Vừa phát hiện mắc bệnh ung thư, mẹ chồng lập tức rút hết tiền tiết kiệm, đòi bán nhà, nhưng một câu của bố chồng tôi đã khiến bà buông tay
Trưa ngày hôm sau, mẹ chồng gọi chúng tôi vào phòng, đưa cho chồng tôi sổ đỏ căn nhà và dặn dò đại sự.
Mẹ chồng tôi năm nay gần 70 tuổi rồi, 1 tháng trước, bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư đại trực tràng, điều này khiến cả nhà chồng bàng hoàng, mẹ chồng thì suy sụp đi nhanh chóng. Ban đầu cứ tưởng bà đau bụng do ăn phải đồ lạ gây ngộ độc, không ngờ lại xét nghiệm ra bệnh ung thư, mẹ chồng tôi hoang mang, sợ hãi lắm.
Những ngày sau đó, cứ ai đến bệnh viên thăm là bà khóc lóc kể lể rằng số mình khổ, tuổi trẻ vất vả, về già tưởng được an nhàn vì con cái trưởng thành hết rồi thì lại phát hiện mắc bệnh nan y, cuộc sống tính theo từng ngày…
Trong nhà thì mẹ chồng tin tưởng tôi nhất, vì tôi là đứa con dâu do chính bà chọn và mai mối. Hồi đó, tôi theo mẹ đi bán hàng, mẹ chồng thường qua mua và trêu tôi có chịu lấy con trai bà không? Tưởng bà nói đùa, không ngờ ngày nào bà cũng qua, mang theo ít ảnh, ít tin tức về con trai để tôi làm quen dần. Kết quả khi gặp người thật thì chúng tôi đã biết hết về nhau rồi nên quá trình yêu đương cũng thuận lợi.
Tôi làm dâu cũng dễ dàng, mẹ chồng tính cách xởi lởi, to miệng nhưng cũng mau quên. Việc bà không ưng ý, bà mắng xơi xơi nhưng xong rồi là thôi, không bao giờ nhắc lại, thế nên dù tôi có khó chịu thì cũng chẳng để bụng được lâu.
Chưa kể mẹ chồng rất tốt với bố mẹ đẻ tôi, có gì ngon cũng bảo tôi mang sang biếu ông bà thông gia một ít. Nên lần này, phát hiện mẹ chồng mắc bệnh ung thư, tôi cũng rất buồn. Cảm thấy như bà đã bước một chân sang thế giới bên kia rồi vậy. Tôi hết lòng động viên, ở bên chăm sóc, nói chuyện để mẹ chồng đỡ khóc lóc suy sụp.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Sau 10 ngày nằm viện, mẹ chồng tôi được cho ra viện, về nhà uống thuốc và chờ lần tái khám. Một lần, khi bố chồng và chồng tôi đi vắng, các cháu đi học, bà bảo tôi lấy chiếc túi vải dưới đệm giường ra cho bà. Tôi lục ra được một chiếc túi vải được khâu bịt kín 2 đầu.
Sau khi tôi dùng kéo cắt chỉ khâu đưa cho mẹ chồng, bà mở túi, lấy ra 1 chiếc thẻ ngân hàng. Bà bảo rằng đây là toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời của bà. Mỗi tháng, bà đều gửi một ít vào đó, trước kia khi còn đi làm được thì gửi nhiều, sau này lương hưu ít thì gửi ít, nhưng đều đặn nên giờ trong thẻ cũng phải có tới gần 500 triệu. Bà cho tôi mật khẩu và bảo tôi đi rút hết về cho bà.
Dù không hiểu mẹ chồng định làm gì với số tiền này, nhưng tôi vẫn nghe lời bà, mỗi ngày rút 200 triệu, 3 ngày thì đủ. Mẹ chồng liền cho tiền vào lại túi vải và cất dưới gối đầu. Dặn tôi đừng nói cho người khác biết, nếu bà đi khám bệnh thì tôi phải cầm theo chiếc túi đó.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ mẹ chồng chắc thấy mình không sống được bao lâu nữa nên muốn giữ những đồng tiền mình làm ra bên cạnh, cho có cảm giác an toàn.
Buổi tối 1 tuần trước, tôi nghe tiếng khóc của mẹ chồng và tiếng bố chồng trong phòng bà, vợ chồng tôi vào xem tình hình thì mới biết mẹ chồng đang đòi bán nhà để chữa bệnh. Bà nói chưa muốn chết, chưa được dự đám cưới của cháu gái – con gái tôi cuối năm nay nếu không có gì thay đổi thì sẽ lấy chồng, chưa thấy cháu trai tốt nghiệp đại học, bà không thể chết được.
Ảnh minh họa
Theo ý của mẹ chồng thì việc điều trị rất tốn kém, bà có 500 triệu nhưng sợ không đủ nên muốn bán nhà, căn nhà này có một nửa công sức của bà nên giờ coi như bà đòi lại. Nếu bố chồng tôi không đồng ý thì tách sổ đỏ, bà bán phần của bà.
Sau khi nghe mẹ chồng tôi nói một hồi, bố chồng liền vỗ tay vợ: “Bà yên tâm, tôi sẽ không để bà chết sớm đâu. Tôi sẽ bán căn nhà này để điều trị cho bà, tốn kém bao nhiêu tôi cũng chịu. Tôi đã dự định từ đầu là sẽ trị bệnh cho bà, để bà sống tới năm 90 tuổi mà. Tạm thời các con các cháu sẽ thuê nhà khác ở, sau này tự kiếm tiền mà mua nhà riêng”.
Bố chồng vừa dứt lời thì tự nhiên mẹ chồng bật khóc nức nở, ai nói gì bà cũng xua tay lắc đầu. Cả nhà đành ra ngoài, để mẹ chồng khóc một hồi cho thỏa.
Trưa ngày hôm sau, mẹ chồng gọi chúng tôi vào phòng, đưa cho chồng tôi sổ đỏ căn nhà và dặn: “Con cầm lấy giấy tờ căn nhà này, đừng để bố con nhìn thấy mà ông ấy bán mất rồi cả nhà không có chỗ ở. Mẹ sống từng này tuổi cũng coi như trọn kiếp người rồi. Mẹ không điều trị bệnh nữa. Già rồi, có trị cũng chẳng hết được mà còn tốn kém. Mẹ có 500 triệu tiền tiết kiệm đây, mẹ cho 2 cháu, mỗi đứa 100 triệu, còn 300 triệu thì để lo cho bố con. Bố con không có tiền đâu, trước giờ mẹ cầm hết”.
Hóa ra, sau thời gian đầu bị khủng hoảng vì bệnh tình ập đến, giờ mẹ chồng tôi đã nghĩ lại nhưng theo chiều hướng bi quan, không muốn trị bệnh nữa. Chúng tôi cũng không biết phải thuyết phục mẹ như thế nào để bà cứ theo phác đồ điều trị, ở cùng con cháu thêm được bao lâu nữa thì tốt bấy nhiêu.
Quyết tâm mua nhà Hà Nội, sau một năm, vì câu nói của mẹ chồng mà chúng tôi rơi vào cảnh khó xử tột cùng
Vợ chồng tôi nhìn nhau thở dài, không biết có nên bán nhà hay không?
Vợ chồng tôi lập nghiệp ở thủ đô Hà Nội với nhiều hoài bão. Nhưng rồi hiện thực phũ phàng cứ ập đến, khiến chúng tôi xoay xở theo không kịp. Nào là chuyện chi tiêu, tiền nong túng thiếu, rồi chúng tôi ở nhà trọ nên mùa nóng thì nóng chảy mỡ, mùa mưa thì dột tứ chỗ, phải lấy thau hứng nước. Chưa kể còn phải chuyển chỗ ở liên tục nên ảnh hưởng đến công việc và sức khỏe của gia đình.
Vợ chồng tôi bàn bạc sẽ vay tiền ngân hàng để mua nhà Hà Nội. Ông bà mình nói "an cư lạc nghiệp", có nhà ở ổn định thì mới có thể gây dựng sự nghiệp, yên tâm làm ăn được. Chúng tôi bàn với bố mẹ 2 bên; bố mẹ tôi tán thành nhưng bố mẹ chồng thì phản đối. Ông bà nói chồng tôi là con trai duy nhất, nên về quê để phụng dưỡng bố mẹ già chứ không phải nghe lời vợ mà ở lại thủ đô. Chồng tôi phải thuyết phục lắm, ông bà mới đồng ý nhưng vẫn còn kiểu miễn cưỡng chứ không hoàn toàn chấp nhận.
Vợ chồng tôi vay ngân hàng, vay mượn họ hàng với tổng số tiền là 2 tỷ 500 triệu đồng, một con số rất lớn. Mua được nhà, chúng tôi cũng xác định sẽ gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ nhưng lúc đó vẫn rất tự tin, xem như có động lực để "cày cuốc".
Ảnh minh họa
Có nhà ổn định, cuộc sống của vợ chồng tôi trở nên tốt đẹp hơn. Mỗi chiều tan làm, chúng tôi lại muốn về nhà, cùng nhau nấu nướng, dọn dẹp. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng hướng thì lại xảy ra sự cố. Mẹ chồng tôi bị té ngã trong nhà tắm, rạn xương đùi nên phải nằm một chỗ. Vợ chồng tôi vừa đi làm, vừa thay phiên nhau về quê chăm sóc mẹ, dù quãng đường cả đi và về là hơn 100km.
Vì quá mệt mỏi nên chồng tôi tiếp tục bị tai nạn xe trên đường về quê. Nhận điện thoại từ người đi đường báo tin mà tôi hoảng loạn, vội vã đến bệnh viện. Cũng may anh chỉ bị nhẹ, tay chân trầy xước chảy máu chứ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Tôi gọi điện về báo cho bố mẹ chồng hay. Mẹ chồng tôi biết chuyện đã nổi giận mắng mỏ chúng tôi. Bà nói chúng tôi cố chấp, cứng đầu, hồi đó nghe lời bà, về quê là đã yên sự rồi. Mẹ bắt chúng tôi phải bán nhà, đem tiền về quê xây nhà riêng chứ không cho ở thủ đô nữa. Bà nói già rồi, muốn sống gần gũi con cháu; khi đau bệnh nhờ được con cái chứ không phải thế này.
Chồng tôi nghe mẹ nói thế thì cũng xiêu lòng. Anh bảo trả nợ nhiều quá, tháng nào cũng túng thiếu. Bây giờ nếu bán nhà thì chúng tôi vẫn có lời vì giá nhà ở Hà Nội đang tăng cao. Lấy tiền đó trả nợ, phần còn lại thì xây căn nhà khang trang ở quê. Như thế, chúng tôi vừa có nhà ở, vừa dư dả tiền bạc. Chồng nói cũng có lý nhưng tôi vẫn tiếc căn nhà này lắm. Nên làm sao mới phải đây?
Mẹ chồng bị ung thư, tôi định bán nhà chữa bệnh cho bà thì chồng đưa ra thẻ ngân hàng có số tiền lớn Cầm thẻ ngân hàng là "quỹ đen" của chồng mà tôi uất ức. Gia đình tôi không mấy khá giả. Tôi làm công nhân, lương tháng chỉ đủ dùng và lo ăn uống. Lương của chồng thì chi tiêu học hành và hiếu hỉ. Tính tôi cẩn thận nên tháng nào cũng ghi chép thu chi vào một cuốn sổ, có tháng tiết...