Vừa nhìn mặt con mới sinh, chồng đưa ngay cho tôi tờ đơn li hôn
Anh chỉ nhìn thằng bé một lát rồi cười khẩy một cái. Trước khi đi anh đưa ngay cho tôi tờ giấy a4 gập đôi và bảo một câu chua chát đến lạnh người.
ảnh minh họa
Tôi là một cô gái xuất thân từ tỉnh lẻ lên thành phố học và kiếm việc làm bám trụ ở đây để sinh sống. Suốt 6 năm ở đây tôi cũng đã nếm trải hết mùi cơ cực, vất vả của một đứa phải tự lực cánh sinh. Rồi tình cờ duyên số đưa đẩy cho tôi gặp và yêu chồng tôi bây giờ. Anh là một chàng trai đào hoa, giàu có, xung quanh anh có biết bao cô gái vây quanh. Nhưng không hiểu vì sao anh lại chọn và yêu tôi điên cuồng như vậy.
Trước sự chênh lệch về địa vị, gia thế tôi nhiều lần từ chối lời cầu hôn của anh. Nhưng vì chồng tôi quá tốt, nên tôi không thể không nhận lời anh. Những tưởng gia đình anh sẽ khinh rẻ và đối xử tệ bạc với tôi, nhưng từ ngày về ra mắt tôi đã nhận được sự yêu thương, cảm thông của mẹ chồng. Bà rất tốt và thương cho hoàn cảnh của tôi, tôi coi bà như mẹ đẻ của mình vậy.
Ngày cưới đi bên anh trong hạnh phúc, tôi cứ ngỡ có lẽ cuộc đời mình đã bước sang một trang mới tốt đẹp và nhiều tiếng cười hơn. Bởi mọi người nhà chồng đều yêu quý tôi, ở nhà chồng tôi vô cùng thoải mái và được chiều.
Tôi vẫn còn nhớ như in đêm tân hôn hôm đó, vợ chồng tôi vui vẻ trao cho nhau những yêu thương mà bấy lâu nay đã kìm nén trong lòng. Khi mọi chuyện đã xong xuôi, chồng tôi vội dậy bật điện, nhìn xuống dưới tấm ga giường. Thấy giường vẫn trắng trơn anh vô cùng nổi giận. Anh quát và đánh đập tôi như để xả những cơn bực tức trong người. Khi tôi khóc lóc nói nguyên nhân mình không còn giọt máu đỏ đó là do tôi…lỡ trót trao cho anh người yêu từ hồi năm 3 đại học, nên đã không còn. Chồng càng bực hơn và hành hạ tôi không thương tiếc.
Sau đêm tân hôn đó chồng tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi, nhưng anh không để ai trong gia đình biết chuyện. Rồi một ngày tôi biết mình có bầu. Tôi mừng rỡ báo tin này cho chồng, thì anh tỉnh bơ như không có gì mà ném vào tôi một câu “cô tưởng thế gian này mỗi mình cô biết đẻ thôi à”. Vậy là nụ cười trên đôi môi tôi tắt ngấm.
Suốt 9 tháng mang bầu mẹ chồng chăm tôi rất cẩn thận, bà tranh làm hết tất cả việc nhà với tôi. Nhiều khi tôi nghĩ, mình thật có phước mới được làm con dâu bà. Ước gì chồng tôi cũng đủ vị tha cho quá khứ lỗi lầm của tôi thì tốt biết bao.
Video đang HOT
Cuối cùng cũng đến ngày tôi vượt cạn, mẹ chồng thì vội vã theo tôi vào bệnh viện. Tôi còn nhớ trên đường đến bệnh viện, mẹ chồng vội gọi điện thoại cho chồng, nói rằng tôi sắp sinh, nhưng anh vẫn mượn cớ bận này bận kia không đến.
Nằm cả ngày trời ở viện, bị những cơn đau hành hạ cuối cùng mãi gần 2h đêm tôi mới sinh được. Khi nghe thấy tiếng khóc chào đời của con dù đau về thể xác đến mấy tôi cũng thấy vui biết bao. Đẻ xong mệt kiệt sức quá, tôi ngất lịm đi mãi một lúc sau mới tỉnh dậy được. Người đầu tiên tôi nhìn thấy bên mình khi tỉnh dậy là mẹ chồng. Bà hồ hởi hỏi thăm sức khỏe, rồi khoe với tôi con tôi là con trai, nó nặng 3,4kg.
Nhìn mẹ chồng vui như tết tôi cũng vui theo bà, nhưng chồng tôi thì đi đâu không tới đến. Đến lúc đang cho con bú, chồng tôi vào viện nhưng anh chẳng một lời hỏi thăm xem mẹ con tôi thế nào. Anh chỉ nhìn thằng bé một lát rồi cười khẩy một cái. Trước khi đi anh đặt lên tay tôi tờ giấy a4 gập đôi và bảo:
- Tôi đã cho cô một cơ hội cuối cùng ở bên, nhưng đứa bé này không phải con tôi. Vậy mẹ con cô sau ngày đầy cữ thì tự bế nhau rời khỏi nhà tôi nhé. Không cùng huyết thống khó sống lắm. Hãy đi tìm cha của thằng bé mà bảo hắn ta nuôi nó.
- Anh…sao anh lại nói thế? Đây là con anh mà?
- Cô không cần nói gì nữa. Tôi biết cả rồi.
Chồng lại vội vã rời khỏi phòng bệnh, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn theo chồng, tôi thấy một người phụ nữ mặc chiếc đầm đỏ đứng ngoài hành lang đợi anh. Họ tình tứ đi bên nhau mà lòng tôi đau quặn thắt. Dở tờ giấy đó ra tôi sững sờ khi biết nó là tờ đơn ly hôn anh đã ký sẵn rồi.
Bóp nát tờ giấy mà tôi ôm con khóc trong đau đớn. Nó là con anh vậy mà anh cứ nghĩ tôi vẫn còn lằng nhằng vói người cũ ư? Anh trả thù cái màng trinh đã mất mà đi cặp kè với người khác trong khi vợ đang không biết sống chết ra sao khi sinh con. Vậy mà anh chỉ đến nhìn nó rồi nói những lời chua chát.
Đang ôm con khóc trong đau đớn, mẹ chồng tôi đi vào thấy vậy vội vào hỏi chuyện.
- Con sao vậy? Thằng Huy vừa ở đây, sao con lại khóc. Nó làm gì con à?
- Không mẹ ạ. Chỉ là vết thương do hôm qua khâu khiến con đau buốt khó chịu thôi.
- Ừ. Cố lên con ạ, phụ nữ khổ thế đấy.
Nhìn mẹ chồng vui vẻ nói cười bên cháu mà tôi không biết có nên cho bà biết chuyện này hay không? Mẹ là người tốt, mẹ cũng là phụ nữ mẹ sẽ hiểu được cảm giác lúc này của tôi đau đớn đến nhường nào. Nhưng liệu mẹ có tha thứ và con tôi làm con khi biết tôi không phải là gái ngoan trước khi về nhà mẹ không? Hay mẹ lại thay đổi thái độ giống chồng tôi?
Theo Motthegioi
Tôi sẽ gửi kết quả xét nghiệm ADN và đơn li hôn ký sẵn tên đến cho chồng
Tôi bảo anh, ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, sao anh khẳng định vậy khiến con tủi thân. Chồng tôi hừ giọng: "Mũi cao như Tây, da trắng bóc trong khi cả nhà nội toàn ngăm đen... Giống mẹ thì có chứ nét nào giống bố?".
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay mới 26 tuổi, hiện đang làm phiên dịch cho 1 công ty xuất nhập khẩu lớn. Còn chồng tôi 30 đang làm kỹ sư cầu đường. Nếu không có chuyện ghen tuông mù quáng của chồng thì có lẽ giờ này, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi đầy ắp tiếng cười và niềm vui bên thành viên mới. Vậy mà, tôi không thể ngờ được, chồng lại có thể xúc phạm mình như thế.
Chúng tôi yêu nhau 2 nằm rồi cưới. Chồng tôi là người cẩn thận, tốt tính, nhưng cục cằn. Vừa cưới xong thì anh xin chuyển sang làm thiết kế chứ không phải thi công nữa nên được ở nhà thường xuyên. Còn tôi cũng may mắn hơn khi sau cưới được thăng lên làm thư ký của giám đốc điều hành. Lên chức đồng nghĩa với việc bận bịu tối ngày, công tác, họp hành liên miên. Nhiều lúc tôi không còn chút thời gian nào cho gia đình nữa.
Vì thế mà chồng tôi càng ngày càng tỏ ra khó chịu. Nhất là khi biết người quản lý trực tiếp của tôi là anh chàng người Pháp, đẹp trai phong độ. Anh tỏ ý ghen tuông mù quáng, nghi ngờ tôi và anh người Pháp kia lăng nhăng ngoài luồng. Không biết bao nhiêu lần vợ chồng tôi bất hòa chỉ vì thói lúc nào cũng sợ mất vợ của chồng. Lúc nào anh cũng nghĩ môi trường thoải mái thì sẽ dễ sinh hư. Chính cái tư tưởng ấy đã giết chết hạnh phúc của gia đình tôi khi mới chỉ bắt đầu.
Mỗi lần về muộn, anh lại cao giọng: "Tiếp Tây có mệt không?". Cái kiểu hỏi móc đó làm tôi khó chịu vô cùng nhưng tôi vẫn chịu nhịn và lờ đi.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. (Ảnh minh họa)
Thấy tình hình ngày càng không ổn, tôi bắt đầu muốn chuyển vị trí để có thời gian chăm sóc chồng và sớm sinh con để anh bớt tính ghen tuông. Từ vị trí thư ký ấy, tôi chuyển về phòng hành chính ngày 8 tiếng. Sau khoảng 1 tháng ổn định công việc, tôi may mắn biết mình mang thai, tôi vui lắm và định dành cho chồng 1 bất ngờ lớn vào buổi tối. Tưởng chồng phải vui mừng lắm vậy mà anh chỉ cười nhạt rồi lẳng lặng ăn cơm.
Trong suốt thời gian bầu bí đó, chồng tôi không quan tâm mẹ con tôi là mấy, thái độ của chồng làm tôi tủi thân và không khỏi suy nghĩ : "Cứ làm như con người khác không bằng". Ấy vậy mà đúng là chồng tôi nghĩ vậy thật.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. Lần 2 là ngay ngày hôm sau khi tôi vẫn ở viện, anh vào mang theo một tờ đơn ly hôn nói tôi ký vào vì anh khẳng định đó không phải là đứa con của anh. Tôi bảo anh, ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, sao anh khẳng định vậy khiến con tủi thân. Chồng tôi hừ giọng: "Mũi cao như Tây, da trắng bóc trong khi cả nhà nội toàn ngăm đen... Giống mẹ thì có chứ nét nào giống bố?". Anh bỏ lửng rồi đi thẳng.
Thật nhục nhã vì bị chồng nghi ngờ và nói oang oang trước bao nhiêu người. Tôi không cố gắng giải thích, vì rõ ràng đứa trẻ là con của tôi và chồng. Trông nó cũng không có nét nào gọi là "lai Tây", vậy mà chồng tôi nhìn kiểu gì lại ra như vậy. Tôi xin phép bố mẹ chồng được về nhà ngoại luôn với lý do để bà ngoại cháu tiện chăm sóc vì bà đã nghỉ hưu, còn bà nội vẫn bận đi làm. Trước khi ra viện, tôi không quên làm thủ tục xét nghiệm ADN cho con để chứng minh mình trong sạch.
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. Nghĩ mà uất ức quá, rõ ràng là người có trình độ, hiểu biết mà lại ghen tuông mù quáng đến như thế. Đến nỗi còn chối bỏ con thơ và làm vợ bị tổn thương nghiêm trọng khi vừa sinh con được 2 ngày. Lần này tôi cũng quyết ly hôn, để anh phải hối hận vì những gì đã nói, đã làm với hai mẹ con tôi. Tôi làm vậy có đúng không mọi người?
Theo Afamily
Vừa nhìn mặt con mới sinh, chồng đưa ngay cho tôi tờ đơn ly hôn Anh chỉ nhìn thằng bé một lát rồi cười khẩy một cái. Trước khi đi anh đưa ngay cho tôi tờ giấy a4 gập đôi và bảo một câu chua chát đến lạnh người. Bà rất tốt và thương cho hoàn cảnh của tôi, tôi coi bà như mẹ đẻ của mình vậy (ảnh minh họa) Tôi là một cô gái xuất thân...