Vừa nhìn thấy vòng một của em, tôi đã nôn ra hết tất cả đồ ăn
Bàn tay đang rất muốn được hư hỏng đưa lên người em và… Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà.
Đang ngửa mặt lên trời hận đời bất công vì tại sao lại để một người con trai không điểm 10 thì 8, 9 như tôi vẫn phải chịu cảnh cô đơn, không ai nhòm ngó thì…
- Thôi chết, tôi xin lỗi, tôi vô ý quá!
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng lem luốc vết café, tôi tím mặt, đứng phắt đậy định cho kẻ vừa làm chiếc áo của mình tổn thương một bài học thì…
- Em có bị bỏng ở đâu không? – Tôi đổi ngay chủ đề khi chạm phải khuôn mặt ấy
Thậm chí, còn phải đơ ra tới hàng chục giây, tôi mới lấy lại được sự bình ổn trong tâm thần để hỏi em câu tiếp theo. Trong đầu tôi khi ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ rằng tại sao trên đời này lại tồn tại một vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện đến như thế. Nó cứ khiến người ta phải đắm chìm vào ấy mãi không thể thoát ra được. Không những đẹp mà vóc dáng hoàn hảo của em còn khiến ối cô hot girl đình đám phải chạy theo. Nhìn em tôi còn tưởng em là một diễn viên truyền hình, nhưng không, em chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, kèm thêm chưa có người yêu. Lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên vì sung sướng, cơ hội của tôi chính là đây chứ đâu. Bằng cái miệng khéo léo của mình, tôi đã có được số điện thoại của em để lên kế hoạch ứng chiến.
Càng ngày, tôi càng thấy quý mến em khủng khiếp. Em đúng là một con người đa tính cách. Khi thì dịu dàng, duyên dáng, lúc thì nhí nhảnh, hoạt bát, và khi cần thì vô cùng nghiêm túc. Ở em, dường như mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo. Nhiều lúc tôi còn phải thắc mắc, có khi nào đàn ông con trai trên thế gian này đều bị mù hết rồi nên mới bỏ qua em như thế. Rồi tôi lại tự cười bản thân mình, bởi nếu họ không bỏ qua thì làm sao tôi có cơ hội với em được.
Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà, mặt tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt. (Ảnh minh họa)
Sau 3 tháng tìm hiểu, tôi dồn hết can đảm để tỏ tình với em. Em không nói không rằng, chỉ mỉm cười rồi hẹn tôi tối hôm đó tới nhà em. Lòng tôi khấp khởi mừng, không biết em có bất ngờ gì cho tôi đây. Bởi từ khi quen nhau đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên em mời tôi đến nhà chơi. Mất cả buổi tối để chuẩn bị, nhìn ngoại hình bảnh bao của mình, tôi yên tâm đến nhà em.
Nhìn đồng hồ thì hình như hơi sớm so với giờ hẹn. Mà bụng thì cứ sôi lên ùng ục vì đói. Tôi là một tên háu ăn mà. Nhỡ đến nhà em mà bụng kêu lên thì xấu hổ lắm, mà kể cả em có nấu ăn thì cũng không thể ăn uống thô tục được. Tôi quyết định ghé luôn vào quán phở gần đó làm bát phở 25 ngàn. Nhìn anh chàng bảnh chọe, đi ô tô bước vào quán phở bình dân mà ai cũng phải ngạc nhiên, chỉ trỏ. Có gì đâu nhỉ, tôi thích sự giản dị, bình dân, có thế thôi.
Rẽ vào hàng hoa, tôi chọn một bó hồng đỏ rực rỡ được gói khá cầu kỳ. Tôi tin, gu thẩm mỹ tinh tế của mình sẽ làm em thích. Ấn chuông cửa nhà em, tâm trạng tôi hồi hộp khó tả. Em mặc đồ ở nhà mà nhìn vẫn xinh đẹp thế cơ chứ.
- Anh đợi em chút nhé! Em vào thay đồ rồi mình đi. – Giọng em nhẹ nhàng là thế mà tim tôi cứ đập loạn cả lên
Ngồi bên ngoài, tôi hồi hộp chờ em.
- Anh ơi, vào em nhờ chút được không ạ! – Giọng em vang lên từ hướng phòng ngủ
Tôi rón rén bước vào mà người cứ run lẩy bẩy. Tôi không dám nói ra những tưởng tượng của mình lúc này đâu. Nhưng thật không may cho tôi, nó lại quá giống với những gì tôi nghĩ. Em đang để trần phần thân trên. Mặt tôi đỏ bừng, tai như muốn bốc cháy.
Video đang HOT
- Em… Cần anh giúp gì vậy… – Giọng tôi run run
- Mặc giúp em chiếc áo đó được không? Nó hơi khó mặc. – Em từ tốn khiến tôi cứ thây gai gai người
Cầm chiếc áo trên tay, tôi áp sát vào người em. Bàn tay đang rất muốn được hư hỏng đưa lên người em và… Nhưng rồi chiếc áo trên tay tôi rơi tõm xuống nền nhà, mặt tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt, tôi ôm miệng, lao nhanh vào nhà vệ sinh và cho ra sạch sẽ bát phở 25 ngàn mà tôi vừa nhét vào bụng. Cái thứ mà tôi vừa chạm vào, đáng lẽ phải là thứ cảm xúc nhất thì nó lại khiến tôi hốt hoảng, không, nó khiến tôi thấy ghê sợ thì đúng hơn.
Thấy tôi bước ra, em cười nhạt:
- Anh yếu hơn em tưởng đấy! Sao vậy! Anh thấy ghê sợ nó lắm phải không?
Tôi nghẹn họng, không nói được bất cứ câu nào. Nhìn em chết trân.
- Có hai khối u và em buộc phải cắt bỏ nó. Phẫu thuật nhiều lần nên nó bị biến dạng. Cũng chính vì khuôn ngực kinh khủng này mà không ai dám yêu em.
Tôi nhìn rõ thấy những giọt nước mắt của em lăn dài nhưng tôi lại không đủ can đảm để đến lau nó. Tôi xin phép em ra về, ánh mắt em lúc tiễn tôi khiến tôi bị ám ảnh suốt cả đêm hôm đó. Hình tượng em trong tôi không hề bị sụp đổ, nhưng sự hụt hẫng lại tràn đầy. Tôi đã yêu em, nhưng còn khuôn ngực biến dạng kia, tôi có thể mở lòng đón nhận nó được hay không thì vẫn còn là câu hỏi chưa có lời giải được.
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn tôi ôm lấy cô vợ chân dài khóc nức nở ngay khi vừa nhìn thấy thứ đó lấp ló sau chiếc áo ngực của em
Đêm tân hôn khi tôi ôm ấp rồi từ từ cởi áo vợ mình ra thì cô ngồi co rúm lại ôm chặt lấy ngực. Để rồi khi vừa mở đến nút thứ 2 tôi phải chết lặng khi thấy thứ đó lấy ló sau chiếc áo ngực của em. 1 bên rất đầy đặn còn bên kia thì...
Ngày gặp Hảo tôi đã bị cuốn hút bởi vẻ ngoài xinh xắn năng động của em. Hảo luôn nổi bật nhất trong nhóm bạn, em xinh xắn, cao ráo và có đôi chân dài miên man. Nhưng điều tôi ấn tượng ở em đó là em luôn ăn mặc rất kín đáo, lúc nào cũng áo phông quần jean.
Tôi cá chắc hầu hết con trai trong đội tình nguyện năm ấy ai cũng để ý tới em. Còn tôi dĩ nhiên tôi xiêu lòng ngay từ lần đầu gặp mặt, thậm chí đêm về con mơ tới nụ cười của em nữa.
Có 1 lần may mắn em không đi xe, lúc em đang chờ xe bus thì tôi đề nghị được đèo em về. Em gật đầu đồng ý và chúng tôi thân nhau từ đó. Sau gần 1 năm trồng cây si cưa cẩm cuối cùng em cũng đổ. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc, tự hào, hãnh diện như thế nào khi có cô người yêu xinh như thế.
(Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu em tôi càng có động lực để phấn đấu, tôi muốn hai đứa có 1 tương lai tươi sáng. Khi tình yêu chúng tôi vừa tròn 1 năm thì mẹ tôi suốt ngày phải ra Bạch Mai nằm để chữa bệnh. Chính Hảo chứ không phải ai khác là người luôn ở bên chăm sóc mẹ tôi ân cần. Mẹ tôi quý Hảo như con ruột, cả phòng bệnh đều khen chúng tôi đẹp đôi và họ nói tôi tốt số khi có 1 cô bạn gái xinh, ngoan hiền như vậy. Tôi hãnh diện và yêu em nhiều lắm.
Yêu nhau 2 năm trời nhưng chúng tôi chưa 1 lần đi quá giới hạn, phần vì tôi tôn trọng em. Phần vì có vài lần tôi đòi hỏi em nói em chưa muốn nên tôi thôi. Tôi ôm em rồi nói: "Vậy để dành đêm tân hôn em nhé".
Rồi ngày vu quy cũng đến, tôi hạnh phúc vì sắp rước em về dinh. Ngày cưới em lộng lẫy trong tà áo cưới trắng muốt, tôi ngẩn ngơ nhìn em quên cả khách khứa. Bố mẹ tôi vui mừng khi có được cô con dâu ngoan hiền như em.
Đêm tân hôn, hai đứa về căn hộ chung cư mà tôi đã phấn đấu để làm quà cưới cho em. Tôi lâng lâng nhiều cảm xúc khó tả. Tắm táp xong tôi hồi hộp nằm chờ vợ. Khi thấy em loay hoay quá lâu trong nhà tắm tôi liền gọi to:
- Xong chưa em, khuya rồi em đừng tắm lâu không tốt đâu vợ à.
- Dạ, em ra ngay đây.
Khác với các cô vợ khác, vợ tôi không mặc váy ngủ quyến rũ phô diễn hết đường cong trong đêm tân hôn, mà thay vào đó là bộ đồ ngủ dễ thương khá rộng. Em có vẻ căng thẳng khi bước ra.
- Lai đây anh ôm nào.
- Em... em...
- Vợ chồng rồi em còn ngại gì nữa, lại đây nào.
Vợ tôi e thẹn đi đến, lúc tôi vừa mở đến cúc áo thứ 2 của vợ, cô ấy liền ôm lấy ngực:
- Đừng anh... em sợ anh sẽ sợ đó.
- Sao vậy em? Sao lại sợ.
- Ngực em, nó, nó bị...
- Bị làm sao đưa anh xem nào.
Tôi vạch áo vợ ra để rồi chết lặng khi thấy thứ đó lấy ló sau chiếc áo ngực của em. 1 bên rất đầy đặn còn bên kia gần như phằng lỳ đã vậy còn có 1 vết sẹo dài sâu lõm, cô ấy phải lót 1 miếng đệm dày để lấp đầy. Vợ ngồi cu rúm lại còn tôi thì ú ớ:
- Sao... sao nó lại bị như vậy em? Em có đau lắm không?
Vợ tôi òa khóc.
- Là 1 cuộc phẫu thuật khi em mới 18 tuổi vì bệnh tật, vợ tôi nghẹn lại:
- Đó là lý do yêu nhau 2 năm em không cho anh động vào người hả?
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi gật đầu mắt ngấn nước. Tôi thương em quá cứ thế ôm lấy vợ, cả hai cùng khóc. Tôi cá chắc ai cũng sẽ phải hốt hoảng khi thấy ngực của cô ấy, nhưng tôi thì thấy thương chứ không thấy sợ:
- Không sao, anh yêu em, không sao đâu, anh không ngại đâu. Sau này sinh con em còn 1 bên ngực cơ mà, như thế cũng đủ bố con anh dành nhau rồi.
- Anh đừng chọc em nữa.
- Thật mà, em đừng buồn nữa.
- Anh không chê em thật chứ.
- Ngốc, anh yêu em mới lấy chứ có phải lấy vì ngực em đẹp đâu.
- Anh lại nữa rồi.
- Nín đi, nín đi em, anh xin lỗi. Lâu nay anh vô tâm quá, xin lỗi em.
Vừa khóc hai đứa vừa phì cười, đêm đó chúng tôi đã có 1 đêm tân hôn trong nước mắt lẫn nụ cười hạnh phúc. Khi vợ ngủ say rồi tôi vẫn nhìn ngắm cô ấy, tự dưng thấy thương vợ vô hạn. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao vợ ít mặc váy và các đồ gợi cảm, thì ra cô ấy là 1 cô gái xinh đẹp nhưng đáng thương ở chỗ bị khuyết thiếu 1 bên ngực. Ôm vợ trong tay tôi thì thầm: "Từ nay em có thể thoải mái vui vẻ sống không cần phải tỵ ti nữa, vì anh sẽ là người nguyện hôn lên vết sẹo đó của em. Ngủ ngon bà xã nhé, anh yêu em".
Theo Một Thế Giới
Thấy bạn gái mặc áo trễ vai, tôi liền lao tới kéo xuống để rồi chết lặng khi nhìn thấy "chỗ nguy hiểm" đó Không để lỡ phút giây này, tôi lao tới bế thốc em vào vội vã kéo áo Lê xuống. Nhưng không chuyện gì xảy ra với "chỗ nguy hiểm" của em thế này. Yêu nhau qua lời mai mối của 1 người bạn chung, tôi thấy Lê khá thú vị và cũng xinh. 28 tuổi tôi chọn điểm dừng cho mình là Lê...