Vụ thảm án do cuồng tình của t.uổi trẻ: Con dại cái mang
Sự nạn nứt trong tình yêu của t.uổi trẻ gần đây rất nhiều vụ đã kết thúc bằng những kết cục bi thảm đầy m.áu và nước mắt.
Lá thư bày tỏ sự ăn năn của đứa con tử tội gửi từ trại giam.
Chiều thứ sáu ngày 7/12, chẳng hẹn trước, một cặp vợ chồng từ Đồng Nai chạy xe máy đến tòa soạn tìm gặp tác giả với lời khẩn cầu đầy nước mắt, kể về đứa con trai của mình là tử tội, rằng có cách nào “cứu” cháu có được con đường sống?!
Nỗi lòng của người làm cha làm mẹ ở miền quê nghèo một đời lam lũ vì con, chẳng dám ăn, dám mặc, dành mọi vật chất, yêu thương nuôi con khôn lớn để rồi nhận lấy trái đắng với sự sống của con nay phải đếm từng ngày, sự thể nghe qua thật đau lòng.
Nỗi đ.au đ.ớn cùng cực của cặp vợ chồng kia và bản án của con trai họ như nhiều vụ án tình đẫm m.áu lẫn đẫm lệ khác: R.ạn n.ứt trong tình yêu được kết thúc bằng những kết cục bi thảm.
1. “Vợ chồng tôi có 4 đứa con thì Quân là con út. Học hết lớp 9, vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên cháu nghỉ học phụ tôi nghề khuân vác. Nhờ lý lịch tốt nên sau đó cháu được gia nhập đội dân quân xã. Thấy cháu đĩnh đạc, đứng đắn, chẳng cờ bạc, rượu chè bê tha như chúng bạn đồng trang lứa nên vợ chồng tôi rất mừng và tự hào. Mừng nhất là khi cháu quyết định vừa học vừa làm, ngày theo bố chạy xe khuân hàng, tối đến thì đi học bổ túc…
Mọi chuyện đang diễn ra êm thấm thì ai ngờ giông tố ập đến!”.
Ở t.uổi 53, ông Ngô Văn Việt (ngụ khu phố 2, phường Bình Đa, thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai) – người cha cơ hàn hành nghề bốc vác, có con trai bị tòa tuyên án t.ử h.ình mở đầu lý do tìm gặp người viết nghĩ cách giúp cho con mình có được con đường sống bằng thổ lộ như thế. Dáng người gầy guộc, gương mặt hốc hác vì nhiều đêm mất ngủ bởi thương nhớ, lo lắng cho đứa con lỡ lầm, bà Trần Thị Mai Liên (51 t.uổi) tiếp lời chồng.
Bà nói với đại ý rằng thằng Quân con bà, đứa con đang gánh án tử vì cuồng yêu kia vốn là đứa ngoan, lễ phép, sống chan hòa, chưa từng gây điều tiếng gì với ai và rất có hiếu: “Tôi bị nhiều chứng bệnh kinh niên như tim mạch, huyết áp nên sức khỏe rất kém. Thương mẹ nay đau mai bệnh, thằng Quân ngoài chuyện khuân vác phụ ba thường tranh thủ thời gian về nhà đỡ đần mẹ chuyện cơm nước. Nhìn con thanh niên trai tráng mà lúi húi thổi lửa lặt rau mà thương quá đỗi”.
“Thằng Quân” theo lời kể của vợ chồng ông Việt – bà Liên là Ngô Hùng Quân (21 t.uổi). Chẳng như những tên tội phạm g.iết n.gười thường thấy với hình xăm chi chít, án tích đầy mình, trước khi bị bắt vì tội g.iết n.gười, lý lịch của tử tội vừa bước sang t.uổi 20 này khá “sạch”: “Học lớp 9/12, không t.iền án, t.iền sự”. Với lý lịch không tỳ vết ấy, lại theo như lời kể của đấng sinh thành rằng “cháu nó ngoan hiền, hiếu thảo, chăm học, có ý chí”, lẽ ra Quân sẽ có tương lai xán lạn ở phía trước. Ai ngờ nó tự khép cửa cuộc đời mình bằng trọng tội, tước đoạt cùng lúc sinh mạng của hai con người.
Trong tiếng thở dài não nuột, bà Liên chậm rãi kể về hành trình đẩy đứa con ngoan hiền của mình thành tội phạm g.iết n.gười mà Hội đồng xét xử (HĐXX) cấp sơ thẩm nhận định “mất hết tính người”. Bi kịch bắt nguồn từ chuyện tình đổ vỡ giữa Quân và cô gái ngụ cùng khu phố là Võ Thị Kim D., một trong hai n.ạn n.hân liên quan đến vụ trọng án.
“Chuyện tình cảm của con trẻ, vợ chồng tôi không được rõ lắm, chỉ biết là thằng Quân phải lòng con bé và giữa hai đứa dần có tình cảm sâu nặng. Nhưng rồi vì chuyện hờn ghen thường tình nên chúng nó xảy ra xích mích rồi dẫn đến chia tay. Trước khi xảy ra cớ sự kẻ c.hết người đi tù, thấy con buồn buồn tôi có hỏi nhưng nó cười trấn an rằng “má yên tâm, chẳng có chuyện gì đâu”. Ai dè khi nghe tin thằng Quân g.iết n.gười, vợ chồng tôi điếng hồn, lòng cứ thầm mong đó không phải là sự thật”.
Video đang HOT
Nỗi thương xót, buồn đau khiến lời kể của bà Liên rời rạc, nhiều lần đứt quãng bởi những tiếng thở dốc và nước mắt. Dẫu rằng cố tỏ ra cứng cỏi nhưng ông Việt cũng chẳng khá gì hơn. Ông kể câu chuyện buồn của gia đình mình với ánh mắt đỏ hoe.
Lời kể của ông phù hợp với hồ sơ vụ án: “Ngô Hùng Quân và chị Võ Thị Kim D. có quan hệ tình cảm yêu thương. Sau đó chị D. cắt đứt tình cảm với Quân và quen với anh Nguyễn Phước Th. (18 t.uổi, ngụ ấp 2, xã Vĩnh Tân, huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai). Ngày 13/10/2011, Quân gặp chị D. và anh Th. ngồi nói chuyện với nhau nên nảy sinh ghen tức, đe dọa hai người. Anh Th. và chị D. cũng có hành vi xúc phạm và thách thức Quân”.
Thông tin về tử tội Ngô Hùng Quân từ khi gây án và t.ự s.át đến lúc bị đưa ra tòa xét xử được nhiều PV quan tâm đưa tin.
2. Còn nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của một chàng trai bị người yêu quay lưng và đang lúc khổ đau ấy thì bắt gặp người mình yêu thương bên người tình mới. Nỗi buồn đau khiến chàng trai trẻ Ngô Hùng Quân có hành xử nông nổi và khi định thần lại, thấy lỗi từ phía mình nên hôm sau Quân tìm gặp D. nói lời xin lỗi cũng như bày tỏ mong muốn được hàn gắn tình cảm, nối lại tình xưa. Nhưng chàng trai si tình vừa thổ lộ đã bị D. từ chối và có lời xúc phạm. Chính điều này đã khiến Quân đi đến suy nghĩ mù quáng, g.iết n.gười và tự k.ết l.iễu đời mình.
“Bị D. từ chối và có lời nói xúc phạm, Quân bỏ về và nảy sinh ý định g.iết D. rồi t.ự s.át. Quân ra chợ mua 2 con dao Thái Lan mũi nhọn, lưỡi dài 10cm và viết 2 lá thư tuyệt mệnh để lại cho D. và cha mẹ D. Khoảng 19h cùng ngày (14/10), Quân giấu 2 con dao và 2 lá thư bỏ vào túi quần, đi bộ đến nhà D. Khi đi ngang qua tiệm sửa xe “Tám T.iền” ở số 13 khu phố 2, phường Bình Đa, Tp Biên Hòa, thấy D., Th. và anh trai Th. là Nguyễn Phước Lộc (21 t.uổi, ngụ ấp 2, xã Vĩnh Tân) đang nói chuyện với nhau, Quân đến xin lỗi Th. sự việc cãi nhau hôm qua và chạy sang nói chuyện với D.” – trích bản án số 102/2012/HSST của Tòa án nhân dân (TAND) tỉnh Đồng Nai.
Chuyện lẽ ra sẽ khép lại êm đẹp, sẽ chẳng có m.áu đổ, chẳng có người phải c.hết và kẻ phải vào tù, nếu như ngày hôm ấy Võ Thị Kim D. thay vì lựa lời khuyên bảo người tình cũ hãy tĩnh tâm, biết kiềm chế cảm xúc cũng như chấp nhận thực tại không hợp tính, không hợp tình thì chẳng thể đến với nhau. Đằng này khi Quân sang nói chuyện, D. nhiều lần thách thức: “Hôm qua mày muốn đ.âm tao thì hôm nay đ.âm đi”. Hồ sơ bản án ghi chi tiết “tình khúc đẫm m.áu” này: “Quân tức giận rút dao ra đ.âm D., Lộc xông tới can thì bị Quân đ.âm một nhát vào ngực. Th. thấy anh Lộc b.ị đ.âm nên rút dao Thái Lan trong túi quần đ.âm Quân thì bị Quân đ.âm trúng 2 nhát vào tay làm rớt dao”.
Vợ chồng ông Việt, bà Liên.
Khi người ta ghen, khi người ta giận và hận, khi người ta bị thách thức, bị kích động, người ta, nhất là những người trẻ thường cuồng nộ và có hành xử của một con thú bị thương, mất kiểm soát và Ngô Hùng Quân cũng là một trong nhiều người như thế. Hồ sơ vụ án cho biết khi con dao dùng đ.âm Th. bị cong lưỡi, Quân vứt xuống đất lấy con dao thứ 2 đuổi đ.âm D. Người tình xưa chạy trốn vào phòng bếp nhà ông Nguyễn Dương Em ở số 120, tổ 16B, khu phố 2, phường Bình Đa nhưng bị Quân truy đuổi tận cùng và d.ùng d.ao đ.âm nhiều nhát vào ngực, bụng, tay làm D. ngã xuống bất tỉnh.
Sau khi đ.âm D., Quân quay ra thì cũng là lúc em trai Th. là Nguyễn Hữu Phước cầm gậy chạy đến ứng cứu. Lúc này Th. xông vào đ.ánh Quân thì bị Quân đang trong cơn c.uồng s.át đ.âm một nhát vào ngực. Dù trúng vết thương chí mạng nhưng Th. vẫn cố bỏ chạy. Chẳng buông tha, Quân lúc này như con thú điên lao theo tiếp tục đ.âm vào lưng làm Th. gục xuống trước tiệm sửa xe.
Quá trình điều tra của Cơ quan Công an cho thấy, lúc này Quân tiếp tục đ.âm một nhát vào ngực Th. rồi dùng dao tự đ.âm vào bụng và ngực mình với ý định t.ự s.át. May sao khi ấy anh trai Quân là Ngô Tuấn Minh kịp chạy đến giật con dao khỏi tay Quân. Được sự hỗ trợ của người thân quen và bà con chòm xóm, ngay lập tức D., Lộc, Th. và Quân được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đồng Nai nhưng D. và Lộc đã t.ử v.ong ngay sau đó. Qua giám định pháp y, Trung tâm pháp y tỉnh Đồng Nai kết luận tỉ lệ thương tật tạm thời của Nguyễn Phước Th. là 28%.
3. Vậy đó, vụ trọng án xảy ra chỉ bắt nguồn từ những hờn giận, thách thức của những người trẻ đã từng yêu nhau. Những người biết chuyện bình phẩm rằng việc mua và lận dao vào người tìm gặp người yêu và tình địch của Ngô Hùng Quân để nói chuyện phải trái là hành vi nông nổi, nhưng hành xử của Võ Thị Kim D. và hai anh em Th. – Lộc cũng “dại không kém” khi cũng thủ dao và có thể có cả gậy gộc (liên quan đến vụ án, Cơ quan Công an tịch thu 3 con dao cán vàng, 1 khúc gỗ và 1 đoạn ống sắt) nhằm mục đích dằn mặt Quân. Chẳng biết điều dư luận râm ran ấy thực hư ra sao, nhưng chuyện Th. rút dao Thái Lan thủ sẵn từ trước đ.âm Quân khi thấy Quân đ.âm anh trai của mình thì quá rõ ràng. Nhưng dù gì thì lỗi chính vẫn từ hành xử rồ dại, thiếu kiềm chế của Ngô Hùng Quân. Nếu Quân không lận dao vào người, không thẳng tay đ.âm n.gười tình cũ Võ Thị Kim D. thì có đâu bi kịch đẫm m.áu ấy!
Trở lại nội dung vụ á.n m.ạng do Ngô Hùng Quân thực hiện. Sau hơn 10 ngày được đưa đi cấp cứu với ý định t.ự s.át bất thành, đến ngày 25/10, khi sức khỏe ổn định, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Đồng Nai thực hiện lệnh bắt đối với Ngô Hùng Quân. Ngày 26/9/2012, vụ án được TAND tỉnh Đồng Nai đưa ra xét xử. Bên cạnh nhận định Quân không t.iền án t.iền sự, thành khẩn khai báo, đã bồi thường một phần thiệt hại cho gia đình các bị hại…, HĐXX cũng chỉ rõ hành vi của Quân quyết liệt, thể hiện bị cáo mất hết nhân tính, phạm tội với nhiều người. Đặc biệt phạm tội với người chưa thành niên (khi bị s.át h.ại nạn nhân Võ Thị Kim D. chưa đủ 18 t.uổi) nên cần thiết áp dụng hình phạt cao nhất, loại bỏ vĩnh viễn Quân khỏi đời sống cộng đồng để trừng phạt, răn đe và phòng ngừa chung. Trên cơ sở nhận định đó, HĐXX đã tuyên phạt Ngô Hùng Quân án t.ử h.ình.
Ai đã làm cha làm mẹ, đã sống hết mình vì con, đã dành nhiều sự kỳ vọng ở đứa con mà với họ là “rất ngoan hiền” mới hiểu nỗi đau mà vợ chồng ông Việt – bà Liên đang phải gánh chịu, và các thành viên trong HĐXX cấp sơ thẩm cũng không là ngoại lệ. Làm sao ông bà có thể hiểu được rằng khi lượng hình, tuyên phạt cho con mình mức án t.ử h.ình, các thành viên HĐXX đã rất cân nhắc, đắn đo, những người cầm cân nảy mực hiểu rằng phía sau bản án tử mà họ tuyên sẽ là nỗi đau xé nát tâm can những người thân của tử tội. Nhưng HĐXX có lý lẽ, bởi họ làm những gì mà họ tin rằng thể hiện sự nghiêm minh của pháp luật, công bằng (xử đúng người đúng tội)…
Thay lời vợ, ông Việt bộc bạch rằng khi tĩnh tâm lại, ông hiểu những điều ấy, nhưng nỗi niềm của người làm cha làm mẹ, có ai muốn đợi ngày c.hết của con bao giờ. Dứt lời, ông Việt cùng vợ lầm lũi bước đi, phía trước mây đen bất chợt kéo đến, trời nổi giông gió và đổ mưa
Theo xahoi
Đứa con nuôi tuyệt vời của bà mẹ tù tội
Chúng tôi đã luôn là một gia đình và luôn yêu thương nhau, còn hơn ruột thịt (ảnh minh họa)
Con trai út của tôi thi đỗ đại học, cũng là nhờ công của nó. Ngày hai anh em nó lên trại thăm tôi, thông báo tin thằng út thi đỗ đại học, tôi thậm chí đã suýt quỳ xuống chân con trai nuôi của mình.
LTS: Khi chị Đào Mai Anh nhận cậu bé mồ côi cả cha lẫn mẹ ấy làm con nuôi, nhiều người xung quanh đã nói chị dại dột khi đi "vác tù và hàng tổng". Nhưng chị vẫn tin giữa chị và đ.ứa t.rẻ ấy là duyên số, là định mệnh. Và giờ đây, khi trải qua những vấp ngã của đời người, chị càng tin hơn rằng đó là món quà mà số phận dành cho chị, là niềm an ủi và hạnh phúc lớn lao của cuộc đời chị, vì đứa con ấy đã cho chị không chỉ tình yêu thương như m.áu mủ ruột rà, mà còn cho chị niềm tin để vượt qua những năm tháng khó khăn phía sau song sắt nhà tù.
Định mệnh đã cho mẹ gặp con
19 t.uổi, tôi đã bị cha mẹ đuổi khỏi nhà vì tội chửa hoang. Ngày đó, quan niệm xã hội còn nặng nề, cha mẹ tôi - những người vô cùng nghiêm khắc - đã không thể chấp nhận một đứa con không chồng mà chửa. Những ngày bước ra đời với 2 bàn tay trắng và cái bụng bầu 3 tháng, bị người yêu bỏ rơi, bị gia đình từ mặt là những ngày bi đát, cùng cực nhất trong cuộc đời tôi.
Ngày ấy, để k.iếm t.iền nuôi bản thân và đứa con đang mang trong bụng, tôi đã phải đi làm thuê hết việc này đến việc khác. Biết hoàn cảnh của tôi khó khăn, nên khi tôi mang bầu tháng thứ 5, có một người đàn bà ở gần nơi tôi làm thuê đã đến gặp tôi, đề nghị tôi đi xách hàng thuê và hứa sẽ trả một khoản thù lao đáng kể. Khi ấy tôi đã nghe phong thanh về việc bà ta là một kẻ buôn m.a t.úy có số má ở trong vùng nên thừa hiểu thứ "hàng" mà bà ta thuê tôi vận chuyển là cái thứ c.hết người đó. Biết là thế, nhưng lúc ấy vì đường cùng, vì lo cho sự ra đời của đứa con trong bụng, tôi đã nhắm mắt đưa chân, nhận lời làm công việc tội lỗi đó.
Tôi xách hàng thuê cho bà ấy được đâu 10 chuyến, có được 1 số vốn nho nhỏ thì đến ngày chuyển dạ. Ngày con trai tôi chào đời cũng là ngày tôi đoạn tuyệt hẳn với công việc tội lỗi đó. Lúc ấy tôi tự nhủ rằng mình đã là mẹ, thì nhất định phải là một người mẹ tốt, đàng hoàng, để sau này mỗi khi dạy con một điều hay lẽ phải nào đó, tôi không cảm thấy hổ thẹn. Kể từ khi ấy, dù cuộc sống khó khăn đến mấy, tôi cũng không bao giờ quay trở lại làm công việc thất đức kia. Năm tháng qua đi, những ngày đen tối đó cũng dần khép lại. Có lẽ nhờ có duyên buôn bán, nên cuộc sống của tôi ngày càng khấn khá Tôi đã nghĩ rằng quá khứ của mình đã ngủ yên, và mình đã có thể sống những ngày hạnh phúc sắp tới mà không một chút lo lắng.
Là gái 1 con, tôi vẫn có nhiều người đàn ông theo đuổi. Nhưng sau những vấp ngã của mối tình đầu dại khờ, tôi đã không còn đủ niềm tin vào đàn ông. Những người đàn ông đến đặt vấn đề yêu đương với tôi, tôi đều tìm cách từ chối. Nhiều người xung quanh chứng kiến hoàn cảnh của tôi vẫn chép miệng tiếc cho tôi, nói tôi dại dột khi không chịu mở lòng ra đón nhận tình cảm của những người đàn ông đến với mình, để có thể có một chỗ dựa sau này. Chính vì thế, nên khi tôi nhận nuôi 1 đ.ứa t.rẻ mồ côi 13 t.uổi, rất nhiều người đã nói tôi ngu ngốc, điên rồ, khi thân mình không đi lo lại đi "ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng". Nhưng khi nghe những ý kiến bất bình, phản đối đó, tôi chỉ mỉm cười. Bởi tôi là người hiểu hơn ai hết quyết định của mình.
Ngày đó, trong xã của tôi có một cậu bé mồ côi vì cha mẹ phạm tội buôn m.a t.úy, phải chịu án t.ử h.ình. Cha c.hết, mẹ c.hết, đ.ứa t.rẻ 13 t.uổi đó bị họ hàng xua đuổi, không nơi nương tựa. Khi nghe kể về hoàn cảnh của cậu bé ấy, trong lòng tôi dấy lên một nỗi xót thương kỳ lạ. Tôi cứ nghĩ khôn dại, nếu ngày đó không may tôi bị bắt, có thể con trai tôi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh đó, cũng bơ vơ không nơi nương tựa và bị mọi người xa lánh. Bản năng của một người mẹ đã khiến tôi quyết định đến gặp gia đình, họ hàng của cậu bé ấy và xin nhận cậu bé ấy làm con nuôi. Ngày tôi đón cậu bé mồ côi đó về nhà, tôi đã nói: "Từ bây giờ đây là nhà của con. Con hãy coi cô là mẹ của con, coi con trai cô là em trai của con. Mẹ và em trai từ bây giờ sẽ là gia đình của con".
Mang trong mình mặc cảm của một đ.ứa t.rẻ có cha mẹ phạm tội, nên những ngày đầu về sống với tôi, con nuôi tôi tỏ ra rất tự ti và mặc cảm. Nó gần như không giao tiếp với ai, kể cả tôi, dù tôi rất cố gắng gần gũi cháu. Mỗi khi đến lớp, nó chỉ ngồi một góc, không bao giờ phát biểu bài hay chơi với bạn bè trong lớp. Hiểu được nỗi ám ảnh trong lòng con, tôi đã dùng tình yêu thương và sự dịu dàng của một người mẹ để gần gũi, yêu thương và trò chuyện với cậu bé. Tôi hỏi ý kiến nó mỗi khi gia đình có việc, tôi giao cho nó chuyện dạy dỗ em trai. Nếu thằng út có mắc lỗi, tôi để nó dạy em và phạt đòn nếu cần thiết. Có lẽ vì cảm nhận được tình cảm của tôi, mà thằng bé ngày càng cởi mở, vui tươi và hòa đồng. 2 năm sau ngày tôi chính thức nhận nuôi nó, tôi đã hạnh phúc đến nghẹn lại khi nghe nó gọi tôi là mẹ một cách đầy trìu mến.
Tình yêu dành cho mẹ của một người con nuôi
Những lúc nhìn 2 đứa con của mình, dù không phải 2 anh em ruột thịt, lại cách xa t.uổi nhau, nhưng vô cùng thân thiết và khăng khít với nhau, tôi vẫn cảm ơn trời vì đã xui khiến tôi nhận nuôi cậu con trai lớn của mình. Có thêm cậu con trai lớn, gia đình tôi trở nên rộn rã, đông vui hơn. Những bữa ăn cũng trở nên đầm ấm hơn. Con trai út của tôi không được khỏe mạnh, có lẽ vì tôi mang thai và sinh nó trong trang thái mệt mỏi và trầm cảm nặng nề. Mỗi lần nó ốm đau là mỗi lần tôi mất ăn mất ngủ. Nhưng khi có đứa con lớn ở bên cạnh, tôi như được tiếp thêm sức manh. Có hôm thấy tôi ngồi chăm đứa em sốt li bì, thằng lớn nhà tôi nằng nặc bắt tôi đi ngủ để nó thay tôi chăm sóc em trai.
Bị nó ép quá, cuối cùng tôi cũng nằm lên giường đi ngủ. Đêm hôm đó vì lo cho con, tôi cũng trằn trọc, trở dậy mấy lần, lần nào dậy cũng thấy thằng lớn đang ngồi bên cạnh em, hết sức chăm chút và lo lắng cho em. Tôi lên giường nằm mà nước mắt cứ trào ra. Người ta nói khác m.áu thì tanh lòng, nhưng trong gia đình tôi điều đó chưa từng xảy ra. Chúng tôi đã luôn là một gia đình và luôn yêu thương nhau, còn hơn ruột thịt.
Tôi đã chọn cho mình một cuộc sống hi sinh vì con cái, nên đã ở vậy suốt đời mà không đi bước nữa. Ngày cậu con trai lớn đỗ đại học, tôi mừng rơi nước mắt, cứ nghĩ rằng cuộc đời mình đã thực sự bình yên, rằng mọi giông tố sẽ không bao giờ đến với cuộc đời mình nữa. Nhưng tôi đã nhầm. Khi con trai lớn của tôi đang học năm thứ 3 đại học, con trai bé của tôi mà đang học lớp 9, thì tôi bất ngờ bị bắt. Ngày công an đến khám nhà và còng tay tôi bằng chiếc còng số 8, đưa lên chiếc xe thùng, chính tôi cũng bàng hoàng, sững sờ.
Ngày tôi bị tuyên án 10 năm tù giam, đứng nhìn 2 đứa con còn dại dột, tôi đã gục xuống. Lúc đó tôi thấy cuộc đời mình hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng. Nhưng hôm đó, lúc tôi bị đưa lên xe thùng về trại giam, con trai lớn của tôi đã chạy theo và nói: "Mẹ yên tâm đi cải tạo, con sẽ thay mẹ chăm sóc em trai. Anh em con sẽ không để mẹ buồn, và thất vọng".
Ơn trời, dù không có mẹ bên cạnh, nhưng hai đứa con của tôi mạnh mẽ và cứng cỏi đến bất ngờ. Con nuôi của tôi, đứa con mà nhiều người từng nói tôi dại dột khi nhận nuôi giờ thành trụ cột chính trong nhà. Những ngày tôi mới bị bắt, nó vừa đi học vừa đi làm thêm k.iếm t.iền để lo trang trải cuộc sống của hai anh em. Thấy thằng em sụt sùi khóc suốt ngày vì nhớ mẹ, chẳng chịu học hành, nó đã tỏ rõ cái uy của một người anh lớn, vừa khuyên nhủ, động viên em, vừa răn dạy em không được bê trễ học hành. Nhà ở cách Hà Nội mấy chục cây, nhưng ngày nào nó cũng về nhà để chăm sóc, bảo ban em. Nó nói với em trai là: "Hai anh em mình nhất định phải phấn đấu ngoan và học giỏi hơn cả khi mẹ còn ở nhà. Như vậy mẹ sẽ rất tự hào về chúng ta. Anh là anh lớn, anh sẽ nuôi em. Em là em nhỏ, nhiệm vụ của em là phải học hành tử tế, nên người. Nếu không anh sẽ không biết ăn nói sao khi gặp mẹ sau này".
Ở trong tù, chứng kiến sự tự lập của hai đứa con, tôi vẫn cảm ơn trời phật cho tôi hai đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo đến thế. Có lần 2 anh em nó đưa nhau lên trại giam thăm tôi, tôi đã ứa nước mắt khi nghe thằng lớn kể chuyện ra trường tự đi xin việc làm và tích cóp từng đồng t.iền để nuôi em ăn học. Nó chăm em trai và lo lắng cho em trai đầy đủ không kém gì lúc tôi ở nhà. Nó mua quần áo mới cho em, mua xe đạp cho em, mua từng quyển sách, quyển vở, rồi lo cho em từng bữa cơm. Con trai út của tôi thi đỗ đại học, cũng là nhờ công của nó. Ngày hai anh em nó lên trại thăm tôi, thông báo tin thằng út thi đỗ đại học, tôi thậm chí đã suýt quỳ xuống chân con trai nuôi của mình. Tôi đã bảo với con tôi: "Mẹ không biết làm thế nào để cảm ơn con đã lo cho mẹ và em con có được ngày hôm nay". Lúc đó nó đã ôm tôi khóc và nói: "Mẹ đừng nói thế. Mẹ cũng đã cưu mang con khi con bị tất cả mọi người xua đuổi. Mẹ và em mãi mãi là gia đình của con".
Vì tôi, mà con trai nuôi của tôi đã gác lại hạnh phúc riêng của mình, để toàn tâm toàn ý lo cho em trai học đại học. Mỗi lần tôi giục con cưới vợ, nó đều cười bảo: "Con đợi mẹ về rồi mới cưới. Không có mẹ, lấy ai làm đại diện gia đình đi hỏi vợ cho con". Hơn 6 năm tôi ở tù là hơn 6 năm, tôi thấm thìa sự may mắn và hạnh phúc của mình khi có được một người con nuôi tuyệt vời như thế. Đó là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã dành cho tôi trong những năm tháng sống trên đời. Hạnh phúc đó trở nên trọn vẹn hơn, khi ngày hôm nay, tôi vừa ra nhà thăm gặp gặp hai người thân đặc biệt của mình, đó là cha mẹ tôi. 20 năm rồi không gặp, cuối cùng cha mẹ tôi đã tha thứ cho tôi và dang rộng vòng tay đón hai con tôi vào lòng...
Ghi theo lời kể của phạm nhân Đào Mai Anh - Trại giam Tân Lập
Theo 24h
Cái kết có hậu cho cô gái xinh đẹp bị kẻ cuồng yêu tẩm xăng đốt Trong lúc quẫn trí, Đồng đã dùng xăng đ.ốt n.gười tình. Kết cục là một người vào tù còn một người thì phải mang trên mình đầy vết sẹo. Nguyễn Thị Thu Hiền - cô gái từng bị kẻ cuồng yêu tẩm xăng đốt giờ đã tìm được hạnh phúc mới Tưởng quãng đời còn lại Hiền sẽ phải sống trong buồn tủi,...