Vừa hết đớn đau thì ông chồng phụ bạc quay về
Chấp nhận sự quay lại của anh nhưng tôi lại không tha thứ cho những gì anh đã làm trong quá khứ.
Giữa lúc cuộc sống của ba mẹ con bắt đầu ổn định thì anh quay về.
Hơn ba năm kể từ ngày anh theo người đàn bà khác, sau những vật vã đớn đau, cả tôi lẫn hai con thôi không còn bận tâm chuyện phải có một người đàn ông làm trụ cột trong gia đình. Thậm chí, dường như cuộc sống có vẻ dễ chịu hơn khi không có anh. Tôi không còn phải sấp ngửa chạy vội về nhà để lo cho anh bữa trưa. Buổi chiều, ba mẹ con có thể hào hứng quây quần bên mâm cơm bốc khói thay vì cứ phải mòn mỏi chờ anh về.
Chờ đến khi mâm cơm nguội lạnh và các con đói mềm để cuối cùng cũng chỉ có ba mẹ con ngồi với nhau trong bầu không khí nặng như chì bởi sự cáu giận của mẹ và sự mệt mỏi của các con. Những ngày nghỉ lễ, cuối tuần, hễ những đôi chân thích “động đậy” thì cả ba mẹ con cùng “xách ba lô lên và đi”, đến bất kỳ nơi nào mình thích.
Từ ngày anh về, mọi thứ đảo lộn. Anh trở thành người lạ đúng nghĩa trong nhà. Những bữa ăn lạnh tanh. Sau khi các con mời ba mẹ ăn cơm thì gần như không ai nói với ai một câu nào. Cảm giác bao trùm là… mất tự do. i biền biệt ba năm, trở về nhà anh vẫn muốn chứng tỏ “bản lĩnh” của người đàn ông trụ cột, vợ con phải răm rắp nghe. Câu hỏi thường trực anh dành cho tôi là: “i đâu? Chừng nào về?”. Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên phải đi công tác. Không thể không báo với anh, nhưng mỗi lần thông báo là y như rằng sẽ có chuyện.
Video đang HOT
Mọi thứ hoàn toàn ngược với mong muốn của anh, anh chỉ một mình trong thế giới riêng của anh; tôi và các con lại một thế giới khác. Có những ngày cuối tuần, các con không nói với ba câu nào. Trăm lần như một, dù có cả anh và tôi nhưng khi cần, các con chỉ gọi “Mẹ ơi!”. Có lần anh nổi cáu, gằn hỏi con: “ Sao con không kêu ba mà cái gì cũng hỏi mẹ?”. Bé Út hồn nhiên: “Vì con quen gọi mẹ rồi!”.
Một lần, tôi nghe con phát biểu: “Sao ba không đi luôn đi mà về chi cho mệt!”. Có đủ bình tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện tôi mới nhận ra rằng: anh đã sai nhưng tôi cũng không đúng trong cách ứng xử khi anh trở về nhà. Chấp nhận sự quay lại của anh nhưng tôi lại không tha thứ cho những gì anh đã làm trong quá khứ. Thay vì phải chấp nhận những sự ràng buộc nhất định trong đời sống hôn nhân, tôi lại cho rằng mình đang bị mất quyền tự do cá nhân. Lẽ ra phải là người đứng giữa dung hòa mối quan hệ giữa anh và các con thì tôi vẫn chỉ thấy anh có lỗi và xù lông bảo vệ con một cách cực đoan.
Rất nhiều lần tôi tự hỏi lòng: “Tôi đã đúng hay sai khi để anh quay về?”. Sau nhiều “giải pháp”, chon lựa đúng sai, câu trả lời cuối cùng của tôi luôn có một “mẫu số chung”: “Anh vẫn là cha của các con tôi… Một người có tài giỏi đến mấy cũng không bao giờ có thể làm tốt vai trò của cha lẫn mẹ, huống gì tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường”.
Quay về nhà, đó là sự thay đổi lớn của anh, tôi cũng cần có sự đổi thay trước khi muốn yêu cầu ở anh những điều kiện tiếp theo. Chấp nhận anh quay về đồng nghĩa với việc tôi phải đủ mạnh mẽ để buông bỏ quá khứ. Chắc chắn mọi thứ sẽ không dễ dàng nhưng nếu có quyết tâm, tôi sẽ làm được. Chỉ cần trên suốt con đường mình sẽ phải đi tiếp, tôi đừng bao giờ quay đầu nhìn lại phía sau lưng!
Theo Lan Nguyễn/Baophunu
Là em thương anh, thương đến cạn kiệt thanh xuân...
Anh biết không lời chia tay thực sư rất đáng sợ, nhất là khi chia tay mà cả hai đều im lặng. Anh không nói, em không buông, tuổi trẻ chúng ta cứ thế mà chênh vênh đến lạ thường ....
Sao anh không nói anh mệt, mình dừng lại đi em. Khi ấy, dù đau đớn cách mấy em sẽ học cách để buông anh, em sẽ để anh đi mà không làm anh phải khó xử hay luyến tiếc. Khi ấy, em sẽ tự trấn an mình rằng mọi thứ sẽ ổn, cố dằng lòng mà không khóc để anh có thể yên tâm mà đi. Khi ấy, em sẽ can đảm mà nắm tay, nhắm mắt lại mà trả anh nụ hôn đầu của ngày xưa, anh đừng lo, em không khóc đâu mà. Em làm thế chỉ để chắc rằng anh sẽ bình yên mà đi, những khổ đau, luyến tiếc gì tình mình, để lại đi em giữ hết cho.
Sao em lại khóc sau cái quay lưng anh đi, lẽ ra em phải cười thật tươi mới đúng chứ. Sao em lại yếu đuối để nước mắt rớt lại sau gót chân anh, thật ra em không muốn thế đâu. Nhưng anh à, trái tim người con gái yếu đuối lắm, dù dằn lòng cố không khóc cách mấy thì nước mắt vẫn cứ chảy. Trái tim người con gái mong manh lắm anh à, để quên đi người-mình-thương-sâu-đậm thì mất rất nhiều thời gian chứ không phải sáng chiều là làm được ngay anh à. Trái tim người con gái thật sự chênh vênh lắm anh à, để từ một người yêu luôn bên cạnh mình mà nay phải nhường chỗ cho người khác, nay lùi về thành người thương anh. Tự nhiên lòng em đau đến kì lạ, như muốn đổ ra trào ra bên ngoài. Em có tội nghiệp, có đáng thương lắm không anh?
Sao tự nhiên hôm nay em lại nhớ anh, nhớ đến nổi chỉ ước Sài Gòn nằm trọn trong con hẻm nhỏ kỉ niệm của chúng ta, để em có thể chạy một mạch vào đấy và lôi anh ra, cùng anh tiếp tục sống những ngày hạnh phúc như xưa. Sao em lại yêu anh đến kì lạ, sao lại yêu đến thế. Những câu hỏi tại sao lại cứ hiện rõ trong đầu em. Hình như bản thân mình còn yêu anh nhiều lắm.
Nhưng anh biết không lời chia tay thực sư rất đáng sợ, nhất là khi chia tay mà cả hai đều im lặng. Anh không nói, em không buông, tuổi trẻ chúng ta cứ thế mà chênh vênh đến lạ thường. Bản thân khi đấy lại không có bất cứ điểm đến hay đích cuối, rồi tự hỏi lòng mình rằng rốt cục mình thực sự là gì của nhau sau ngần ấy cái nắm tay, sau ngần ấy cái ôm. Nếu là mình người tình thì sao không nói cho em biết để sau một đêm ân ái mặn nồng em không còn trông mong gì ngoài những cái hôn vội vàng để anh trở về cuộc sống riêng của mình.
Nếu mình là người yêu sao anh vẫn quay lưng mà đi sau ngần ấy yêu thương mình trao, sau bao nhiêu kỉ niệm đã có. Rồi em bắt đầu tự thuyên với lòng. Hay mình trở thành người thương nha anh? Thật sự là em không hề muốn mình thương nhau đâu anh à, nghe có vẻ ích kỷ quá đúng không anh? Nhưng thật đấy, em thật sự không muốn nói tiếng thương sau khi dốc cạn năm tháng bên anh.
Người yêu có quyền nhớ nhau khi buồn, được quyền cười với nhau khi vui hay cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc bên những mộng tưởng đẹp nhất của đời mình. Nhưng người thương thì không làm được điều đó, họ mãi chỉ có thể đi bên cạnh người mình thương, họ đau đằng sau những nỗi đau của người thương, và họ nấc nghẹn trong tiếng cười hạnh phúc của người ta. Khi em biết mối quan hệ của mình chuyển chữ yêu sang thành tiếng thương thì bỗng nhiên mọi thứ thay đổi hẳn ra, là khi đấy em biết mình nên chấp nhận đứng phía sau người anh yêu. Rốt cuộc thì lòng chỉ mong anh bình yên, anh hạnh phúc, những năm tháng về sau bên người, em thương anh.
Là em yêu anh, à không, phải là em thương anh, thương đến nát lòng nát dạ, thương đến cạn kiệt thanh xuân, thương đến đau quặn ruột gan. Vây mà em chỉ mong thương chứ chẳng phải là yêu để được đáp đền.Thương như thế đau lắm anh à!
Theo St/Phununews
Không chỉ phụ nữ mới sợ bị chê 'ế', đàn ông cũng suốt ngày bị giục phải cưới thôi! Đừng tưởng chỉ có con gái mới vướng vào nỗi khổ tâm này nhé, con trai chúng tôi cũng không khá khẩm hơn là mấy đâu. Thân là một đấng nam nhi, ấy thế mà khi đọc tâm sự của các chị em kể khổ việc bị bố mẹ, họ hàng thúc giục chuyện mau chóng kết hôn, tôi lại thấy đồng cảm...