Vừa chia tay không lâu, người yêu đã khiến tôi choáng váng khi xuất hiện với tư cách… em rể
Tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại anh ta. Nào ngờ hôm nay, tôi gặp anh ta với danh nghĩa là chồng sắp cưới của em họ tôi.
Tôi là một người kỹ tính, ít nói. Chuyện tình cảm cá nhân, tôi ít khi thổ lộ cùng người khác. Tư tưởng của tôi là khi nào chắc chắn cưới thì mới công khai tình cảm.
Tôi và Đại quen nhau cách đây 2 năm. Chúng tôi đã từng hạnh phúc trong tình yêu. Cho đến khi tôi và Đại dọn về sống chung với nhau, tôi mới biết được con người thật của Đại.
Không phải vì anh ta là người yêu cũ nên tôi mới nói xấu anh ta đâu. Chẳng qua khi sống cùng nhau, những khuyết điểm của anh ta cứ thế lộ ra. Cũng bởi vậy mà tôi mới phải chia tay anh ta dù đã sống với nhau như vợ chồng.
Ngày ấy Đại làm việc ở một công ty nước ngoài, thu nhập hàng tháng phải cao gấp mấy lần lương tôi. Ấy vậy mà anh ta chưa từng bỏ một đồng tiền nào để mua đồ dù chỉ là một lọ mì chính. Anh ta nói tháng lương nào anh ta cũng phải gửi gần hết về cho bố mẹ già chữa bệnh. Và tôi tưởng thật. Mãi sau này khi đã chia tay và gặp bạn thân của anh ta tôi mới biết được sự thật là anh ta mang số tiền ấy gửi ngân hàng chứ không hề cho bố mẹ như tôi vẫn nghĩ.
Ngày còn yêu anh ta, tôi chưa từng được đi ăn hay tham gia các hoạt động vui chơi với đồng nghiệp. (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ của tôi là một người hay ghen. Ngày còn yêu anh ta, tôi chưa từng được đi ăn hay tham gia các hoạt động vui chơi với đồng nghiệp. Nhớ có lần tôi đi dự sinh nhật một chị bạn. Lúc về nhà, tôi ăn trọn một cái bạt tai từ Đại vì anh ta cho rằng tôi “xí xớn”.
Chỉ ngần ấy tật xấu cũng khiến tôi chia tay Đại. Nhưng nguyên nhân chúng tôi chia tay là vì anh ta quá thù dai và không biết quan tâm đến tôi. Sống cùng nhau, va chạm cãi vã là điều không tránh khỏi. Tôi và Đại cũng vậy, hôm ấy chúng tôi cãi nhau vì tôi mua đồ ăn đắt tiền. Mặc dù tôi mua bằng tiền của mình nhưng Đại vẫn không ngừng chỉ trích tôi tiêu xài phung phí.
Tôi và anh ta giận nhau, cả ngày chẳng ai nói với ai câu nào. Đến chiều tối, Đại bỏ tôi ở nhà một mình rồi rủ bạn đi chơi. Không hiểu sao hôm ấy tôi lại bị sốt. Người nóng hầm hập, tôi gọi cho Đại cả chục lần, nhắn vài chục tin nhắn vẫn không thấy anh ta trả lời. Sau đó vì tôi gọi nhiều quá nên anh ta tắt máy luôn.
Video đang HOT
Sau đó dù anh ta nhiều lần muốn quay lại nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. (Ảnh minh họa)
Tôi phải tự mình đi viện, làm thủ tục và vào phòng cấp cứu mà chẳng có ai. Đêm ấy ở viện một mình, nghĩ đến những gì anh ta đã đối xử, tôi quyết định chia tay. Sau đó dù anh ta nhiều lần muốn quay lại nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.
Tôi chia tay Đại đã được 6 tháng. Tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại anh ta. Nào ngờ hôm nay, tôi gặp anh ta với danh nghĩa là chồng sắp cưới của em họ tôi. Trước mặt gia đình tôi, anh ta vẫn giữ vẻ giả tạo vốn có.
Tối nay tôi định nói về Đại cho em biết để con bé lựa chọn. Vậy mà chưa kịp nói thì con bé đã khoe có thai với Đại. Tôi không biết có nên nói nữa hay không. Dù gì bây giờ em tôi cũng đã có con. Nếu tôi nói ra mọi chuyện, liệu có còn thay đổi được nữa không?
Theo Afamily
Có những điều đã bỏ lỡ và mất đi sẽ không bao giờ trở lại
Mỗi ngày đã đi qua, làm sao quay trở lại? Và bạn nói xem, trên thế gian này, rốt cuộc có bao nhiêu cuộc đời có thể thắng được thứ mang tên "đợi chờ"?
Thời còn học cấp Ba, tớ từng thích một cậu bạn dáng cao cao, người gầy gầy. Cạnh cậu ấy khi đó có một cô bạn nhỏ xinh, da rất trắng. Lúc đó tớ đang niềng răng, trên mặt thì đầy mụn.
Vì tự ti nên tớ không dám đến gần cậu ấy, và luôn luôn chỉ dám lén nhìn từ phía sau. Dù cùng làm trực nhật, hai đứa chung một nhóm, tớ cũng chẳng dám nói gì.
Tớ biết, mình không xứng với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng thích tớ đâu. Cho nên tớ tự nhủ, đợi tháo niềng răng, chữa khỏi hết những vết mụn trên mặt rồi sẽ thổ lộ với cậu ấy.
Lên đại học, chúng tớ ở cùng một thành phố. Cuối cùng tớ đã gỡ niềng răng, da cũng đẹp hơn rồi. Nhưng cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên của trường bên cạnh, xung quanh toàn những cô gái giỏi giang.
Vậy là tớ nghĩ, tớ phải cố gắng thêm chút nữa. Đợi khi nào trở nên tài ba hơn, tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.
Giờ tớ đã có một công việc đáng tự hào, trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp. Thế nhưng, con của cậu ấy đã được 3 tuổi rồi.
Năm đó cậu ấy đi công tác, gặp nhau nên mời tớ bữa cơm. Cậu ấy hỏi: "Này, từ thời cấp Ba đến bây giờ cậu cứ một mình như vậy à? Chưa bao giờ tìm bạn trai sao?". Tớ chỉ biết cười.
Cậu ấy nghiêng đầu, chợt nói, "Thực ra hồi học đại học, tớ đã từng thích cậu đấy".
Khoảnh khắc ấy, tớ nhìn khuôn mặt chẳng còn ngây ngô của chàng trai đối diện, muốn khóc mà không thể khóc ra.
Bỗng chốc tớ hiểu, thứ gọi là chờ đợi đó không khiến chúng tớ đến gần nhau hơn, mà còn đẩy tớ ngày càng xa cậu ấy.
Tớ không bao giờ còn có cơ hội nói với cậu ấy một câu "tớ thích cậu". Ngày xưa, giấc mơ đẹp nhất của tớ là có thể ngồi sau yên xe cậu ấy, cùng đi đến quán bên trường ngồi ăn vặt. Nhưng giờ thì không thể thực hiện nữa rồi.
Giống như một câu trong bài hát "Có những người đã để lỡ rồi thì sẽ không bao giờ trở lại".
Có lẽ chúng ta đều giống nhau, đều phạm phải sai lầm tương tự. Chúng ta luôn cảm thấy bất lực giữa những do dự kéo dài hết lần này đến lần khác.
Năm nay bận việc, năm sau về nhà. Năm sau có việc khác không thể về, lại tiếp tục trì hoãn, mà chẳng bận tâm ông bà bố mẹ ở nhà mong ngóng ta về đến nhường nào.
Bạn không biết được, với họ mà nói, thời gian thật sự không thể chờ thêm nữa. Lần này vẫy tay tạm biệt, không biết lần sau còn gặp lại hay không.
Bạn có bao giờ vì sự do dự của bản thân, vì một câu "đợi thêm chút nữa" mà bỏ lỡ cơ hội vốn thuộc về mình, bỏ lỡ người cậu vốn rất yêu thương?
Năm 8 tuổi, tôi thích con búp bê trong tủ kính, mẹ nói đợi khi nào có tiền sẽ mua cho, nhưng lên 10 tuổi, tôi đã không còn thích nó nữa.
Chàng trai mà tôi mến vô cùng vào năm 18 tuổi, tôi đợi mãi cũng chẳng đợi được cậu ấy thổ lộ với mình.
28 tuổi, tôi muốn đợi thêm chút nữa rồi mới về nhà. Và như thế, tớ bỏ lỡ lần cuối cùng được gặp bà ngoại.
Mỗi ngày đã đi qua, làm sao quay trở lại? Và bạn nói xem, trên thế gian này, rốt cuộc có bao nhiêu cuộc đời có thể thắng được thứ mang tên "đợi chờ"?
Theo Phununews
Cắm sừng lên đầu chồng vì một người đàn ông không xứng đáng Anh ta thô lỗ và đối xử với tôi rất thiếu tôn trọng, nhưng tôi vẫn không thể ngừng lén chồng đến gặp anh ta... ảnh minh họa Tôi là một phụ nữ đã ngoại tứ tuần. Nhìn bề ngoài, tôi dường như đã có tất cả. Mọi người đều khen tôi xinh đẹp, cuốn hút, dáng chuẩn, có công việc tốt được...