Vừa lùn và vừa xấu, tôi ‘ế chỏng chơ’
Đến bao giờ mới có một chàng trai không màng đến hình thức để mở lòng yêu một “Thị Nở thời hiện đại” như tôi?
ảnh minh họa
Có những lúc nhìn bạn bè hạnh phúc bên người mình yêu, có những khi cuộc vui đang đến đoạn cao trào thì đứa nào đứa nấy cũng đòi về để đi chơi với bạn trai, để lại tôi một mình, vừa buồn, vừa hụt hẫng. Tôi là một kẻ chẳng có ai yêu. Một đứa con gái xấu xí, đã thế lại lùn tẹt. Không phải bi quan nhưng thực sự chẳng có chàng trai nào đủ “bao dung” để yêu một đứa như tôi cả.
Bố mẹ tôi không cao, chắc vì thế mà tôi cũng “được (bị) thừa hưởng” chiều cao khiêm tốn ấy, trong khi bạn bè đều lớn phổng phao với những đường cong hút hồn thì tôi vẫn lùn một mẩu và bị trêu là “tí hon”. Nhưng khác với những người tí hon là tôi khá tròn trĩnh, đùi to, người hơi thô. Đã thế, với làn da bánh mật, đen đen, hàm răng hô mà mỗi khi cười, những người ác ý đều bảo là “Thị Nở sống lại”. Hồi còn bé, tôi không để ý lắm đến những lời khó nghe đó, nhưng càng lớn, những điều đó càng làm tôi tổn thương.
Vào các ngày lễ, trong khi các cô gái vui tươi, xinh đẹp nhận được nhiều tin nhắn, nhiều lời chúc, nhiều hoa, nhiều quà thì điện thoại của tôi vẫn lặng im, chỉ có những lời chúc của bạn bè và không một món quà dù là nhỏ bé của một chàng trai nào gửi đến cả. Một lần, hai lần,… lúc đầu tôi cảm thấy tủi thân, hụt hẫng và tự hỏi tại sao, nhưng sau nhiều lần, nhiều năm gặp phải tình cảnh ấy, tôi chấp nhận số phận, vì có lẽ tôi không có được vẻ bề ngoài như người ta mà thôi.
Không ai sinh ra có quyền được lựa chọn ngoại hình cho mình cả, ai cũng muốn mình có duyên, xinh xắn, ưa nhìn nhưng hình như những thứ ấy dường như đều quay lưng lại với tôi. Mọi người đều bảo rằng tình yêu xuất phát từ tâm hồn, vậy nhưng tôi nghĩ chẳng có tâm hồn nào được mở ra khi đập vào mắt các chàng trai là hình ảnh của một cô gái không xinh đẹp.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Mỗi lần soi gương là tôi lại muốn đập vỡ tấm gương ấy ra thành hàng nghìn mảnh. Có khi ích kỷ, tôi còn trách bố mẹ sao lại sinh ra tôi – một người con gái xấu xí nhất thế gian thế này.
Video đang HOT
Tôi cố gắng học thật tốt để không xấu hổ với mọi người, cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn bằng cách tham gia nhiều hoạt động có ích cho xã hội. Tôi gặp gỡ nhiều chàng trai trong những đội tình nguyện, cũng có cảm tình với vài người nhưng họ lại coi tôi như một người bạn bình thường.
Tôi ước ao cháy bỏng được nắm tay một chàng trai trong ngày mưa bay, được tựa đầu vào ai đó mỗi khi mỏi mệt, được nghe lời yêu trên môi ngọt lịm,… nhưng đến bao giờ những điều ấy mới đến với tôi? Đến bao giờ mới có một chàng trai không màng đến hình thức để mở lòng yêu một “Thị Nở thời hiện đại”? Đến bao giờ đây?…
Theo VNE
Tôi phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình...
Không lẽ người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ là đúng hay sao? Tôi nhất định phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình. Nhưng nếu ly dị thì có quá độc ác với vợ không vì nàng đã nuôi tôi suốt những năm tháng còn đi học?
ảnh minh họa
Tôi nhìn cái lưng to bè bè của Thúy với những ngấn thịt, mỡ lồi lõm vì bị thít chặt bởi những sợi dây áo lót mà thấy ngán ngẩm. Người đẹp 20 năm về trước của tôi đó sao? Ở tuổi chưa tới bốn mươi mà sao một cô hoa khôi ngày nào bỗng trở nên thảm hại như vậy?
Chúng tôi cùng quê. Năm 17 tuổi, Thúy đã đẹp nhất làng. Bao nhiêu người dòm ngó, để ý nhưng nàng chỉ chọn tôi, thằng học trò nghèo nhưng có chí. Năm đó tôi 18 tuổi, chuẩn bị thi vào đại học.
Khi biết tin tôi đậu đại học Y khoa, mẹ tôi lo nhưng Thúy rất mừng. Nàng bảo tôi hôm chia tay: "Anh ráng học, bác ở nhà có em lo". 17 tuổi, hẳn Thúy chưa biết tình yêu đích thực là gì nhưng lời hứa chắc như đinh đóng cột bởi nhà Thúy khá nhất vùng.
Tôi đi học xa, ở nhà có người tới lui coi ngó mẹ, thỉnh thoảng tôi có giấy của bưu điện mời ra lãnh tiền. Tôi biết Thúy gửi cho tôi và tự hứa sau này ăn học thành tài, sẽ đền đáp xứng đáng.
Tôi đã giữ lời hứa. Ra trường, đi làm được 3 năm, tôi cưới cô gái đã có ân tình với mình dù khi đó, rất nhiều cô gái khác cũng để ý yêu tôi. Với vốn liếng của vợ, cộng với sự cần cù của mình, chẳng bao lâu tôi đã mở được phòng mạch ở nhà. Mọi việc cứ thế mà tiến triển tốt đẹp. Ai cũng nói vợ chồng tôi hạp tuổi nên mau phát tài, phát lộc.
Thế nhưng mọi thứ đã dần thay đổi. Khi mang thai đứa con thứ hai, bác sĩ phát hiện Thúy bị lao thận nên yêu cầu bỏ cái thai để cứu mẹ. Thúy nhất quyết không nghe. Nàng bảo tôi: "Đẻ con cho anh rồi em có ra sao cũng được". Tôi nói cách mấy Thúy cũng không nghe.
May mắn là thằng bé sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh nhưng sau đó Thúy phải cắt bỏ một quả thận vì bệnh đã quá nặng. Nàng giữ được tính mạng nhưng từ đó đã yếu đi nhiều, tính tình cũng thay đổi. Người vợ hiền lành, vui vẻ của tôi ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó là một người đàn bà lúc nào cũng cau có, buồn bực, hay quát tháo và nói năng không kiểm soát được.
Những điều đó khiến vợ chồng ít gần gũi. Tôi đi làm cả ngày ở bệnh viện, về đến nhà phải khám ở phòng mạch riêng đến 21 giờ nên chẳng còn chút sức lực nào. Tôi nói với vợ: "Để anh kêu thợ đến sửa lại căn phòng làm việc, bố trí lại để anh ngủ luôn vì làm việc suốt ngày, anh mệt lắm, cần được nghỉ ngơi yên tĩnh".
Vợ tôi làu bàu gì đó nhưng cuối cùng cũng kêu thợ đến làm đúng ý tôi. Từ đó, hình như chúng tôi chẳng có nhu cầu gần gũi. Thỉnh thoảng Thúy vào phòng riêng của tôi thì hai vợ chồng cũng chỉ làm chuyện đó với nhau một cách chóng vánh. Tôi không còn thấy hứng thú với người vợ đã đổi thay cả tính tình lẫn ngoại hình của mình. Sau đợt điều trị dài ngày, Thúy đã tăng cân nhanh chóng. Người phụ nữ mà tôi biết và đem lòng yêu thương trước đây giờ nhìn chẳng còn chút gì những nét đẹp của ngày cũ.
Cái gì phải đến đã đến. Tôi có người đàn bà khác. Tôi giấu kín một thời gian nhưng có lẽ do thái độ lạnh nhạt khác thường của tôi nên Thúy nghi ngờ. Nàng dò hỏi. Cuối cùng tôi phải thú nhận. Tôi đã "kể tội" vợ đủ điều, cho rằng nàng là nguyên nhân đẩy tôi đến chỗ ngoại tình.
Vợ tôi đã khóc rất nhiều. Nàng không nói thêm gì nữa mà những ngày sau đó đã tránh mặt tôi. Bữa cơm tối của gia đình có đủ mặt thành viên không còn được duy trì. Thúy và các con ăn trước và dặn bà giúp việc dọn cơm khi tôi về. Thật tình, ngồi một mình giữa bàn ăn mênh mông, tôi thấy chạnh lòng. Tôi nhớ những bữa ăn ríu rít tiếng nói cười của các con trước đây, bất giác thấy cay cay nơi sóng mũi.
Thúy không đòi ly hôn cũng không muốn thay đổi hiện trạng của chúng tôi. Nàng cho tôi toàn quyền tự do, miễn tôi đừng làm gì tổn thương các con. Thế nhưng người phụ nữ hiện tại của tôi không muốn như vậy. Cô ấy thúc giục tôi ly hôn và gần đây nhất đã ra tối hậu thư: "Hoặc là em, hoặc là bà ấy, anh phải dứt khoát. Em không thể cứ lén lén lút lút; danh không chính, ngôn không thuận mãi như vậy".
Tôi đã mấy lần định nói với Thúy về việc ly hôn nhưng mỗi lần nhìn gương mặt khắc khổ của vợ, tôi không đành lòng. Trong bệnh viện của tôi cũng có mấy anh bạn bỏ vợ già cưới vợ trẻ, rốt cục gia đình tan nát, con cái hư hỏng mà bản thân những người ấy cũng không hạnh phúc.
Tôi hay tự vấn: Không lẽ người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ là đúng hay sao? Thúy thay đổi hay tôi thay đổi? Vì sao tôi không còn yêu vợ như trước? Những ơn nghĩa của nàng tôi phải làm sao trả hết để nếu có dứt áo ra đi thì lòng cũng thanh thản? Tôi nhất định phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình nhưng nếu tôi ly dị thì có quá độc ác với vợ con hay không? Nếu không ly dị thì tôi phải giải quyết cuộc tình của mình thế nào đây?
Trời ơi, sao cuộc sống bỗng trở nên quá phức tạp như vậy?
Theo VNE
Lười ăn rau khiến bạn trở nên "vừa xấu vừa yếu" Lười ăn rau có thể dẫn tới ung thư đấy nhé! Táo bón Một trong những vai trò quan trọng nhất của rau đối với sức khỏe của chúng ta là cung cấp chất xơ (xenlulozơ), giúp hệ tiêu hóa hoạt động tốt. Nó có tác dụng thúc đẩy sự tăng trưởng của vi khuẩn có lợi trong ruột và ức chế sự...