Vừa chia tay “kẻ hám tình”, lại rơi vào tay người đã có vợ
Thêm một lần nữa tôi sụp đổ, tôi đã khóc như mưa cho số phận của mình, trách anh tại sao đã lừa dối tôi.
Tôi và H. yêu nhau được 1 năm, trong những khoảng thời gian yêu nhau nồng thắm với H., tôi đã trao cho H. cái quý giá nhất của đời con gái cho anh.
Xong việc, anh cũng nhanh chóng cặp kè với một cô gái khác khiến tôi thấy thế giới như sụp đổ trước mắt mình.
Níu kéo người yêu trong vô vọng, tôi chợt nhận ra rằng H. chỉ lợi dụng tôi khi anh có những cơn thèm muốn dục vọng.
Mặc dù còn yêu anh rất nhiều, tôi vẫn quyết nói lời chia tay trong đau đớn tột cùng. Điều khiến tôi thất vọng là anh đã chấp nhận ngay và không thèm liên lạc với tôi dù chỉ một lần.
Trong cơn hoang mang tuyệt vọng, tôi đã đi đăng ký một khóa học luật sư để có thêm sự bận rộn, vừa để trau dồi kiến thức và không còn thời gian nghĩ về H..
Ngồi trong lớp, chỉ tôi ngồi mơ màng chẳng để ý tới bài vở, nước mắt trào ra, khiến cho thầy dạy và những người học cùng nhìn vào ái ngại.
Trước bao nhiêu con mắt dò xét, tôi định bụng sẽ nghỉ học chứ không làm thể làm ảnh hưởng đến mọi người nhưng chính anh lại là người khiến cho tôi thay đổi quyết định.
Ngay giờ tan học buổi đầu tiên, anh lại gần bên tôi hỏi han, lấy khăn cho tôi lau nước mắt và còn chở tôi về tận nhà vì sợ tôi quá đau buồn mà nghĩ tiêu cực.
Từ đó chúng tôi thân nhau, thời gian đó, ngoài việc lên lớp cùng nhau, sợ tôi buồn, anh sẵn sàng chở tôi đi bất kỳ chỗ nào tôi muốn.
Video đang HOT
Từ cảm mến, tôi đã thấy tình yêu dành cho anh lớn dần nhưng tôi vẫn cố gắng để không bộc lộ ra ngoài…
Cho đến một hôm, khi chúng tôi rủ nhau đi dã ngoại, trước khung cảnh lãng mạn, anh đã ngỏ lời yêu tôi.
Sợ mình không xứng đáng với anh, tôi tìm cách né tránh gặp gỡ, ít liên lạc với anh hơn. Nhưng càng chạy trốn, thì anh càng tìm cách để gần gũi.
Những ngày không gặp anh, cuộc sống của tôi trở nên buồn tẻ, không lối thoát, ngày đêm hình bóng của anh cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.
Thấy mình quá vô lý với anh, tôi lấy hết can đảm hẹn gặp anh, kể lại mọi chuyện với anh về người yêu cũ, lý do sao chúng tôi chia tay nhau…
Nghe xong câu chuyện, nghĩ anh sẽ im lặng hoặc bỏ đi nhưng trái lại anh nói rằng: Anh không quan tâm tới quá khứ mà anh yêu con người hiện tại của em mà thôi, đừng né tránh anh nữa.
Lời nói của anh khiến tôi vỡ òa trong hạnh phúc, xen lẫn sự biết ơn.
Vì không muốn ở xa người yêu, tôi đã chuyển đến một ngôi nhà trọ nhỏ để tôi và anh có thể tiện qua lại. Chúng tôi cũng đã quan hệ và tính tới chuyện tương lai của 2 đứa.
Cho đến một hôm, khi anh có việc ra ngoài, còn tôi dọn dẹp nhà cửa cho anh thì có một cuộc điện thoại gọi đến, tôi bắt máy thì nghe thấy giọng của một phụ nữ tự xưng là vợ của anh, chị ấy nói đã biết được anh và tôi có quan hệ bất chính, chị ấy còn dọa nếu tôi không rời xa anh, chị sẽ thuê đầu gấu đánh cho 1 trận.
Thêm một lần nữa tôi sụp đổ, tôi đã khóc như mưa cho số phận của mình, trách anh tại sao đã lừa dối tôi trong khi tôi đang tưởng mình hạnh phúc nhất thế gian này.
Khi anh trở về, thấy tôi khóc, anh hoảng hốt hỏi han, tôi gào lên trong nước mắt, oán trách, xỉ vả kẻ lừa dối mình… mặt anh biến sắc nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh nói với tôi rằng vì không muốn tôi lo lắng thêm, vì quá yêu và sợ mất tôi nên anh đã nói dối và xin tôi tha thứ.
Anh xin tôi cho anh thời gian để giải quyết việc ly dị với vợ và hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời…
Mặc dù rất đau đớn nhưng vì quá yêu, tôi đã chấp nhận
Nhưng chỉ được 1 tuần yên ổn, chúng tôi lại phải đối mặt với việc vợ anh tìm đến gặp tôi và anh để làm cho ra nhẽ, chị ấy còn mang theo đứa con của 2 người để gây sức ép bắt chúng tôi dừng lại.
Đứng trước tình huống đó, anh không một lời giải thích, lao vào rượu chè, đi qua đêm…
Tôi đã nhẫn nhịn để hỏi về tương lai thì anh nói tùy tôi quyết định. Hiện giờ tôi quá mệt mỏi nếu tiếp tục cuộc sống như thế này, tôi còn yêu anh rất nhiều, tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Đêm tân hôn nhìn vợ khóc thương người cũ...
Cuộc đời này cũng thật trớ trêu thay cho nhiều số phận, người xấu thì may mắn còn người tốt thì lại phải ra đi.
Có lẽ do hoàn cảnh xô đẩy ư? Không? đó là do lối sống, lối suy nghĩ của e đã làm cho người thương em, yêu em phải ra đi mãi mãi....
Bố em qua đời khi em vừa tròn một tuổi. Em sống cùng mẹ và bà ngoại, vì mẹ không có công việc ổn định nên khi em vừa tròn 3 tuổi mẹ để em ở nhà với với bà ngoại và vào Nam làm việc. Những năm tháng tuổi thơ của em cứ thế qua đi trong sự chờ đợi, vô vọng. Cho đến một ngày mẹ gọi điện báo cho em và bà vào Nam dự đám cưới của mẹ và chồng mới. Em đã khóc rất nhiều, em thương bà thương cho em, thương cho hi vọng được sống cùng mẹ bao năm qua bỗng nguội tắt.
Cũng kể từ ngày có gia đình mới, có thêm em bé, số tiền mẹ gửi về cho em và bà ngày càng ít đi. Mới lớp 12 em đã phải vừa học, vừa làm thêm để có tiền nuôi bà, lo cho bản thân em ăn học. Vốn cao ráo có hình thức em cũng có nhiều người để ý, trong đó có chú T- hàng xóm cạnh nhà em. Chú đã ngoài 30 tuổi và làm công tác Đoàn ở xã em, chú nói để ý đến em từ lâu rồi, nhưng chưa có dịp nói chuyện, mở lời. Thấy chú hiền lành, lại có hình thức nên em cũng đem lòng cảm mến. Hiểu hoàn cảnh của em, chú không những hỗ trợ em tiền ăn học mà còn thường xuyên cho bà em tiền ăn trầu.
Thấm thoắt đã đến kỳ thi đại học. Sau bao ngày ôn thi vất vả, em đã bước vào kỳ thi lớn nhất cuộc đời với sự động viên lớn của bà và chú. Khi biết tin em đỗ Đại học chú vừa vui mừng vừa buồn vì sắp phải xa em. Để chú yên tâm hơn, chúng em đã làm lễ ăn hỏi trước khi em nhập học.
Ngày em ra Hà Nội học chú đưa em ra nhập trường và làm giấy tờ cho em vào học, hàng tháng chú gửi tiền hỗ trợ em học hành. Còn mẹ, từ ngày biết em ra Hà Nội, mẹ gửi cho em tháng vài trăm để tiêu thêm, nhưng kinh tế chủ yếu vẫn là chú lo cho em.
Do quá tham vọng mà em đã phụ lòng chú khi phải lòng một bạn trai khác cùng lớp. Bạn ấy gia đình có điều kiện, lại ga lăng, nên không ít lần em cưỡng lại được sự cám dỗ của bạn ấy. Em cũng không phủ nhận mình là kẻ hư hỏng, sống hai lòng. Một mặt em vẫn muốn được chú quan tâm yêu chiều, một mặt em vẫn muốn có người tình trẻ bằng tuổi ga lăng, lại là trai Hà Nội.
Đôi lần chú ra thăm em, em vẫn niềm nở nồng nhiệt. Tuy nhiên, dù yêu nhau đã lâu nhưng em chưa một lần để chú đi quá giới hạn với em. Dù mới đây, em trót lỡ "nếm trái cấm" với cậu bạn cùng lớp. Em cũng không hiểu vì sao em lại từ chối những lời đề nghị "yêu" từ người đàn ông đã làm lễ ăn hỏi với mình. Thấy em viện lý do là còn đi học, chưa chuẩn bị đủ tâm lý chú lại dỗ dành em. Chú nói chú sẽ đợi em học xong ra trường, chú sẽ cố gắng xin cho em về làm việc gần nhà rồi tính chuyện cưới xin. Những lúc đó, em nhìn chú thật tội nghiệp, em cũng cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
Thời gian cứ trôi nhanh, chú ngày càng già đi, và em cảm thấy mình là một đứa con gái ngày càng khốn nạn. Em vẫn nhận tiền chu cấp của chú hàng tháng, em vẫn chịu ơn chú vì mỗi ngày em học ở Hà Nội, chú ở quê vẫn qua lại và chăm sóc bà em chu đáo. Thế nhưng em đã sống thử với bạn trai Hà Nội suốt 1 năm qua. Ngày em ra trường, với lời mời mọc hấp hẫn từ bạn trai cùng lớp. Em nhận lời vào công ty của chú cậu ta làm việc.
Khi em về quê làm Sơ yếu lý lịch, em đã thú nhận với chú tất cả và phũ phàng nói lời chia tay chú. Chú không tin mà vẫn tìm mọi cách níu giữ em lại. Nhưng rồi khi em cứ tuyệt em nói chú già cả, chú không thể cho em một tương lai như em mong muốn, và chú đã buông tay em. Chú nói rằng em là người con gái bội bạc "ăn cháo đã bát".
Làng xóm biết chuyện họ cũng chửi em, xỉ vả em không ra gì, nào là đứa bội tình, đứa ham giàu,... Còn bà ngoại em đã cạn khô nước mắt vì đứa cháu như em.
Từ giã cuộc sống ở quê nghèo em lột xác thành một thiếu nữ Hà Nội. Không thi cử mà em vào thẳng công ty của chú bạn trai mới làm việc. Chưa đầy một năm sau, đám cưới của chúng em diễn ra tại một nhà hàng sang trọng ở Hà Nội. Nhưng đó cũng là ngày trái tim em vụn vỡ, vì sau khi gọi điện hờn trách em được mấy phút chú bị tai nạn qua đời,...
Đêm tân hôn lẽ ra phải là giây phút ngọt ngào thiêng liêng của cặp đôi mới cưới. Nhưng em đã không kiềm chế được cảm xúc mà thú nhận với anh - chồng em về tất cả mối tình trước đó mà em tìm cách lấp liếm, dấu anh. Chồng em ngồi đầu giường đau khổ thẫn thờ, nhìn em khóc lóc xót thương về người cũ.
Những ngày sau đó, em sống vật vờ như một chiếc bóng, dù chồng em vẫn thương yêu chăm sóc. Em đã cố gắng để quên chú, quên đi những gì vừa xảy đến trong cuộc đời em, nhưng em không thể làm được. Em chán nản chồng em cũng mệt mỏi, dù dã cố gắng mang lại hạnh phúc cho nhau... Cưới nhau mới được 7 tháng, chẳng lẽ chúng em lại quyết định ly hôn?
Theo DanViet
Số phận hẩm hiu của người đàn bà đẹp Một ngày, cô đi hát cùng anh em ở cơ quan, anh tìm đến đánh cô: &'Tôi đã không muốn cho cô đi, cô cố tình làm trái ý tôi phải không?'. Ngày Hà lấy anh, bỏ lại đằng sau sự tiếc nuối của biết bao người là nụ cười hạnh phúc của cô. Ngày cưới anh vẫn nói với cô &'hôm nay...