Vừa mới về làm dâu, tôi đã phải gạt nước mắt phục vụ chồng và bố chồng hàng đêm
Đám cưới của tôi được nhà chồng làm hoành tráng, ở quê ai cũng phải ghen tị, họ hàng nhà tôi được mở mày mở mặt. Vậy nhưng có ai ngờ, đằng sau sự hoành tráng mà mẹ chồng tạo ra ấy là cả một màn kịch bà ấy đã dựng sẵn dành cho tôi.
Đám cưới của tôi được nhà chồng làm hoành tráng, ở quê ai cũng phải ghen tị, họ hàng nhà tôi được mở mày mở mặt. (Ảnh minh họa)
Tôi học hết cấp 2 phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền giúp mẹ nuôi em. Dù khi đó tôi học khá giỏi nhưng gia cảnh khó khăn, bố mất sớm, 2 em còn nhỏ nên tôi đành phải hi sinh bản thân mình.
Ở nhà 3 năm phụ mẹ làm ruộng đến năm 18 tuổi tôi theo một người cô trong họ lên thành phố làm rửa bát cho một quán cơm, thu nhập khá hơn là ở quê và còn có cơ hội tìm được công việc khác nhàn hạ hơn nữa. Đây là người cô họ nói thế, chứ khi đó kiếm được việc có tiền gửi cho mẹ nuôi em là tôi mừng lắm rồi.
Làm ở quán cơm được hơn một năm thì tôi được chị chủ quán cắt tóc gội đầu đối diện quá cơm ngỏ ý tuyển vào làm. Lúc đầu tôi lưỡng lự vì mình có biết việc đâu, nhưng sau được chị ấy thuyết phục và bảo sẽ cho cơ hội học việc 2 tháng hưởng 50% lương nên tôi cũng mạnh dạn đồng ý.
Cũng phải nói thêm là bà chủ quán cơm của tôi rất tốt bụng, thấy tôi mảnh mai yếu đuối bà không nỡ để tôi suốt ngày ngồi rửa bát nên đã tạo điều kiện cho tôi sang làm việc mới.
Sau 2 tháng học việc tôi đã có thể trở thành nhân viên chính thức của quán cắt tóc. (Ảnh minh họa)
Sau 2 tháng học việc tôi đã có thể trở thành nhân viên chính thức của quán cắt tóc. Nhờ ngoại hình ưa nhìn và làm việc cẩn thận nên tôi được cả khách nam và khách nữ yêu mến. Trong những khách quen của cửa hàng, có một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi, lần nào ra gội đầu massage mặt cô ấy cũng trả thêm cho tôi 50 – 100 ngàn.
Lúc đầu tôi không dám nhận nhưng cô ấy cứ nói, “Cô quý con, cô thương con thì con cứ cầm lấy không phải ngại. Dành dụm cuối tháng mà gửi về cho mẹ”. Chị chủ quán cũng bảo tôi cứ nhận đi, sau đó tôi mới dám nhận.
Video đang HOT
Có được một công việc có thu nhập tốt tôi chẳng còn mong ước gì hơn, cứ ngỡ mình như vậy là quá may mắn. Không ngờ một buổi chiều vắng khách, cô khách hàng quen lại ra gội đầu. Lúc chỉ có hai cô cháu, cô ấy đã thật thà hỏi tôi: “Con có muốn làm con dâu cô không”? Tôi khá bất ngờ trước câu hỏi ấy.
- Cô cứ trêu con, con trai nhà cô chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, để ý gì tới cô gái nhà quê như con.
- Cô nói thật mà, thằng Nam nhà cô nhát lắm, thế nên 32 rồi mà vẫn chưa có người yêu, cô phải đi hỏi vợ cho nó đây. Cô chỉ cần con dâu hiền lành, ngoan ngoãn như con thôi. Hôm nào cô dẫn con vào nhà cô chơi nhá, nhà cô gần đây mà.
Cứ nghĩ cô ấy chỉ nói vui thế thôi nên tôi chẳng để tâm về cuộc nói chuyện ấy lắm. Không ngờ 1 tuần sau cô ấy đưa tôi về nhà chơi thật.
Lần đầu tiên gặp anh – chồng tôi bây giờ, tôi thấy anh là một anh chàng thư sinh, đẹp trai nhưng ít nói tới mức suốt thời gian 2 tiếng tôi đến đó chơi anh chẳng nói câu nào, chỉ chú tâm nhìn vào quyển sách trên tay.
Sau hôm đó, cô ấy nói muốn tôi làm con dâu và bảo tôi về suy nghĩ và thưa chuyện với mẹ ở quê. Tôi tuổi còn trẻ, lúc ấy mới 20 lại chưa từng trải đời nên chẳng biết phải thế nào. Tôi hỏi chị chủ quán thì chị ấy chỉ bảo nếu muốn một cuộc sống đầy đủ về vật chất thì tôi nên về đó vì nhà ấy khá giàu. Tôi hỏi mẹ, mẹ giục cưới vì đâu phải số ai cũng may mắn như thế.
Khi ấy em tôi chuẩn bị thi đại học, nếu nó đỗ sẽ cần tiền nuôi em mà mẹ tôi thì không đủ sức, vậy là tôi quyết định lấy chồng. Lẽ ra cuối năm sẽ làm đám cưới nhưng đột nhiên bố chồng tương lại của tôi bị tai biến liệt nửa người, vậy là chúng tôi phải cưới vội.
Đám cưới của tôi được nhà chồng làm hoành tráng, ở quê ai cũng phải ghen tị, họ hàng nhà tôi được mở mày mở mặt. Vậy nhưng có ai ngờ, đằng sau sự hoành tráng mà mẹ chồng tạo ra ấy là cả một màn kịch bà ấy đã dựng sẵn dành cho tôi.
Đêm tân hôn, tôi mới được gần gũi chồng mình và chính từ đêm đó tôi mới phát hiện anh có vấn đề về thần kinh. Cả đêm ấy anh nằm im bên tôi không động đậy, tôi hốt hoảng khi thấy chồng không có cảm xúc gì. Sáng hôm sau tôi vội vã nói chuyện với mẹ chồng, lúc ấy bà mới xoa dịu tôi bằng cách nói ra sự thật: “Thằng Nam trước đây là đứa thông minh, 2 năm trước nó bị tai nạn trên đường đi làm. Nó bị trấn thương sọ não, may mắn nhà mình có tiền mới cứu được tính mạng. Con cố gắng hòa hợp với nó dần dần”.
Vậy là từ sau hôm ấy, mẹ chồng giao hẳn việc chăm sóc con trai và chồng bà cho tôi, còn bà thì đi từ tối đến đêm có đêm không về. Bà bảo bà phải ra ngoài quản lý cửa hàng, nhà chồng tôi có đến 3 cái cửa hàng buôn bán vải vóc.
Bình thường tôi chỉ phải phục vụ cơm nước cho chồng và bố chồng rồi phụ chồng thay đồ cho bố. Những lúc tỉnh táo anh không để tôi phải thay đồ cho ông. Nhưng những hôm trái gió trở trời thì tôi trở tay không kịp. Chồng thì cứ ôm đầu gào thét rồi ném hết đồ vật đi, bố chống thì rên rỉ rồi đập cái chân không bị liệt phành phạch xuống giường. Tôi sợ hãi nhưng vẫn phải gạt nước mắt chạy qua chạy lại hai phòng để trông chừng.
Mệt mỏi, có lần tôi định bỏ cuộc nhưng nhìn chồng tôi lại thấy thương. Ở với nhau nửa năm, dù chẳng được chồng yêu chiều như người ta nhưng dường như tôi đã quen với người chồng ấy. Sau nhiều lần chủ động, tự mình “xử lý” chồng, may mắn tôi đã có bầu.
Khi biết tôi có bầu, mẹ chồng vẫn bắt tôi phải phục vụ hai người bệnh trong nhà, tôi chán nản vô cùng. Cứ như thế này, lúc đẻ con tôi phải xoay sở ra sao . Tôi định bỏ về để giải thoát cho mình nhưng nghĩ đến việc đứa em vẫn còn đang học, cuộc sống của mẹ và em ở quê trông mong cả vào số tiền tôi gửi về hàng tháng. Mẹ tôi đợt này bệnh cũ lại tái phát tôi đành cắn răng tiếp tục sống trong ngôi nhà ấy.
Đã từ lâu tôi không còn nghĩ cho bản thân mình nữa nhưng chỉ mong mẹ chồng đừng dồn hết gánh nặng gia đình lên đôi vai tôi, bà hãy san sẻ cùng tôi một chút. Chắc chắn bà cũng muốn đứa cháu mình sinh ra được khỏe mạnh chứ không phải khổ sở như bố nó bây giờ?
Theo blogtamsu
Hãy quên anh đi và gạt nước mắt, bước lên xe hoa...!
Anh tin tưởng người đàn ông em đã chọn sẽ mang lại hạnh phúc và cho em một gia đình theo đúng nghĩa - điều mà cả cuộc đời này anh không bao giờ làm được.
Anh không có quyền ích kỷ để giữ em lại cho riêng mình nữa.
Gọi em hai từ "đàn bà" là anh đã dùng sai từ rồi. Em của anh vẫn là một cô gái độc thân tuổi 26 căng tràn sức trẻ, đầy nhiệt huyết và đầy niềm tin yêu trong cuộc sống này. Anh, người đàn ông có gia đình tồi tệ đã lấy đi của em 3 năm tuổi thanh xuân, lấy đi quãng thời gian đáng ra em được hưởng những hạnh phúc ngọt ngào và trọn vẹn hơn việc làm chiếc bóng nhỏ bên người đàn ông hèn hạ này.
Anh vẫn muốn gọi em là "người đàn bà của anh" dù giờ này em sắp thuộc về người khác và anh không có quyền ích kỷ để giữ em lại cho riêng mình nữa.
Anh đang trở về với những âm thanh trầm buồn quá quen thuộc trong cuộc sống mà nhớ thương em da diết. Những tưởng người đàn ông ngoài 40 như anh đã chai sạn mọi cảm giác yêu thương cũng như đau đớn nhưng hóa ra không phải thế.
Anh trở thành kẻ biết đau từ khi em ra đi và biết hạnh phúc từ khi em đến. Lỗi là ở anh và giờ đây anh không có quyền được oán trách em. Em đã làm đúng, mọi quyết định của em anh đều tôn trọng vì biết em là một cô gái luôn thấu đáo trong suy nghĩ và rắn rỏi trong mọi quyết định.
Anh tin tưởng ở em - cô gái anh từng yêu, đang yêu và vẫn sẽ yêu dù chỉ là trong suy nghĩ. Những ngày qua với anh dài lê thê, hết giờ làm việc, nơi anh trở về không phải là ngôi nhà có tiếng con trẻ quấy khóc, có tiếng vợ đay nghiến, có tiếng bố mẹ vợ chì chiết mà là những quán nhậu với vài ông bạn thân. 5 trong số 7 người cùng uống với anh đều có mối quan hệ ngoài luồng nhưng họ vỗ vai anh mà cười anh là kẻ si tình.
Cũng đúng, anh si tình thật vì yêu em thật chứ không phải là mối quan hệ như những ông bạn anh vẫn duy trì với vài cô gái quán bar hay các cô gái cần thứ gì đó để trao đổi thứ khác.
Cô gái của anh à, em đừng đau đớn vì suy nghĩ mình là người thứ 3 phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như miệng đời vẫn chê cười lên án, anh không muốn em phải nghĩ vậy. Em không phá hoại điều gì cả, em mang đến cho anh tình yêu, sự ngọt ngào, nồng ấm mà cuộc hôn nhân gần 12 năm anh không có được.
Em cũng đừng so sánh bất kỳ điều gì giữa kẻ đến sau và người đến trước vì tình yêu anh dành cho em, còn trách nhiệm anh vẫn phải hoàn thành với gia đình.
Em là chỗ dựa tinh thần cho anh những khi công việc gặp khó khăn, là người bạn tri kỷ trong cuộc sống khi anh gặp bế tắc, là động lực để anh luôn cảm thấy lạc quan, yêu đời, phấn đấu tốt hơn trong công việc và dịu dàng hơn với gia đình.
Cảm ơn tình yêu hiền hòa, bao dung và đầy hy sinh của em. Em đã vì anh mà chịu thiệt thòi nhiều, anh yêu em hơn cũng vì tất cả những điều đó và giờ đây đớn đau đến tột cùng cũng bởi cuộc sống của anh bắt đầu những ngày không còn em, không còn tình yêu.
Một tuần nữa thôi em sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới. Em đừng khóc như lần cuối cùng chúng ta gặp nhau nữa, anh không xứng đáng để em phải rơi lệ trước ngày vu quy.
Anh tin tưởng người đàn ông em đã chọn sẽ mang lại hạnh phúc và cho em một gia đình theo đúng nghĩa - điều mà cả cuộc đời này anh không bao giờ làm được cho em dù có nhiều lúc anh từng nghĩ đến.
Anh sẽ gói ghém tình yêu, những kỷ niệm về em cất sâu vào góc trái tim anh để tiếp tục guồng quay của cuộc sống và trách nhiệm. Anh có thể làm người chồng, người cha tốt được nữa không khi vẫn sống trong gia đình mình mà linh hồn đã mất? Chúc em hạnh phúc - người đàn bà đến sau trong cuộc đời anh. Lần cuối, anh yêu em!
Theo VNE
Nếu anh từng yêu em anh sẽ hiểu vì sao em phải ra đi Hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi... Nếu anh từng yêu em... Hẳn anh biết rằng ngày ấy có một cô bé đã yêu anh không đắn đo, yêu anh bằng tất cả chân thành và ngốc nghếch....