Vừa sảy thai chồng đã ép “yêu”
Vừa mất đi đứa con, đêm ấy anh lên cơn cuồng dâm, ép tôi phải “yêu” trong đau đớn. Nhìn chồng tôi có cảm giác anh như một quái thú chứ không phải người đàn ông mình từng yêu thương.
Khoảnh khắc anh lao vào ôm lấy tôi, ánh mắt long lên đầy một vẻ ham muốn đến mức cuồng dâm, lồng lộn và bất chấp. Tôi cầu xin rồi chống cự nhưng sức yếu ớt của một người đàn bà vừa mất đi giọt máu của mình như tôi không thể nào đối lại được với người đàn ông to khỏe, lực lưỡng với ham muốn như con thú dữ. Sau đêm ấy, tôi nằm liệt giường vì đau đớn và tổn thương vùng kín.
Tôi được chồng yêu, chiều chuộng: điều đó không chỉ tôi mà mọi người đều công nhận. Lấy nhau hơn 2 năm, chưa một lần anh nặng lời với tôi. Bởi thế nếu ngày hôm nay tôi nói mình bị bạo lực thì hẳn là sẽ không ai tin điều đó là sự thật. Nhưng có những sự bạo lực không thể nói thành lời. Sự bạo lực mà chồng dành cho tôi bắt nguồn từ tình yêu quá lớn được chuyển hóa thành ham muốn tột độ về thể xác mà tôi phải gánh chịu. Tôi kinh hãi những lần quan hệ với chồng!
Video đang HOT
“Chuyện ấy” với chồng trở thành nỗi khiếp đảm với tôi (Ảnh minh họa)
Có thể nói quãng thời gian trước đó, cuộc hôn nhân của tôi sẽ là hoàn hảo nếu như không có chuyện ân ái mỗi đêm. Mọi người chắc nghĩ tôi là người vợ không yêu chồng nên mới chán chuyện ấy, nhưng dù yêu đến bao nhiêu tôi cũng không thể chịu đựng nổi một người chồng trên giường không khác nào mãnh thú. Ngay từ lần đầu hai vợ chồng gần gũi, điều duy nhất mà tôi cảm nhận được là sự đau đớn tới tột cùng. Càng về sau, tình trạng đó càng diễn ra. Dù tôi đã nói rất nhiều lần với anh chuyện đó, thậm chí “cấm vận” nếu như tiếp tục mạnh bạo như vậy nhưng anh hứa đây rồi lại không thay đổi. Lần yêu nào anh cũng coi tôi như một con mồi để anh lao vào ăn tươi nuốt sống. Tôi chưa từng biết đến cảm giác thăng hoa, hạnh phúc mà người ta nói trong chuyện tình dục. Ám ảnh về chuyện chăn gối vợ chồng với tôi chỉ còn là sự kinh hãi mà thôi.
Có lẽ vì vậy mà gần 2 năm sau khi cưới tôi mới có thai. Không thể nói được đó là niềm hạnh phúc lớn lao đến thế nào với tôi. Đứa con là niềm an ủi lớn nhất và cũng là cứu cánh để tôi có thể “thoát” khỏi anh ít nhất là trong vài tháng. Nhưng không, anh giống như một kẻ cuồng tình dục. Sau khoảnh khắc anh gào rú lên hạnh phúc khi biết mình được làm cha, chỉ một tuần sau đó anh nằng nặc đòi tôi cho quan hệ. Tôi cầu xin, chỉ thiếu nước như quỳ lạy nữa mà anh không chịu. Anh nói nếu tôi không đồng ý anh sẽ bắt và trói tôi lại để “yêu”. Lần nào đòi hỏi “chuyện ấy” anh cũng không còn là chính mình mà như một con quỷ dữ. Vậy là lo sợ sẽ ảnh hưởng tới thai nhi, tôi phải đồng ý với một lời van xin: Hãy nghĩ tới con. Anh hắng giọng: “Em buồn cười nhỉ, cứ làm anh như con quỷ không bằng, vợ chồng với nhau mà sao em lại thế?”.
Tôi muốn ly hôn với người chồng cuồng dâm vì không thể chịu đựng nổi (Ảnh minh họa)
Ấy vậy mà sau đêm đó, tôi bị ra máu, tôi hốt hoảng đi khám và kết quả mà tôi nhận được là động thai. Tôi khóc như mưa vì xót xa và thương cho đứa con tội nghiệp còn chưa kịp thành hình hài của tôi. Sau lần đó, tôi về bên ngoại để dưỡng thai, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. Hơn một tuần sau đó tôi đau bụng và ra máu dữ dội, hậu quả là tôi đã mất đi đứa con vì lần chấn động đó quá mạnh. Chưa bao giờ tôi cảm thấy căm hận người chồng của mình tới như vậy. Nhưng vì tình nghĩa, sau khi xuất viện, tôi về nhà nghỉ ngơi. Nửa câu tôi cũng không oán thán chồng vì bản thân anh biết anh đã làm nên điều tồi tệ gì.
Khi những vết thương cả về thể xác lẫn tâm hồn của tôi còn chưa kịp lành lại, đêm ấy anh uống rượu say bí tỉ và lao vào phòng cưỡng ép tôi làm “chuyện ấy”. Với tôi, đó không còn là chồng mà giống như một kẻ cuồng dâm đáng ghê tởm. Tôi khóc lóc, muốn chạy lao ra khỏi nhà nhưng không được. Để rồi tàn cuộc “yêu” tôi nằm ngây trên giường như vừa bị cưỡng bức. Vùng kín của tôi chảy máu ròng ròng nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa. Sự đau đớn về tâm hồn và nỗi nhục nhã khi chồng thiếu tôn trọng mình còn dày vò tôi gấp cả vạn lần như vậy.
Giờ đây tôi đã về nhà mẹ đẻ ở, tôi viết tờ đơn ly hôn gửi tới anh. Khổ tâm thay, anh tới khóc lóc, cầu xin tôi tha thứ. Tôi biết, anh là một người chồng tốt ngoại trừ chuyện chăn gối anh không kiểm soát được mình để rồi giống như một kẻ cuồng dâm.Tôi không thể chịu đựng nổi điều đó nên vẫn quyết định ly hôn. Nhưng hai ngày sau đó, tôi nhận được tin từ gia đình chồng là anh tự sát. Anh được đưa vào cấp cứu trong bệnh viện. Tới thăm chồng, nhìn chồng, tôi ứa nước mắt. Tôi biết anh yêu tôi, cần tôi và tình yêu với anh cũng không hẳn chết trong tôi nhưng giờ tôi phải làm sao cho đúng? Tôi sợ mình quay về sẽ phải đối mặt với chuỗi ngày địa ngục như trước đây, còn bỏ anh tôi lại sợ anh không sống nổi. Tôi phải làm thế nào để cứu rỗi cuộc đời mình? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Eva
Chồng tôi hư hỏng hay là anh có bệnh?
Một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi ...
Tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn...
Lịch làm việc thay đổi bất ngờ nên chúng tôi phải về sớm hơn 1 tuần. Muốn gây bất ngờ cho chồng nên tôi không gọi điện báo trước. Máy bay hạ cánh ở phi trường Tân Sơn Nhất lúc 11 giờ đêm. Xong thủ tục thì cũng đã nửa đêm. Bước lên taxi, chị trưởng phòng còn nói vui: "Về giờ này chắc ông xã hết hồn". Tôi nghĩ, chắc là anh đã ngủ nên không gọi điện thoại.
Bà cô chồng ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở: "Ủa, sao nghe thằng Tuấn bảo tuần sau con mới về?". Tôi trả lời cho qua: "Tại xong việc rồi nên con xin về sớm. Anh Tuấn ngủ rồi hả cô?". "Chắc là vậy. Tối nay cô nhức đầu nên ngủ sớm. Hồi nãy cô nghe tiếng nó về nhưng nó không gọi cô dậy hâm đồ ăn". Tôi bảo cô đi ngủ, còn mình thì khệ nệ mang vác mọi thứ lên lầu.
Chồng tôi là một kiến trúc sư. Anh có công ty riêng. Chúng tôi gặp nhau trong một lần công ty tôi thuê tư vấn thiết kế một gian trưng bày ở hội trợ triễn lãm quốc tế. Năm đó tôi đã 28 tuổi và bị mấy đứa cháu gọi là "bà cô già khó tính". Còn ba mẹ tôi, đi đâu cũng than vãn "có trái bom nổ chậm trong nhà"...
Quen anh được 6 tháng thì hai bên người lớn giáp mặt. Ba mẹ tôi "mừng hơn bắt được vàng" khi có người chịu rước tôi đi. Đám cưới diễn ra sau đó 2 tháng. Cưới xong, chúng tôi thuê nhà ở riêng. Bà cô của anh đã hơn 50 tuổi nhưng chưa lấy chồng được đưa về sống chung. Tôi không có lý do gì để phản đối vì cô làm hết mọi thứ trong nhà để tôi yên tâm làm việc, kiếm tiền. Hơn thế nữa, có cô "coi ngó", chồng tôi cũng bớt nhậu nhẹt, chơi bời, bè bạn...
Tôi đã lên kế hoạch sinh con năm 30 tuổi nhưng mãi vẫn chưa thấy gì. Chồng tôi dường như không mấy bận tâm về điều đó. Đến nỗi, đôi lúc tôi phải trách móc xa gần: "Anh mê bạn, mê công việc hơn mê vợ con". Anh làm thinh không nói gì nhưng tôi có cảm giác, cuộc sống có quá nhiều lo toan, bận rộn khiến anh căng thẳng, không còn ham muốn...
Tôi không thể chia sẻ được với ai điều khó nói này nhưng có lẽ sếp tôi cũng nhận ra điều gì đó nên hứa, sau chuyến công tác về, sẽ cho tôi nghỉ phép một tuần để đi du lịch Hạ Long. Tôi nghĩ, biết đâu phong cảnh hữu tình ở đó sẽ giúp chúng tôi thực hiện được mong ước có con của mình...
... Phòng ngủ của vợ chồng tôi ở trên lầu. Tôi bật đèn ngoài hành lang rồi gõ cửa nhè nhẹ. Không có động tĩnh gì. Tôi sốt ruột chờ đợi. Mãi vẫn không thấy anh ra mở cửa; tôi vừa lo lắng, vừa bực bội quay xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng.
Theo thói quen, việc đầu tiên của tôi khi bước vào phòng là bật đèn. Ánh sáng bừng lên. Cùng lúc ấy, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi. Dưới sàn nhà, thức ăn, rượu, ly tách... vương vãi. Còn trên giường ngủ của vợ chồng tôi là hai người đàn ông không một mảnh vải che thân đang nằm trong một tư thế mà dẫu đầu óc của tôi có giàu tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ ra...
Đến giờ tôi vẫn không tìm đủ ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó. Một cảm giác vừa tởm lợm, ghê sợ, đau đớn, giận dữ, khinh thường... trộn lẫn vào nhau khiến toàn thân tôi tê dại.
Tôi đã dọn ra khách sạn ở hơn 1 tuần lễ nay kể từ buổi tối đó. Tôi không nghe điện thoại, không cho anh gặp mặt để giải bày. Mà có gì để giải bày nữa đâu? Chồng tôi bệnh hoạn đến thế sao? Nếu vậy thì chuyện này đã có từ lâu rồi, sao tôi không biết?
Tôi phải xử lý cuộc hôn nhân của mình như thế nào đây? Chồng tôi hư hỏng hay là anh có bệnh? Nhưng dù anh có một trong hai thứ ấy, thì tôi cũng không thể kê toa, bốc thuốc cho anh, cho cuộc hôn nhân của mình...
Theo PNO
Đùng đùng phá thai vì... giận chồng Không ít cái thai bị phá bỏ chẳng phải vì có dị tật hay do xuất hiện vào thời điểm bố mẹ chưa cưới nhau hoặc chưa đủ điều kiện nuôi dưỡng, mà chỉ vì bà mẹ giận người đàn ông của mình. Vì hận chồng mà "giết con" Hoàn đón nhận tin mình có bầu và tin chồng ngoại tình gần như...