Vừa chia tay được 3 tháng, em điện thoại mời cưới mà chú rể là bạn tôi
Trong khi tôi vẫn còn chưa nguôi ngoai nỗi đau, còn vẫn mong ngóng hai đứa bỏ qua những nóng giận để quay về bên nhau thì em đã vội vàng lên xe hoa với bạn của tôi.
ảnh minh họa
Đến bây giờ, ngẫm nghĩ lại tôi mới thấy, có lẽ việc chia tay tôi là ý đồ của em. Tôi đã tưởng mình sai, làm em buồn nên em mới giận dỗi như vậy. Nhưng có vẻ như tất cả đều nằm trong tính toán của em… Đơn giản, bởi vì tôi không thể nào bằng người đàn ông đó. Anh ta giàu có, đẹp trai hơn tôi… Lấy anh ta, cuộc đời em tươi sáng hơn khi bên tôi.
Giữa tôi và em không thể nào nói hết những ân tình. Tôi không dám nhận mình đã làm được gì nhiều nhặn cho em, nhưng suốt những năm tháng khó khăn nhất, tôi chưa bao giờ bỏ rơi em. Từ quê lên thành phố học, cuộc sống của em trải qua biết bao nhiêu chật vật. Mặc dù tôi không giàu có, nhưng tôi sống ở đây lâu hơn, cũng đã đi làm thêm kiếm được tiền nên tôi giúp đỡ em rất nhiều.
Tôi chưa bao giờ tính toán những gì mình đã bỏ ra cho em mặc dù có thể nói, tiền tôi làm ra phần lớn cho em chứ tôi chưa thêm được cho bố mẹ. Nhưng tôi luôn nghĩ, nếu mình đã yêu, đã xác định gắn bó với cô ấy thì còn phân biệt gì chuyện anh, chuyện tôi…
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng ngày khó khăn đến thế. Sau khi ra trường, may mắn đã mỉm cười khi cả hai chúng tôi đều kiếm được việc ổn định. Đó cũng là lúc em thay đổi nhiều hơn. Em chưa muốn cưới vì còn muốn tận hưởng cuộc sống độc thân thêm một chút nữa. Tôi nghĩ chúng tôi còn trẻ, cũng chưa vội ràng buộc hôn nhân nên đồng ý.
Video đang HOT
Hai chúng tôi lao vào làm, lao vào kiếm tiền… Cuộc sống có đôi lúc vô tình cuốn chúng tôi ra xa nhau hơn. Nhưng chưa phút giây nào tôi nghĩ sẽ phản bội em. Tôi cố gắng, nỗ lực cũng là vì tương lai hai đứa.
Thế mà đùng một cái, em đòi chia tay với lí do tôi chỉ mải lao vào làm ăn không quan tâm em. Lúc đó vì nóng giận, nghĩ mình ngày đêm mệt mỏi kiếm tiền để chuẩn bị cho cuộc sống sau này, bạn gái đã không thông cảm lại còn hạch sách nhiều, thế nên tôi cũng đồng ý mà chẳng thèm níu kéo.
Chia tay nhau nhưng trong lòng tôi còn yêu nhiều lắm. Tôi thương cô ấy, nhiều lần cũng muốn gọi điện để nối lại nhưng nhìn những gì cô ấy thể hiện, tôi có thể thấy dường như cô ấy chẳng cần mình. Tôi lai tự ái, chẳng muốn tìm em.
Giữa cái lúc tôi còn chấp chới với cuộc tình của mình, thì em tìm gặp tôi và gửi giấy mời. Tấm thiệp cưới em đưa khiến tôi không tin nổi vào mắt mình. Càng sốc hơn khi tôi biết người mà em lấy làm chồng không ai khác chính là bạn tôi. Cậu bạn con nhà giàu mà tôi từng dẫn bạn gái mình đi ăn, uống cùng cách đây nửa năm khi cậu ta về nước.
Tôi bắt đầu hiểu ra chân tướng sự việc. Thì ra, cô ấy đã phản bội sau lưng tôi. Tôi không tin chỉ có 3 tháng mà họ đã nảy sinh tình cảm và làm đám cưới. Chắc hắn họ đã qua lại với nhau từ rất lâu rồi.
Tôi cay cú và hận. Không thể nào nói hết được nỗi căm phẫn của tôi khi biết mình bị đâm sau lưng như thế. Mọi thứ về em tôi vẫn giữ nguyên vẹn đây, vậy mà em đã nỡ phản bội tôi. Tôi muốn đem hết những chuyện này kể cho người nhà chồng em biết, để xem em sống thế nào với cái nhìn khinh bỉ từ họ? Nhưng rồi nghĩ lại, tôi thấy mình làm thế có hèn không?
Tôi không muốn mất em theo cách này, tôi có nên níu giữ tình yêu?
Theo blogtamsu
3 tháng cuối sống cạnh người vợ mình ghét cay đắng, tôi chỉ ước mình chưa từng ngoại tình
Về nhà, tôi thấy vợ nằm trong phòng ngủ, không chịu bật điện lên. Tôi chạy vào ôm vợ. Cô ấy khóc nức nở trong vòng tay tôi rồi nấc lên: "Làm sao đây anh? Con mình đứa lớn nhất 5 tuổi, đứa bé 3 tuổi, mà em giờ chỉ còn sống được 3 tháng. Làm sao đây anh?".
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi đã có khoảng thời gian chung sống bên nhau khá hạnh phúc, nhưng rồi đến lúc chính tay vợ tôi dẫn em họ đi đánh ghen, bắt tại trận việc tôi ngoại tình đã khiến cho tình cảm giữa tôi và vợ bị sứt mẻ. Lúc đó, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái. Vì thương con nên tôi không đâm đơn ly hôn với vợ. Nhưng tôi nghĩ ra cách để trả thù vợ. Tôi không ngủ cùng cô ấy, luôn giữ khoảng cách và lạnh nhạt mặc dù tôi vẫn thực hiện đúng các nghĩa vụ của một người cha.
Lúc đầu, vợ tôi rất hung hãn, cô ấy bảo tôi làm như thế khác gì giam lỏng cô ấy, đẩy cô ấy vào bước đường cùng. Tôi nói nếu cô ấy không muốn vậy thì ly hôn chứ tôi không thể sống khác được, tình cảm của tôi giờ chỉ có thế. Vợ tôi bảo không bao giờ cô ấy chịu ly hôn, cô ấy nói rằng mình mất bao nhiêu công sức để gây dựng cùng tôi, dễ gì để cho người khác cướp mất. Tôi nghe nói vậy càng thấy khinh vợ, rõ ràng cô ấy không quan tâm gì đến tâm tư tình cảm của tôi mà chỉ nghĩ đến việc làm sao bảo toàn được khối tài sản mà tôi kiếm được. Tôi cười khẩy, ừ nếu muốn thì cứ duy trì mối quan hệ như thế này, tôi mặc sức ngoại tình bên ngoài cho đến khi nào vợ tôi chán rồi ly hôn.
Thế là tôi lao vào các cuộc tình. Ngắn có, dài có, sâu sắc có, ăn bánh trả tiền cũng có. Vợ tôi biết tôi nổi loạn bên ngoài thì suốt ngày gầm rú, gọi điện kiểm tra các thứ. Những việc làm đó của vợ chỉ khiến tôi càng thêm mệt mỏi mà thôi. Tôi kệ, tình cảm hết thì sao mà ép được.
Nhưng đùng một cái, vợ tôi đi khám và phát hiện ra mình bị ung thư gan giai đoạn cuối. Hôm cô ấy gọi điện cho tôi và khóc tu tu, tôi hoảng hốt vô cùng. Cái tin vợ tôi mắc ung thư khiến tôi sốc và mất cảm giác đến tận 10 phút. Tối hôm đó, tôi hủy hết các cuộc họp và hẹn với bồ để về nhà sớm với vợ.
Về nhà, tôi thấy vợ nằm trong phòng ngủ, không chịu bật điện lên. Tôi chạy vào ôm vợ. Cô ấy khóc nức nở trong vòng tay tôi rồi nấc lên: "Làm sao đây anh? Con mình đứa lớn nhất 5 tuổi, đứa bé 3 tuổi, mà em giờ chỉ còn sống được 3 tháng. Làm sao đây anh?".
Bất giác, nước mắt tôi cũng trào ra. Tôi ôm cô ấy vào lòng bảo: "Việc đầu tiên là phải chạy chữa cho em đã". Ngày hôm sau, tôi đưa cô ấy nhập viện. Đúng là khi người có bệnh, cộng với tâm trí tồi tệ nên sức khỏe vợ tôi xuống dốc nhanh chóng. Những ngày đó, tôi gần như bị stress nặng vì vừa phải lo công việc vừa phải chăm vợ. Nhìn vợ nhăn nhó trên giường bệnh mà tôi thấy xót xa. Con tôi ngày nào cũng khóc đòi mẹ. Những cơn đau hành hạ vợ tôi liên tục. Bác sỹ nói rằng gia đình tôi nên chuẩn bị tinh thần đi vì không thể cứu vãn được gì nữa rồi.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi thấy vậy bèn nằng nặc đòi về nhà. Cô ấy bảo dù sao thời gian cũng không còn nhiều nữa, điều trị cũng vô ích. Cô ấy muốn được sống ở nhà cùng với chồng con. Đắn đo mãi, tôi cũng đồng ý cho vợ về nhà. Thời gian đó, tôi xin nghỉ không lương hẳn 1 tháng, cũng may là trước đó, vợ chồng tôi có chuẩn bị tài chính nên bây giờ cũng không quá khó khăn. Tôi ngày ngày đi chợ, nấu cơm rồi kêu bác sỹ đến nhà điều trị cho vợ khi cô ấy quá đau. Lúc đó, vợ tôi đã yếu lắm rồi, người cô ấy chỉ còn da bọc xương, bụng thì trướng lên, không thể nào ăn uống được. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy vợ tôi kêu đau. Cô ấy bảo với tôi rằng, cô ấy chỉ muốn sống, không phải vì cô ấy là kẻ tham lam mà cô ấy thương con và tôi.
Vợ tôi ra đi vào một buổi sáng mưa tầm tã. Trước khi đi, cô ấy nắm lấy tay tôi rồi nói câu xin lỗi, mong tôi hãy đi bước nữa nhưng tìm người nào tốt một tí để con được nhờ. Tôi khóc như mưa, chỉ ba tháng cuối cùng được sống bên cạnh vợ mà tôi đã hiểu ra được nhiều điều. Tôi chỉ ước rằng khoảng thời gian trước đó, khi vợ tôi đang còn khỏe mạnh tôi ước mình chưa từng ngoại tình hay đối xử tệ bạc với cô ấy, để cô ấy có thể tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi bên gia đình. Tôi quay quắt với cái ý nghĩ ấy nhưng giờ mọi thứ đều không thể thay đổi được gì nữa.
Theo blogtamsu
Thấy bạn thân mời cưới cùng ngày, cùng địa điểm với mình, tôi vui như hội nhưng đến khi bước vào lễ đường mới té ngửa trước sự thật đắng lòng Tôi đợi ở ngoài lễ đường nhưng nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy bóng dáng Phong đâu cả. Ngay cả tấm bảng ghi tên cô dâu chú rể của chúng tôi và ảnh cưới cũng không được đặt ở phía ngoài. Tôi đã trải qua một thời gian dài khó khăn mới có thể chiếm được Phong - người sắp thành chú...