Vừa biết tin tôi bị ung thư khó qua khỏi, vợ bỗng ôm đồ bỏ đi biệt tích suốt 3 tháng rồi quay về với chiếc bụng bầu, biết nguồn cơn tôi suýt thì ngất lịm
Kết quả khám ra khiến tôi choáng váng, tôi bị bệnh ung thư. Tôi suy sụp tinh thần, chìm ngập trong hoảng loạn.
Tôi và My yêu nhau 3 năm rồi tổ chức đám cưới. Làm vợ chồng 4 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có tin tức con cái. Đi khám bác sĩ thì nguyên nhân là do tôi nhưng My cũng chẳng trách chồng. Gia đình tôi biết vậy thì càng yêu thương con dâu, ai cũng sợ có ngày My bỏ chồng. Nhưng chúng tôi đã yêu và lấy nhau 7 năm, tôi rất tin tưởng vợ.
Thời gian đó tôi thấy người có nhiều dấu hiệu lạ nhưng chưa chịu đi khám. Vì tiền bạc trong nhà đều dồn để vợ chồng thụ tinh nhân tạo. Đến khi bỗng dưng tôi bị sụt cân liên tục thì đành phải đi khám. Kết quả khám ra khiến tôi choáng váng, tôi bị bệnh ung thư. Tôi suy sụp tinh thần, chìm ngập trong hoảng loạn.
Tôi chỉ mới có gia đình, còn chưa chào đón con đầu lòng, tôi còn bố mẹ phải phụng dưỡng. Nhưng giờ tôi mắc bệnh nan y, nếu không thể qua khỏi thì cuộc đời của tôi thật quá ngắn ngủi. Những người thân của tôi phải đau lòng cỡ nào. Tôi gọi vợ vào phòng rồi đưa cho cô ấy tờ giấy chẩn đoán bệnh. Vợ tôi ôm lấy tôi khóc nức nở.
Video đang HOT
Sau đó, My lấy lại bình tĩnh khá nhanh rồi an ủi, động viên tôi. Tôi và vợ vẫn chưa nói lời nào với bố mẹ. Tối hôm đó, tôi nghe My nói:
“Giờ anh bệnh như thế thì phải vào viện, không giấu bố mẹ lâu được. Nhưng anh phải cố gắng giữ tinh thần tích cực. Cái bệnh này, quan trọng nhất là tinh thần, anh phải cố gắng nhiều rồi”.
Sau đó My còn nói một câu khiến tôi bất ngờ: “Em xin lỗi anh, để mẹ chăm sóc anh lúc này nhé”.
Sáng hôm sau, vợ tôi bỏ đi. Tôi vừa khổ sở vì bệnh tật vừa oán hận khi vợ có thể đối xử cạn tình cạn nghĩa khi chồng bệnh nặng. Suốt 3 tháng sau đó, vợ tôi mất tăm, chẳng ai biết cô ấy đi đâu. Tinh thần càng mỏi mệt thì sức khỏe của tôi càng yếu đi. Căn bệnh ung thư của tôi đã đến giai đoạn cuối. Chỉ có bố mẹ ruột và bố mẹ vợ thay phiên nhau chăm sóc tôi.
Bất ngờ một ngày tôi thấy vợ trở về. Cô ấy nhìn mập mạp hơn, đi về phía giường bệnh của tôi. Tôi giận vợ lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng My đưa tôi xem một tờ giấy khiến tôi bật khóc. Đó là giấy khám thai, vợ tôi đã mang thai!
Suốt 3 tháng qua vợ tôi đã tìm mọi cách để ra sức thử thụ tinh nhân tạo nhiều lần. Cô ấy muốn cho tôi động lực để cố gắng vượt qua cơn bạo bệnh lần này. Cô ấy không muốn tôi và mọi người biết vì sợ sẽ bị ngăn cản. Ai cũng sợ lỡ như tôi mất đi thì My sẽ phải một mình nuôi con khó khăn.
Tôi khóc nức nở ôm lấy vợ. Tôi không biết mình còn sống được bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể nhìn được mặt con. Huống hồ, tôi làm sao có thể phụ lòng người vợ tào khang của mình.
3 năm sau ngày cưới tôi vẫn không thể có con, quyết định đi khám thì chết ngất trước tờ kết quả cầm trên tay và bí mật động trời của chồng
Đến một ngày khi không còn chịu nổi nữa, tôi dọn đồ bỏ đi. Tôi chỉ để lại đơn ly hôn đã ký và kết quả khám bệnh của mình.
Tôi từng có một khoảng thời gian hạnh phúc vì yêu và được yêu. Chúng tôi yêu nhau rồi tổ chức đám cưới. Để có thể thành vợ chồng, chúng tôi phải trải qua không ít khó khăn. Tôi là trẻ mồ côi, được một người phụ nữ hiếm muộn nhận về nuôi. Tôi không học hành nhiều, lớn lên phụ giúp mẹ nuôi buôn bán nhỏ tại nhà.
Tôi gặp Quý trong một lần tình cờ. Anh ấy là con trai một trong gia đình khá giả, có cha mẹ làm nghề giáo. Tất nhiên gia đình anh ấy không chấp nhận tôi. Chúng tôi yêu nhau 5 năm, kiên trì chứng minh tình yêu của mình. Đến ngày có thể lấy được nhau, tôi và chồng trào nước mắt hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc chẳng mỉm cười với tôi lâu. 3 năm lấy nhau, tôi không thể mang thai. Gia đình chồng gay gắt oán trách tôi, còn trách cả chồng tôi. Dù sao Quý cũng là con trai một, bố mẹ anh đương nhiên mong ngày có cháu.
Tôi quyết định đi khám rồi chết điếng khi nghe tin mình không thể mang thai. Tôi khóc hết nước mắt, quyết định ly hôn chồng. Chồng tôi là người tốt, tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà bắt anh sống cuộc đời không con cháu cả đời này.
Nhưng chồng tôi kiên quyết không đồng ý. Đến một ngày khi không còn chịu nổi nữa, tôi dọn đồ bỏ đi. Tôi chỉ để lại đơn ly hôn đã ký và kết quả khám bệnh của mình. Chắc có lẽ chồng tôi cũng đã chán nản, căng thẳng với áp lực từ gia đình, sau đó anh cũng đồng ý ly hôn. Ngày gặp nhau ở tòa, tôi và chồng giấu trong lòng nỗi thống khổ cùng cực. Sau đó, Quý còn lén chuyển cho tôi số tiền 1 tỷ, nói tôi phải cố gắng sống thật tốt.
Tôi chuyển đến nhà mới, cách nhà chồng cũ 1 tiếng đi xe máy. Nhưng cứ đến đêm là tôi lại nghe trước cổng có tiếng xe cùng âm thanh lạ. Tôi nghe hàng xóm nói có một người đàn ông hay ngồi trước cổng nhà tôi mỗi đêm. Vì mới chuyển đến lại ở một mình nên tôi sợ lắm. Tôi lắp camera để xem đó là ai. Đến khi nhìn hình ảnh trong camera thu lại, tôi bật khóc nức nở.
Đó là người chồng cũ của tôi. Anh mỗi đêm đều đến ngồi trước cửa nhà tôi nhưng không thể vào. Chúng tôi vẫn còn nhớ thương nhau nhưng không thể gặp nhau. Liệu tôi có thể một lần ích kỷ giữ anh lại được không?
Thấy đồng nghiệp vỡ nợ, tôi về nhà truy hỏi vợ về tài sản tích lũy được, ngờ đâu cô ấy mang ra 6 cuốn sổ đỏ Nếu tôi không phát hiện sớm, chắc có ngày bị vợ đá ra đường mới tỉnh ngộ. Thời gian yêu nhau tôi đã nhận thấy vợ là người chi tiêu tiết kiệm, mỗi lần bỏ ra một đồng mua cái gì cũng đắn đo cân nhắc cẩn thận. Trước ngày cưới, vợ khoe số tiền tiết kiệm được tôi rất bất ngờ. Thu...