Vừa hận vừa tội cho “vợ hờ” 4 năm của chồng
4 năm cô ta làm vợ hờ của chồng mình, cùng anh làm bao nhiêu việc. Vì thế mình thấy tội nhưng cũng vừa thấy hận cô ta. Mình hận vì nếu anh yêu cô ta thật thì nên li dị mình đi, hận vì cô ta cứ luôn “thông đồng” cho hành vi ngoại tình của chồng mình.
Mình chẳng biết phải làm gì vào thời điểm này? Mình chỉ biết ngồi nhà chăm con rồi than thở rồi buồn rũ rượi rồi lại bật khóc như 1 con khùng. Có lẽ trên đời này không có ai như mình đâu nhỉ, có chồng mà cũng như không có chồng.
Có lẽ cuộc hôn nhân nhàm chán và bế tắc như bây giờ là do mình tạo ra thì phải? Mình là 1 đứa con gái nhút nhát ít nói. Từ ngày tốt nghiệp cấp 3 xong, mình lên cái đất Sài Gòn này ăn học. Và mình gặp chồng mình – người yêu đầu tiên và cũng là chồng hiện giờ của mình.
Thấm thoát mà cuộc hôn nhân của mình cũng gần 5 năm rồi. 5 năm trôi qua, vui có, buồn có, nhưng nhiều nhất có lẽ là sự lừa dối và nước mắt mà chồng dành cho mình. Nhưng mình không thể trách chồng mình được. Tất cả cũng chỉ vì tính ít nói, nhút nhát, hay sợ sệt của mình mà ra.
Mình chẳng biết phải làm gì vào thời điểm này? Mình chỉ biết ngồi nhà chăm con rồi than thở rồi buồn rũ rượi rồi lại bật khóc như 1 con khùng.
Lần đầu khi biết chồng có người con gái khác ngoài mình là giai đoạn cuối của tình yêu. Lúc đó tụi mình chuẩn bị kết hôn. Khi biết sự việc này, tay chân mình bủn rủn. Mình đã khóc rất nhiều.
Rồi mình nói chuyện với anh. Anh bảo chỉ qua đường thôi và anh nói nhiều điều nữa. Vì yêu, vì tin và cũng vì mình nghĩ “trai đẹp” nào mà chẳng lăng nhăng, đàn ông nào mà chẳng thế, vậy là mình bỏ qua để về làm vợ anh. Để rồi, suốt quãng thời gian làm vợ, mình luôn sống trong bất an và sợ sệt. Không biết hôm nào anh sẽ dối lừa mình. Không biết cuối tuần nào anh sẽ bỏ rơi mình? Và không biết khi nào anh lại nói dối mình để đi “công tác” với người ta?
Video đang HOT
Và giờ là đã 5 năm mình sống trong nỗi sợ ấy đến nỗi khi thấy tin nhắn yêu đương hay hành động lạ của anh, mình không còn khóc như trước nữa. Mình chỉ thấy trong lòng tràn ngập nỗi buồn. Nước mắt mình rơi không phải vì anh mà vì thấy mình quá tệ. Tại sao mình lại “hành” bản thân mình đến nông nỗi này?
Năm 5 trôi qua, bao nhiêu ức chế, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn nén, dồn nén cho đến giờ. Và hiện tại, mình cũng không thế nói ra với chồng. Vì nói ra câu nào là anh bỏ đi, hoặc im lặng mất tích. Không bao giờ anh chịu ngồi nghe mình nói, lựa thời điểm “tốt” để nói cũng không được.
Anh cứ lấy công việc ra mà ngăn những câu hỏi, những thắc mắc của mình. Mình chẳng biết phải làm thế nào với anh. Chẳng biết làm sao để anh ngồi nghe mình nói dù chỉ 1 lần. Và rồi mình chỉ biết gửi tin hoặc viết mail cho anh.
Nghe thật buồn cười, nhưng đó lại là sự thật. Vợ chồng cùng ở chung nhà, ăn chung mâm, ngủ chung giường, nhưng không thể “trao đổi, chia sẻ” như những cặp vợ chồng khác. Nếu có thì chỉ là những câu chuyện vui, toàn chuyện thiên hạ, còn chuyện vợ chồng thì bó tay. Đã có lúc mình không chịu được nữa, mình lớn tiếng cãi nhau với anh thì má chồng lại hỏi chuyện: “Có chuyện gì vậy, nó đi làm về mệt mày con nói nhiều này nọ”, thế là mình lại im.
Còn giờ, thì mình không biết có nên rời khỏi cái nhà này không? Hàng ngày mình cứ phải nhìn chồng “đi làm” với bồ nhí, về nhà thì game, xong lại chúi đầu vào công việc. Mình hỏi thì chồng cứ nhăn mặt ra cau có bảo mệt. Thế là mình lại im, chỉ biết khóc. Mình chỉ biết lặng lẽ chăm con, chơi cùng con. Mình buồn lắm. Dù sống chung với ba má chồng, được ông bà thương yêu, nhưng mình luôn thấy tủi thân khi có chồng như vậy.
Mấy hôm nay, lên đây mình vô tình đọc được 1 bài tâm sự của một bạn đọc. Lạy chúa, nó rất giống với “tâm sự” của người thứ 3 đã và đang yêu chồng mình. Mình không biết cô ta muốn gì, muốn khoe khoang gì, tự hào gì, khi yêu chồng mình 1 khoảng thời gian tương đối dài?
Mình cũng đã nói chuyện với cô ta, nhưng có lẽ cô ta rất yêu chồng mình. Cô ta yêu chồng mình đến nỗi mù quáng như mình thì phải?
Mình cũng đã nói chuyện với cô ta, nhưng có lẽ cô ta rất yêu chồng mình. Cô ta yêu chồng mình đến nỗi mù quáng như mình thì phải? 4 năm cô ta làm vợ hờ của chồng mình, cùng chồng mình làm bao nhiêu việc. Do đó, mình vừa thấy tội, vừa thấy hận cô ta.
Mình hận vì nếu anh yêu cô ta thật thì nên li dị mình đi. Vì mình đã từng đưa đơn cho anh, nhưng anh xé mất. Mình hận vì cô ta cứ luôn “thông đồng” cho hành vi ngoại tình của chồng mình. Cô ta cứ luôn “nuông chiều” anh để rồi không người phụ nữ nào được hạnh phúc trọn vẹn cả.
Còn bây giờ, mình muốn đi về ngoại, nhưng lại sợ về bên ấy con mình không được sống đầy đủ như ở nhà nội. Thế nên mình cứ ngập ngừng mãi. Mình chỉ biết ngồi nhà chăm con, chờ ngày gửi con vào nhà trẻ để đi làm lại, để không phải phụ thuộc vào ai, để không phải tủi thân và ức chế nữa. Nhiều lúc mình thực sự không biết phải làm gì?
Theo VNE
Ngoại tình cho chồng biết mặt tôi
Lúc nào tôi cũng thương yêu và chăm sóc từ khi về làm vợ anh. Thật ra, ai cũng có quá khứ, tôi cũng vậy, cũng từng yêu 2-3 người trước anh nhưng chẳng đi đến đâu. Và sau cùng, chúng tôi lấy nhau cung là do duyên số.
Tôi hơn hẳn người phụ nữ kia, người ta bảo vậy, vì tôi vừa xinh xắn lại có điều kiện kinh tế hơn. Có thể, đó là lý do anh chọn tôi. Nhưng tôi chẳng bận tâm về điều đó, anh nói yêu tôi và tôi cũng yêu anh, chúng tôi nên vợ nên chồng.
Mấy tháng đầu không có gì đáng nói, vợ chồng vẫn hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ sau đám cưới của cô người yêu cũ, anh thay đổi hẳn. Anh nói, cô ấy lấy người này đã có gia đình rồi nhưng vì bố mẹ muốn thế, vì nhà anh ta giàu có. Thế nên, có không yêu cũng vẫn lấy và lúc đó, cô ấy đã gọi điện tâm sự với anh như vậy. Trong lời kể của anh có chút thương cảm. Tôi nhận ra đó là tình cảm với người cũ, kèm theo sự xót xa...
Sau đó, rất nhiều lần anh gọi cho tình cũ, nói rằng cô ta cứ yên tâm, có khó khăn gì thì anh giúp đỡ vì anh và cô ấy vẫn là bạn bè. Bạn bè được ư, đã từng yêu nhau thì khó mà thành bạn bè. Và với cương vị là vợ anh, tôi cũng không chấp nhận cho anh làm bạn bè với cô ấy. Lửa gần rơm lâu ngày chẳng bén thì sao?
Sau đó, rất nhiều lần anh gọi cho tình cũ, nói rằng cô ta cứ yên tâm, có khó khăn gì thì anh giúp đỡ vì anh và cô ấy vẫn là bạn bè. (ảnh minh họa)
Có lần anh còn mang tiền cho cô ta vay vì nói bố mẹ bị bệnh. Vậy người chồng giàu có của cô ta thì sao. Khi tôi hỏi thì anh nói, gã chồng ấy giàu nhưng không cho cô ta một xu nên anh muốn giúp đỡ. Tôi thật không tài nào hiểu nổi tại sao anh lại hành động như vậy, anh lo lắng cho cô ta còn hơn vợ mình. Phải chăng anh thật lòng yêu người đó mà không hề yêu tôi. Thấy thái độ của chồng, tôi bực mình lắm. Nhiều lần tôi đã bóng gió cảnh cáo anh nhưng cứ một lúc anh lại nhắc tới cô ta, bảo cô ta lấy chồng giàu nhưng quá khổ. Còn tôi thì sao?
Tôi còn nói anh cứ như thế thì tôi sẽ sớm chán anh. Vậy mà anh vẫn mặc kệ, không thèm phản ứng. Vì giận chồng, tôi cũng tìm đến người cũ để giải khuây, và tôi cũng mang những câu chuyện về người cũ kể cho anh nghe. Anh ta là một người đàn ông giỏi, thành đạt và giờ cũng rất giàu có, không giống như cô người yêu cũ của anh. Tôi kể bằng giọng tự hào. Anh chẳng lo được cho tôi lại còn giúp đỡ người cũ, tiền thì nào có giàu có gì.
Tôi bực mình tính chuyện ngoại tình, chỉ là muốn cho chồng biết mặt. Tôi đi sớm về tối, mặc kệ anh thích gọi điện, làm gì thì làm. Tôi được sống trong sự chiều chuộng nâng niu của người tình cũ. Mặc dù anh ta biết tôi mới lấy chồng nhưng ngoai tình thì có gì đâu, anh ta là đàn ông mà. Và không hiểu, từ những chuyện cáu giận chồng tôi tìm tới anh ta, giờ tôi bỗng thấy yêu người đàn ông ấy, thật tình là như vậy. Đó là tình yêu thực sự, tôi hối hận vì trước đây đã không lấy anh ta.
Sự quan tâm, yêu chiều của anh ta khiến tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, không phải giống như bên cạnh người chồng luôn nhắc về tình cũ. Tôi buồn lắm, nhưng mà biết làm sao bây giờ. Tự nhiên tôi khiến trái tim mình thay đổi dù chỉ muốn làm cho chồng biết mặt. Tôi thật sự ân hận rồi. Không đến được với anh ta nhưng trái tim tôi lại day dứt đau khổ vì ở bên cạnh chồng mà lại không hề yêu anh. Tôi đã quá liều lĩnh khi chơi trò này, giờ thật sự tôi đau khổ quá...
Theo VNE
Đớn đau, chồng đay nghiến khi vợ mất trinh Em và chồng em đã cưới nhau được 7 năm. Hai vợ chồng em đã có 2 đứa con (1 bé gái, 1 bé trai). Trước khi lấy nhau, em có yêu một người khác được 2 năm nhưng vì gia đình em không đồng ý nên em đã chia tay người đó và yêu người tiếp theo đó là chồng em bây...