Vừa mang con vịt từ nhà bố mẹ đẻ về, nàng dâu bị mẹ chồng cầm chổi đuổi vì lý do này
Từ trước tới nay tôi vẫn luôn tự hào rằng mình đã lựa chọn đúng chồng. Không phải chỉ vì chồng tôi yêu thương vợ con hết mực, mà còn vì hai nhà chúng tôi gần nhau, nên mỗi lần có việc về quê tôi đều có thể ghé sang thăm bố mẹ mình.
Vừa rồi cũng vậy, nhân dịp cả nhà về quê nghỉ cuối tuần, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, tôi xin phép được lên nhà bố mẹ đẻ chơi. Chuyện tôi về quê và về nhà bố mẹ đẻ cũng chẳng có gì là lạ, nên người nhà chồng tôi vui vẻ đồng ý.
Thường thì sau mỗi lần về thăm nhà, tôi lại được bố mẹ chuẩn bị sẵn cho nào gà, nào vịt, nào chim bồ câu hoặc rau cỏ các loại để mang lên Hà Nội ăn. Biết nhà có sẵn ô tô nên ông bà cũng gửi gắm khá nhiều đồ, chỉ toàn sợ con cái trên thành phố ăn phải đồ không sạch.
Những lần ấy bố mẹ chồng tôi cũng lấy làm cảm kích lắm, cứ nói lời cảm ơn ông bà thông gia rối rít. Có thể nói tình cảm thông gia hai bên gia đình là nhà tôi và chồng tôi khá tốt. Dù không phải quá thân thiết, nhưng bố mẹ tôi và bố mẹ chồng đều nể trọng nhau ít nhiều.
Vậy mà lần này, chẳng hiểu sao tôi vừa mang con vịt về nhà sau khi được bố mẹ đẻ cho, mẹ chồng tôi lại ứng xử rõ lạ. Lúc ấy tôi còn đang vui vẻ phi xe vào cổng, vừa khoe to với mẹ là ông bà ngoại nhà con cho nhà mình con vịt đã làm sẵn, lên Hà Nội chỉ việc ăn. Cứ nghĩ mẹ chồng sẽ nói lời cảm ơn như mọi lần nhưng không hề, bà còn tỏ rõ thái độ không vui.
“Mới mồng một sớm mai đã đi vác con vịt to tướng về nhà. Muốn vận đen xui rủi ai đây không biết.”
Mặc dù mẹ chồng không chỉ mặt đặt tên, nhưng tôi biết rõ bà đang ám chỉ tôi và con vịt đang cầm trên tay. Hiếm hoi lắm mới thấy bà to tiếng với con dâu, tôi nghĩ chắc mình vô ý làm sai gì khiến bà nổi giận nên hỏi khẽ:
Video đang HOT
“Mẹ ơi, con làm gì khiến mẹ không vui ạ?”
Vì không để ý nên tôi vẫn cầm con vịt trên tay, mẹ chồng tôi nhìn thấy con vịt liền nổi đóa lên, bà vung vẩy cái chổi quét sân như đuổi tôi ra khỏi nhà vậy. Bà cứ đi qua đi lại, vẩy vẩy hất hất chổi, chẳng nói chẳng rằng rồi lại đi vào nhà trong.
Thấy tôi đứng đực mặt ra, chồng mới đến gần giải tỏa thắc mắc:
“Em quên là thằng Tín nhà mình vừa mới mất xe, đang đợi công an họ tìm giúp cho à? Hôm nay mở đầu tháng âm, em lại đi vác vịt về, mẹ cho là em đem điềm xúi quẩy về nhà đấy.”
Tôi ớ người, hóa ra là vì sợ con vịt mang vận đen nên mẹ chồng tôi mới hành xử như vậy. Cũng trách tôi vô tâm không để ý tới, nhưng thật sự mẹ chồng tôi cũng hơi quá đà đúng không? Tôi cứ thấy mê tín sao sao ấy, chứ ăn vịt ngon mà!
Theo Afamily
Vô tình nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng với hàng xóm mới biết lý do vì sao mình luôn bị ghét bỏ
Chính miệng mẹ chồng tôi đã thốt ra câu nói này: "Con dâu là do mình mua về thì mình có quyền hành nó chứ!"
Cuộc hôn nhân của tôi cũng là kết quả từ cuộc tình kéo dài hai năm tìm hiểu. Tôi nhớ thời điểm mẹ chồng tôi xuống nhà nói chuyện người lớn với bố mẹ tôi thì bà cũng tỏ ra rất niềm nở. Bà còn hứa hẹn với bố mẹ tôi đủ điều, nào là sẽ dạy dỗ tôi như con cái trong nhà, thương tôi như con đẻ. Vậy mà giờ đây, tôi lại phải gánh chịu nỗi cay đắng trăm bề.
Thời gian đầu về làm dâu, biết là lạ nước lạ cái nên tôi rất mực ngoan ngoãn nghe lời bà. Bà nói một tôi không dám hé răng ra nói hai, bà sai làm cái này tôi không dám trái ý tự tiện đi làm cái nọ. Người ngoài nhìn vào cũng khen mẹ chồng tôi có phúc khi đón được nàng dâu ngoan hiền.
Cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng là sẽ có được một tổ ấm hạnh phúc, nhưng cuộc đời cũng không như là mơ. Sau khi cưới ba tháng thì chồng tôi đi xuất khẩu lao động với lý do muốn kiếm nhiều tiền hơn lo cho tương lai hai đứa. Mặc dù trong lòng buồn rất nhiều nhưng nghĩ chồng cũng có ý chí lo cho nhà cửa sau này nên tôi nén lòng lại để chồng được yên tâm đi làm.
Ở nhà bây giờ chỉ còn tôi với mẹ chồng và bố chồng. Thỉnh thoảng chị gái chồng cũng bế cháu đảo về thăm nom nhà cửa. Và chuỗi ngày cay đắng của tôi bắt đầu từ khi ấy...
(Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi luôn tỏ ra không hài lòng với tất cả những gì tôi làm. Cơm tôi nấu thì bà chê lên chê xuống, nhà cửa tôi quét bà cũng xăm soi xem còn hạt bụi nào không. Đến cái quần cái áo treo ngoài dây phơi mà bà còn giật xuống để vắt lại xem đã kiệt nước hay chưa... Nhìn chung, bà hằn học với tôi đủ điều.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không dám hé răng nửa lời. Biết phận mình đi làm dâu, đã được gả cho nhà người ta nên tôi muốn giữ sĩ diện cho bố mẹ đẻ, sợ mẹ chồng phật ý mà gọi điện về hạnh họe này nọ. Đối mặt với những điều khắt khe cay nghiệt của mẹ chồng, tôi chỉ biết khóc thầm hằng đêm ướt gối, chồng gọi về hỏi han cũng không dám ca thán nửa lời.
Nhưng dường như mẹ chồng tôi thấy sự cam chịu của tôi chưa đủ để khiến bà hài lòng nên vẫn luôn đem tôi làm chủ đề bêu rếu với nhà hàng xóm. Một lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà, tôi mới nước mắt lưng tròng khóc trong tuyệt vọng.
"Cái ngữ ấy thì con cái gì. Nó chỉ là con dâu thôi bà ơi. Mà con dâu là do mình bỏ tiền ra mua từ bố mẹ nhà nó. Nó về nhà mình là do mình mất tiền thì mình được quyền hành hạ đó."
Nhà hàng xóm cũng có con dâu nên người ta nói đỡ cho tôi, mong bà bớt cay nghiệt với tôi hơn một chút, nhưng bà lại vẫn chưa hả dạ:
"Không được. Bây giờ con trai tôi đi nước ngoài làm rồi, kiếm được ối tiền. Sau này ai hưởng? Lại vợ con nó được hưởng chứ ai? Nên là tôi cứ phải hành cho ra bã. Tự dưng vớ được con trai mình chả sướng quá!"
Lúc bấy giờ tôi mới vỡ lẽ ra vì sao bà luôn đối xử với tôi như người dưng xa lạ, bởi vốn dĩ bà cũng đã bao giờ xem tôi là người nhà đâu. Bà nói bà mất tiền mua tôi về nên phải hành hạ tôi cho hả mới thôi, chính tai tôi còn nghe rõ từng từ một.
Bây giờ tôi phải làm sao để tiếp tục sống trong căn nhà này đây? Chồng thì vẫn vô tư nơi xứ người chờ ngày đoàn tụ với vợ, mẹ chồng lại cay nghiệt đối xử với tôi như kẻ thù. Tôi vẫn còn yêu chồng, nhưng không thể tiếp tục sống với người phụ nữ này thêm được ngày nào nữa. Liệu tôi có nên bỏ nhà đi làm xa không?
Theo Afamily
Hiếm muộn 5 năm, nàng dâu bị đàm tiếu là "không biết đẻ", mẹ chồng nói một câu Nga năm nay 30 tuổi, cô kết hôn được 5 năm và bị chậm đường con cái. Hiện tại cô sống cùng chồng và bố mẹ chồng trong một căn hộ chung cư trong trung tâm thành phố. Nhìn chung, về mặt tinh thần hay vật chất, Nga đều không thiếu thốn bất cứ thứ gì, điều cô buồn lòng duy nhất chỉ...