Vừa chia tay 1 tháng, em gửi thiệp hồng mà chú rể là bạn thân tôi
Giờ nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy việc em cứ hay hờn trách tôi rồi đòi chia tay đều là toan tính…
Ảnh minh họa
Tôi quen em từ khi em vừa về Hà Nội học đại học, còn tôi đã ra trường, đi làm. Tuy rằng thời điểm đó thu nhập của tôi cũng ở mức trung bình, nhưng tôi vẫn chi tiêu dè xẻn để giúp đỡ thêm cho em, bởi nhà em ở quê rất nghèo.
Tôi đối với em, vừa yêu thương, vừa trân trọng. Suốt mấy năm trời sinh viên của em, có những lúc tiền học phí, tiền sinh hoạt em chưa có, đều là do tôi bỏ ra, không những thế tôi cũng một lòng quan tâm, chăm sóc. Ân tình tôi đối với em thú thực khó thể đong đếm được.
Tôi cũng rất khó khăn để thuyết phục bố mẹ đồng ý, bởi mẹ tôi nói em ở xa quá, lại không môn đăng hộ đối.
Tình cảm tưởng đã chín muồi, khi em ra trường tôi đã tính đến một đám cưới trong tương lại gần. Vậy mà đùng một cái, chỉ vì lần cãi nhau nhỏ xíu, em nằng nặc đòi chia tay. Em nói ngày càng không hợp, tôi quá bận rộn, không quan tâm đến em như xưa nữa.
Tôi khổ sở vô cùng, đúng là dịp này tôi hơi bận, nhưng là tôi đang nhận dự án ngoài để kiếm tiền lo cho đám cưới hai đứa. Tôi tưởng em giận vài ngày rồi thôi, ai dè em quyết tâm chia tay tôi thật.
Trong khi tôi đang vật vã níu kéo và giày vò mình thì một ngày tôi nhận được thiệp mời cưới của em, nhìn tên chú rể, tôi choáng váng khi nhận ra đó chính là tên người bạn thân thưở đại học của tôi. Cách đây nửa năm, tôi có đưa em đi sinh nhật cậu bạn đó, thật không ngờ…
Video đang HOT
Tôi cười như điên như dại, hóa ra đấy chính là lý do. Em chia tay tôi vì trách tôi thế nọ thế kia chỉ là cái cớ, hóa ra đây mới là lý do chính. Em tham vàng bỏ ngãi, thấy người kia giàu có nên phũ với tôi, quên sạch ân tình 5 năm bên nhau trong chớp mắt.
Tôi hận em vô cùng, hận đến mức muốn đem mọi chuyện giữa chúng tôi làm bung bét lên, xem em có yên thân mà cưới không. Tôi làm thế có đúng không, tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Chết lặng ở phòng khám thai sau nửa năm chữa vô sinh và 1 tháng để vợ ở nhà đi công tác
Chúng tôi "chiến tranh lạnh" mấy hôm thì tôi phải đi công tác xa nhà 1 tháng. Đang giận vợ nên tôi cũng chẳng buồn dặn dò gì cô ấy, chỉ nhắn tin báo phải đi công tác 1 tháng không về rồi xếp đồ vào va ly đi.
Tôi và Trâm yêu nhau từ thời còn là sinh viên, ra trường 2 năm thì chúng tôi kết hôn. Cưới nhau hơn 3 năm mà vẫn chưa có con nên chúng tôi mới bàn nhau đi khám. Ngày có kết quả, tôi rụng rời vì biết vấn đề là do mình tuy nhiên bác sỹ an ủi tôi rằng hoàn toàn có thể chữa khỏi nếu kiên trì. Tôi mong mỏi có con lắm rồi nên thực hiện liệu trình rất quy củ, từ chế độ ăn uống đến các bài tập bồi bổ sức khỏe.
Trái với thái độ tích cực của tôi, Trâm lại tỏ ra buồn bực từ sau khi biết vấn đề không có con là do tôi. Vì nhiều lý do nên chúng tôi thống nhất là không nói sự thật với bố mẹ tôi, chỉ bảo là hai vợ chồng đều bình thường. Mẹ tôi năm nay đã gần 60 nên mong có cháu bế, thường xuyên giục giã Trâm. Tôi biết Trâm khó xử nên lúc nào cũng động viên cô ấy. Quả thực, tôi có phần ích kỷ khi nhờ Trâm giấu kín vấn đề của mình nhưng đàn ông ai chẳng thế, có ai muốn bố mẹ mình biết tin mình có vấn đề sinh sản. Bù lại thì tôi đối xử rất tốt với Trâm, ngày nghỉ luôn giúp đỡ cô ấy việc nhà. Tôi tự thấy mình là người chồng không tôi chút nào, vậy mà chẳng hiểu sao Trâm còn bất mãn.
2 tháng trở lại đây tôi và Trâm không có mấy ngày cơm ngon canh ngọt. Đầu tiên là vì đợt này tôi thăng chức nên công việc bận rộn hơn, thường xuyên về muộn. Trâm thì ốm dai dẳng cả tháng sau trận cảm cúm nặng nên người mệt mỏi, chẳng muốn ăn uống, bếp núc gì. Tính tôi thì thoải mái, vợ không nấu cơm được thì ra ăn ngoài nhưng tính Trâm kén chọn, cứ kêu ca đồ ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh nên bắt tôi về nấu cơm. Gần 8 giờ tối tôi mới về đến nhà, người mệt lả, chẳng còn hơi sức nào mà vào bếp nấu nướng nữa, thế là chúng tôi cãi nhau. Vài hôm như thế thì tôi nhờ mẹ sang nấu bữa tối cho 2 vợ chồng. Chẳng biết mẹ tôi có nói gì với Trâm không mà được 1 bữa thì cô ấy mắng xối xả tôi. Trâm còn bảo: "Anh đã không làm tròn trách nhiệm người đàn ông rồi mà còn không thèm làm trách nhiệm người chồng à?". Nghe thế tôi tức quá mới vung tay tát Trâm 1 cái.
Tôi tự thấy mình là người chồng không tôi chút nào, vậy mà chẳng hiểu sao Trâm còn bất mãn. (ảnh minh họa)
Đây không phải lần đầu tiên Trâm mang chuyện tôi vô sinh ra chì chiết. Những lần trước tôi còn cho qua nhưng lần này tôi thấy cô ấy quá đáng quá. Tôi đi làm từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối không ngừng nghỉ chứ có phải đi chơi đâu, vậy mà cô ấy làm vợ lại không thông cảm cho tôi gì hết. Căn nhà đang ở là 2 vợ chồng đi thuê, từ ngày tôi thăng chức, lương tăng, còn có thưởng hàng tháng nên tiền thuê nhà cũng bớt phần nào gánh nặng. Vậy mà Trâm thì cứ liên tục nói tôi là kẻ cuồng công việc, bỏ bê gia đình.
Chúng tôi "chiến tranh lạnh" mấy hôm thì tôi phải đi công tác xa nhà 1 tháng. Đang giận vợ nên tôi cũng chẳng buồn dặn dò gì cô ấy, chỉ nhắn tin báo phải đi công tác 1 tháng không về rồi xếp đồ vào va ly đi.
Đi công tác về, tôi mua cho Trâm 1 loạt đồ cô ấy thích. Về đến nhà, thấy Trâm ra đón, tôi sững sờ khi thấy gương mặt tái xanh của cô ấy. Tôi vội hỏi han 1 tháng qua cô ấy làm gì mà trông hốc hác như thế. Trâm nhìn tôi cười bí hiểm, rồi đưa tay tôi đặt lên bụng cô ấy: "Tại con anh đấy!". Tôi bất ngờ vô cùng trước tin này, trước khi đi công tác khoảng 2 tuần thì chúng tôi có quan hệ, chẳng nhẽ lần đó Trâm "dính" luôn. Tôi ôm lấy vợ, hỏi đi hỏi lại: "Chắc không em? Em đi khám kĩ chưa?" thì Trâm đưa ra mảnh giấy siêu âm.
Trâm kể là cô ấy ốm nghén nặng nên mới hốc hác đi như thế, tôi lại vắng nhà nên mọi thứ cô ấy phải tự xoay sở. Tôi nghe xong thương vợ lắm, trách cô ấy sao không báo gì cả. Trâm nói nhỏ: "Tại em sợ anh vẫn giận em.". Tôi ôm vợ, xin lỗi cô ấy chuyện cái tát hôm trước.
Từ khi biết Trâm có thai, vợ chồng tôi mặn nồng lắm, hệt như thuở mới yêu. Có điều không biết tại sao lúc nào Trâm cũng đòi tự đi khám 1 mình, tôi chỉ được đèo cô ấy đến cổng phòng khám rồi đứng đó chờ. Mấy lần tôi cũng chiều Trâm nhưng sau đó sốt ruột lại tò mò quá nên tôi cũng lén theo vào sau. Thấy tôi vào thì Trâm thay đổi ngay sắc mặt, tôi mới bèn xuống nước nói với cô ấy: "Anh chỉ ngồi ngoài này thôi còn em vào trong 1 mình cũng được, anh đứng ngoài kia nắng nóng lắm, thương anh đi mà vợ."
Lúc Trâm khám xong, tôi đưa cô ấy ra ngoài thì cô ấy sực nhớ ra để quên cái điện thoại trong phòng khám. Tôi chạy vào lấy cho vợ thì vị bác sỹ cứ nhìn tôi chăm chăm rồi hỏi:
- Anh có phải chồng của chị Trâm không?
Có nên phơi bày sự thật này ra không? Rút cục bố đứa bé trong bụng vợ tôi là ai? (ảnh minh họa)
Tôi sững ra 1 lúc rồi đáp:
- Dạ vâng, là tôi đây ạ.
Vị bác sỹ nhìn tôi 1 lúc tôi rồi bảo tôi vào phòng trong.
- Có chuyện gì thế ạ? Hay cái thai của vợ tôi có vấn đề gì ạ? - Tôi lo lắng hỏi
- Không phải, cả sản phụ và thai nhi đều khỏe mạnh. Có điều... - Vị bác sỹ lưỡng lự 1 hồi rồi thở dài: Tôi nghĩ anh biết chuyện này sớm cũng tốt. Vợ anh từ hôm khám ở đây tới nay luôn nhờ chúng tôi sửa lại thời gian trên phiếu siêu âm thai. Thai mới 3 tuần nhưng cô ấy cứ đòi sửa lên thành 6 tuần. Chuyện này... Thai nhi phát triển từng tuần rất khác nhau, chuyện sửa lại như thế... Nếu khám ở phòng khám này thì có thể không sao chứ nếu cô ấy mang tờ siêu âm đó đến nơi khác thì sợ sẽ có vấn đề.
Tôi chết sững trước những lời vị bác sỹ ấy nói. Thai của Trâm mới được có 3 tuần thôi sao? Thế chẳng phải là nó được thụ thai khi tôi đi công tác sao? Trâm phản bội tôi ư?
Rời khỏi đó, tôi cứ như người trên mây. Tôi không dám nhìn thẳng vào Trâm, sợ mình sẽ không kìm được mà nói ra. Tôi giận cô ấy vô cùng nhưng tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Có nên phơi bày sự thật này ra không? Rút cục bố đứa bé trong bụng vợ tôi là ai?
Theo Một Thế Giới
Cải trang suốt 1 tháng điều tra chân tướng người tình giấu mặt của chồng, để rồi sốc ngất khi thấy cô ta cởi áo để lộ dấu vết bí mật ấy Sau hôm biết được địa điểm hẹn hò của chồng và người tình, ngày hôm sau, tôi đến đó trước để rình. Đúng như dự đoán của tôi, chiều hôm đó tôi nghe tiếng mở cửa lách cách... Cái tin chồng tôi có bồ như sét đánh ngang tai tôi làm tôi ngất lịm, tôi không ngờ sống cùng nhau mấy năm trời,...