh ta ngày nào sẽ chỉ là đón thêm đau khổ ngày ấy mà thôi. Thậm chí, có thể em sẽ gặp những điều nguy hiểm đến tính mạng.
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi, vợ chồng mới đón nhận đứa con đầu lòng mà anh ta đã đánh đập em như vậy thì càng sống lâu em sẽ chỉ càng chịu những hành hạ của anh ta mà thôi.Cho nên việc em ly hôn là hoàn toàn chính xác. Em đừng lo lắng rằng em sẽ lấy gì để nuôi con. Ai cũng có những lúc khó khăn và khi ấy hãy nhờ đến gia đình, bạn bè giúp đỡ. Khi con lớn hơn một chút em có thể tự tìm kiếm công việc để nuôi mình, nuôi con. Chỉ khi em sống bên một người chồng như vậy em mới không thể yên ổn mà nuôi con.
Ngoài ra, trước sự đe dọa đó của anh ta, em hãy đề nghị với chính quyền địa phương, công an xã…có biện pháp, sự quan tâm cần thiết tới bản thân em để tránh trường hợp anh ta làm liều. Còn nếu như em có người quen, bà con ở xa, tạm thời có thể chuyển đến đó ở để yên ổn trong giai đoạn đầu sinh con, chờ đến khi tòa giải quyết việc ly hôn rồi tính toán tiếp. Em cần phải kiên cường, đừng quá lo sợ và nhất quyết không thỏa nhượng, quay về bên anh ta để rồi khổ mình, khổ con.
Chúc em mạnh khỏe và sớm thoát khỏi được tình trạng đau khổ này!
Theo VNE
Phận hẩm hiu của một cô dâu có bầu trước khi cưới
Tuổi mới đôi mươi, lại đang là sinh viên đã vội "bỏ cuộc chơi" bước theo chồng vì lỡ "ăn cơm trước kẻng" rồi mang bầu.
Chồng tôi tên Minh, chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa đã từng chia tay vì nhiều lý do và có lẽ vì cả hai tính cách còn quá trẻ con. Vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn như vậy. Chúng tôi đành phải cưới sớm, bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ...
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi là đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt mà khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều.
Tôi cám cảnh cho bản thân mình, thật là khôn ba năm dại một giờ. Sao phận mình lại trớ trêu, hẩm hiu đến vậy. Vì đứa con sắp chào đời, tôi cắn răng chịu đựng tất cả. Âu đó cũng là cái giá mà tôi phải trả cho sự nông nổi của mình.
Theo VNE
Hạnh phúc đến muộn Chiều nay, anh chở chị đi thử áo cưới. Chị ngượng ngùng bước vào tiệm, nếu không có anh động viên, chắc chị đã quay về. Vóc dáng chị bây giờ đầy đặn hơn thời con gái nên thử mấy lượt mới vừa được một cái. Chị không ngờ, có ngày mình sẽ được mặc áo cô dâu.... Ngày anh dẫn chị về...