Vừa mới cởi váy cưới thì chồng đã quỳ xuống lắp bắp: “Chết rồi em ơi, đêm nay cô ấy cứ đòi sang đây ngủ cùng”
Mọi việc xong xuôi, sau một ngày rã rời vì phải tiếp khách, cuối cùng tôi cũng lê tấm thân mệt mỏi vào chiếc giường tân hôn. Nhưng vừa mới cởi được chiếc váy cưới ra thì chồng tôi từ đâu chạy vào…
Tôi là một cô gái có vẻ ngoài duyên dáng, có công việc ổn định, nhưng cũng vì mải mê với công việc quá nên đến năm 30 tuổi tôi mới tính chuyện yêu đương rồi lập gia đình. Lúc đó tôi có 3 người theo đuổi nhưng chả hiểu tại sao tôi lại chọn Kiên, anh trông có vẻ già nhất trong mấy người nhưng lại hiền lành, thật thà, kinh tế cũng vững. Yêu nhau được khoảng 6 tháng thì chúng tôi tính đến chuyện cưới xin. Bố mẹ anh sang nhà tôi nói chuyện và đám cưới được tiến hành sau đó 1 tháng.
Thời gian chuẩn bị cho đám cưới một cách chóng vánh, Kiên bảo cả hai đều lớn tuổi rồi, nhanh nhanh để có cháu bế chứ ông bà đang sốt cả ruột. Cứ nghĩ mọi chuyện đều đã được chồng chuẩn bị hết nên tôi ung dung lắm, chỉ có đi thuê váy cưới rồi thợtrang điểm , đợi đến ngày cưới.
Mọi việc xong xuôi, sau một ngày rã rời vì phải tiếp khách, cuối cùng tôi cũng lê tấm thân mệt mỏi vào chiếc giường tân hôn. Nhưng vừa mới cởi được chiếc váy cưới ra thì chồng tôi từ đâu chạy vào, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng lắp bắp:
- Chết rồi em ơi, đêm nay cô ấy cứ đòi sang đây ngủ cùng.
- Ai cơ?
- Em họ của anh.
- Sao tự dưng nó lại đòi sang đây ngủ? Anh thử hỏi xem nó có bị làm sao không? Vợ chồng người ta còn tân hôn mà.
Đêm nay em cho cô ấy ngủ cùng nhé (Ảnh minh họa)
- Nó ở với bố mẹ anh từ nhỏ, bố mẹ nó mất rồi em ạ. Tụi anh chơi thân với nhau lắm, từ xưa đến giờ toàn ngủ chung.
- Thế em họ anh mấy tuổi rồi?
- 26 em ạ.
Video đang HOT
- Anh có bị làm sao không? Nó 26 tuổi mà vẫn còn đòi ngủ chung với anh à?
Tôi và chồng đang tranh cãi thì cửa bật mở, cô em họ của chồng tôi tiến vào, tay cầm cái gối. Lần đâu tiên tôi thấy mặt cô ta từ khi yêu Kiên đến giờ. Chẳng hiểu sao tôi thấy bực bực, em họ kiểu gì mà thân thiết quá mức vậy? Tôi bực lắm, hỏi chồng:
- Thế giờ anh có định tân hôn không đây?
- Ơ… Anh có, hay Thủy về phòng em đi, hôm sau lại sang?
Nghe chồng nói vậy, tôi chạy vào nhà tắm thay đồ rồi sang phòng khác khóa trái cửa lại. Tôi nghe chồng cứ gõ cửa một lúc rồi thôi. Tôi cứ nghĩ rằng mình làm vậy thì hai người đó sẽ tách nhau ra. Nào ngờ sáng hôm sau về phòng tôi thấy chồng tôi nằm một góc, cô em họ của anh nằm một góc ở trên giường.
Tôi điên lắm, xếp quần áo đùng đùng đòi ra khỏi nhà. Chồng tôi phải lạy lục mãi, cô em họ của tôi cũng phải xin lỗi thì tôi mới nguôi. Nhưng rồi sự việc cũng không đơn giản như tôi nghĩ.
Đợt đó bố mẹ chồng tôi đi nghỉ mát, nhân tiện thăm con gái ở miền Nam luôn. Nhà lúc đó chỉ có tôi, chồng và cô em họ. Vốn đã không ưa nhau thì chớ, ngày nào đi làm về tôi cũng giống như ô sin phải lăn vào bếp để phục vụ cho hai người đó. Nhưng sự việc lại lên đến đỉnh điểm khi tôi về nhà bất chợt và thấy cảnh tượng đó.
Cuộc hôn nhân của tôi bị đứt gánh vì sự xuất hiện của cô em họ tai quái (Ảnh minh họa)
Có lẽ đó là cảnh tượng tôi không bao giờ quên, tôi vừa mở cửa thì thấy cô em họ nằm ôm chồng tôi, trong khi anh ở trần, cả hai ngủ như chết không biết gì. Tôi hoảng quá, đánh rơi luôn ly sinh tố mua về cho chồng. Anh nghe tiếng ly vỡ thì quay ra hốt hoảng:
- Vợ ơi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.
- Ừ, nếu mà cứ không như tôi nghĩ thì chắc không lâu nữa tôi sẽ bế con cho anh chị luôn nhỉ.
Cô em họ cũng chạy ra khóc lóc, bảo ngủ quên nhưng tôi thấy mệt mỏi quá rồi. Chả hiểu hai người đó suy nghĩ kiểu gì mà cứ hành động như trẻ con. Tôi viết đơn ly hôn ngay lập tức vì không thể chịu được cái cảnh vô tư quá mức của chồng và cô em họ vô duyên.
Theo Một Thế Giới
Chiếc váy cưới vấy máu và đêm tân hôn trong bệnh viện của nàng dâu xinh đẹp
Tay tôi buông thõng xuống, ôm váy, ú ớ khóc còn không nổi. Áo cưới bắt đầu vấy máu, nước mắt cứ thế thi nhau rơi, tôi chờ ca phẫu thuật đến nỗi chân chảy cả máu. Tôi đờ đẫn run rẩy và sợ hãi....
Tôi chưa nghĩ rằng một ngày đám cưới mà tôi tưởng tượng mong chờ lại có thể diễn ra như vậy. Anh - người con trai tôi xem là định mệnh của cuộc đời mình. Người đàn ông cho tôi nụ cười, người đàn ông sẵn sàng ngồi tê chân mấy tiếng đồng hồ chỉ vì để tôi tựa vào và không muốn đánh thức giấc ngủ của tôi.
Chúng tôi đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Cả hai đều là những người từng tổn thương trong tình yêu nên chúng tôi thực sự trân trọng những gì mình đang có. Nhớ lại những lúc hai đứa đi phượt hay đi từ thiện về trong người còn đúng 10 nghìn, anh liền đi mua bánh mì về rồi nhìn tôi mỉm cười. Cuộc sống giản đơn nhưng chúng tôi thấy lòng bình yên và vui vẻ, có lẽ vì cả hai đều đồng cảm với nhau, đều giàu tình cảm.
(Ảnh minh họa)
Yêu nhau 3 năm, 1 ngày anh cầu hôn tôi. Chiếc nhẫn anh cầu hôn là 1 chiếc nhẫn cỏ khi hai đưa ra ngoại thành chơi. Chẳng hiểu cô gái khác thế nào nhưng với tôi chỉ cần vậy là hạnh phúc lắm rồi, tôi nhận lời làm vợ anh. Giây phút đó thực sự cả hai đều vỡ òa, chúng tôi tiến hành làm đám cưới trước sự đồng ý của hai bên gia đình. Tôi đã mong chờ ngày này từ lâu rồi, trước khi rước dâu chồng tôi còn gọi điện hỏi:
- Bà xã ăn gì chưa? Em mệt không?
- Hôm qua giờ em khan tiếng và mệt chẳng muốn ăn uống được gì cả, hay chồng mua cho em 1 viên ngậm đi. Em hồi hộp quá.
- Em cố ăn đi, lát anh mua rồi đến đón dâu chồng đưa bà xã nhé.
- Dạ lát gặp anh nha.
- Ok tình yêu.
- Hôn anh.
- Hôn em.
Nhưng rồi tôi chờ mãi chẳng thấy anh đâu, nghe mọi người bắt đầu râm ran. Tôi gọi điện cho anh thì thấy ai đó nghe máy:
- Alo chị ạ, chị là người n hà anh này à. Anh ấy bị tai nạn mọi người đang đưa vào viện X cấp cứu.
Sau cuộc gọi đó mẹ chồng tôi cũng gọi đến khóc nấc lên:
- Con ơi! Thằng Thắng có chuyện rồi còn à!
Tay tôi buông thõng xuống, ôm váy, ú ớ khóc còn không nổi. Mọi người nhốn nháo hết cả lên, tỉnh lại tôi đến đó thấy anh nằm trên xe người đầy máu, nhưng môi vẫn mỉm cười. Áo cưới bắt đầu vấy máu, nước mắt cứ thế thi nhau rơi, tôi chờ ca phẫu thuật đến nỗi chân chảy cả máu. Tôi tự trách mình nếu như tôi không bảo anh đi mua thuốc thì đã không có chuyện này xảy ra.
(Ảnh minh họa)
Bác sĩ bảo anh bị nặng lắm, tỉnh được hay không còn nhờ vào ý chí của anh ấy. Tôi ngã quỵ thực sự, đám cưới trở nên đau thương hơn bao giờ hết khi mà giờ đây chú rể đang nằm trong bệnh viện.
Đêm đó đáng lẽ là đêm tân hôn hạnh phúc của hai đứa, nhưng giờ đây chồng tôi đang nằm đó. Anh chẳng nói gì với tôi cả, đêm tân hôn có ai lại ở bệnh viện chứ:
- Anh à! Anh dậy đi mà. Mình còn bao dự định muốn làm cũng nhau cơ mà, xin đừng im lặng như thế. Em sợ lắm, em muốn được anh chọc cho cười, muốn sinh con cho anh và muốn cùng anh đi thiện nguyện, dậy đi anh. Dậy đi mà, xin anh đấy.
Đã 2 tháng trôi qua, chồng tôi vẫn nằm bất động còn tôi dường như đã kiệt sức. Tôi thèm 1 giấc ngủ bình yên, thèm 1 bờ vai để tựa vào, thèm được mặc váy cưới lần nữa và anh sẽ dắt tay tôi và hát bài: "Nắm tay anh thật chặt" như dự định. Anh à... dậy đi anh... xin anh đừng ngủ nữa.
Theo Một Thế Giới
"Em ngủ đi, đêm nay anh ấy ở đây với chị rồi" Hơn chục cuộc điện thoại không có người hồi đáp, vài phút sau, một dòng tin nhắn lạ gửi tới máy của Liên: "Em ngủ đi, đêm nay anh ấy không về đâu, anh ấy ở đây với chị". Đọc xong dòng tin nhắn, hai hàng nước mắt Liên lăn dài trên má. Bao nhiêu nỗ lực, cố gắng của cô cuối cùng...