Vu Lan về, con tìm mẹ ở đâu?
Mùa Vu Lan lại đến, con tìm về với mẹ, nhà mình thì còn đây nhưng mẹ ở nơi nào? Thiên thu ơi, mẹ ta ở nơi nao?
Lúc hiểu thế nào là hai chữ “đáp đền” thì con đã lớn, mẹ đã buông tay để con giang rộng cánh bay. Con xa nhà, lấy chồng rồi sinh con. Con xa mẹ nhưng mẹ nào có xa con, vẫn tất tả ngược xuôi từ miếng cơm manh áo, từ chiếc gối đinh lăng cho cháu nằm hay nắm bồ kết để con xông. Cháu chỉ hắt hơi, con hơi nhức đầu, mẹ đã bắt các anh đưa cháu – con đi viện. Giấc ngủ mẹ chập chờn với những lần thay tã, thay khăn, kéo cái chăn cho con, hòa thuốc cho cháu uống. Bàn tay nhăn nheo có bao giờ biết đến nghỉ ngơi.
Ảnh minh họa
Anh em con cứ lần lượt thay nhau lấy vợ gả chồng, cha mất sớm, một tay mẹ cấy trồng vun vén. Đám cưới cho con trai, con gái, mẹ chắt chiu sắm những phân vàng làm của hồi môn. Riêng con dâu, mẹ bảo “tau thương như con gái”, có lẽ đời này mẹ thấm thía phận làm dâu.
Hồng, cam, quýt chín trĩu cành mẹ chưa một lần nếm thử, lại chắt chiu để giành phần cháu này cháu kia. Ruộng ao sâu bì bõm với ba mùa, mẹ bảo “ tao còn sức, chúng mày về lấy gạo“, sợ cháu con ăn hóa chất, thuốc trừ sâu. Thăm ốm thăm đau, hiếu chạp ở quê, gọi điện về mẹ thường hay nói “ Chúng mày yên tâm, mẹ bỏ phần các con rồi nhé. Cất tiền đi, sắm cái ti vi mà coi, tủ lạnh để giữ đồ“.
Con lớn lên trong sự chắt chiu, tằn tiện của mẹ. Nhưng cháu con có việc gì cần gọi, mẹ lên đường hồ hởi với một giỏ gà, kí thịt chật đầy xe. Con ốm mẹ chăm, mẹ đau con kín lịch, điện thoại tới lui, khất lần khất lựa “ mai con về”, “ngày kia nữa được không“.
Video đang HOT
Tháng tư về trời nắng chang chang, cơn sét giữ đánh lòng con tơi tả. Mẹ ra đi không một lời từ biệt, dấu lặng lòng con như chết cả linh hồn.
Ảnh minh họa
Có những nỗi buồn chất chứa tâm can, mẹ cần con và các anh một lời san sẻ. Gánh nặng áo cơm tưởng như bù đắp được, những muộn phiền khốn khó mẹ về sau. Hư không rồi vật chất hóa hư hao, nắm tàn tro khép kiếp người về đất. Nơi có những niềm đau cố cất giấu cũng vỡ òa.
Đêm nằm mơ thấy mẹ đứng bên thềm. Mẹ nhìn con không một lời oán trách, rồi mẹ nói mẹ đi, đừng lo gì cho mẹ, ở chốn này mẹ đã gặp cha con. Con giật mình gọi mẹ thành tên, rồi lại lặng thinh nhìn vào khoảng tối mênh mông trước mặt. Nước mắt rơi và lòng con trống trải, muốn chạy về trong đêm tối với mẹ dẫu đường trơn.
Mẹ đi rồi con biết ở với ai, lấy ai để sà vào vòng tay rồi nũng nịu. Có còn ai yêu con nhiều như mẹ, chịu đựng con đủ điều với những trái tính trái nết chồng than. Có còn ai sớm tối điện thoại hỏi han “ ăn chưa con?” “ vợ chồng mày ham làm lắm đấy“. Những tiếng tút thật dài, đầu bên kia im lặng. Yên lặng đến nao lòng, con gọi mẹ mà không có hồi âm.
Mẹ ơi, Vu Lan này con vắng mẹ đầu tiên. Mẹ cứ thế đi chuyến đi dài nhất trong cuộc đời của mẹ. Con dõi theo trên hành trình thinh lặng, có tiếng cười giòn tan của con con, cái gật đầu nhẹ nhàng của mẹ, có tiếng nấc của đứa con gái chịu cảnh mồ côi khi nó chưa già nhưng cũng không còn quá trẻ. Có một tiếng chuông chùa nhịp từng tiếng một vang xa.
Theo Emdep
Chồng hiền lành nhưng ghen không ai chịu nổi
Lúc nào tôi cũng có cảm giác bị chồng để ý từng câu nói của mình, ghen tuông vô cớ. Không có sự san sẻ, cảm thông...
Tôi năm nay 37 tuổi, chồng tôi hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi lập gia đình cũng đã được 11 năm, sinh được 1 cháu gái và 1 cháu trai. Trước khi lấy anh, tôi đã có một mối tình với người bạn học 7 năm trời từ khi bước vào cấp 3. Tốt nghiệp phổ thông, mỗi đứa học một trường đại học khác nhau, chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau. Thế nhưng học xong đại học, cậu bạn ấy đi nước ngoài để làm nghiên cứu sinh. Trước khi đi, cậu ấy đã nói "hãy giải thoát cho nhau" để tôi đi tìm hạnh phúc mới. Tôi vô cùng đau khổ nhưng đành chấp nhận sự thật.
Vật vã với cuộc tình không trọn vẹn, phải 2 năm sau, nhờ mai mối nên tôi mới đến với chồng tôi bây giờ. Thời gian tìm hiểu của chúng tôi không dài, đám cưới đã diễn ra. Người ngoài nhận xét vợ chồng tôi giống như một đôi đũa lệch. Tôi cao ráo, trắng trẻo còn chồng tôi thì thấp bé và nước da thì rất đen. Chồng tôi là dân công trình làm xa nhà cả trăm cây số, cứ khoảng 7 tới 10 ngày mới về nhà một lần. Công bằng mà nói anh ấy cũng là người hiền lành, thương vợ thương con, chịu khó làm ăn, tiết kiệm tích lũy cho gia đình.
Chồng ghen tuông vô cớ khiến cuộc sống gia đình trở nên ngột ngạt. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, điểm yếu của anh ấy là một người cực kỳ kém trong giao tiếp với bên ngoài. Còn trong gia đình, chồng tôi cũng không phải là người trụ cột, quyết đoán. Mọi công việc anh ấy không hề nhỏ to ý kiến, xây nhà anh ấy cũng không hề tham gia mà chỉ về cho có lệ. Tất cả phó mặc cho vợ, không biết trong nhà có những gì, cần phải làm gì.
Giá mà anh ấy cứ vô tâm như vậy thì có lẽ tôi cũng đành chịu đựng, thế nhưng, anh ấy có một cái tính cực kỳ xấu là thường xuyên ghen tuông và suy diễn. Tôi đi công tác với cơ quan hay đi chơi với bạn bè, anh thường gọi mấy chục cuộc điện thoại hỏi cặn kẽ là tôi ở đâu, làm gì, với ai. Thậm chí, anh còn vào tin nhắn điện thoại và Facebook của tôi để đọc trộm, sau đó có điều gì không vừa tai vừa mắt là đay nghiến, dằn vặt tôi.
Tôi ở nhà một mình, hàng ngày có biết bao nhiêu là việc. Đi làm về là dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc, dạy dỗ hai đứa con khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng cứ vài ngày anh lại suy diễn, móc máy là tôi đi chơi với bạn bè vui vẻ hơn chồng.
Tôi đi họp lớp chụp ảnh với bạn bè để trong nhóm kín, anh cũng tìm cách vào lấy ảnh ra rồi bảo tôi tại sao chụp ảnh phải ngồi gần thằng này thằng nọ, tại sao lại cười cợt với nhau như thế. Sau đó thì anh tìm hiểu, cậu bạn ngồi gần tôi là ai, làm gì, ở đâu, để đến một lúc nào đó lại lôi nhân thân của cậu ấy ra để nói kháy tôi.
Công ty tôi làm việc hay tổ chức liên hoan, anh cũng kiếm cớ này nọ bảo tôi không đi hoặc nói theo kiểu, no đói gì mà phải đi kiếm bữa ăn hay vui vẻ gì mà phải ngồi với nhau. Cứ như vậy khiến tôi rất ức, chính vì thế, mỗi lần anh về, chúng tôi không có những câu chuyện tâm sự chia sẻ riêng của vợ chồng. Mọi trao đổi chỉ xoay quanh hai đứa con bởi quả thật tôi không còn biết nói gì với anh nữa. Có góp ý để anh sửa đổi thì chồng tôi cũng chẳng nói gì.
Lúc nào tôi cũng có cảm giác bị chồng để ý từng câu nói của mình, ghen tuông vô cớ. Không có sự san sẻ, cảm thông, cuộc sống của chúng tôi chỉ là sống chung dưới một mái nhà và góp gạo thổi cơm chung. Tôi gần như đã mất hết tình cảm với anh ấy. Tôi phải làm gì đây?
Theo NLĐ
Bí mật mà kẻ thứ ba nào cũng dễ dàng 'hạ gục' các bà vợ "Kẻ thứ ba" luôn là mối lo ngại đối với các bà vợ trong hành trình giữ gìn hạnh phúc. Việc biết được bí mật chung của họ trong quá trình "gạ tình" sẽ giúp các bà vợ biết cách ứng phó với họ. ảnh minh họa 1. Chiêu "giả mèo" Những chú mèo luôn được yêu thích bởi vẻ lạnh lùng nhưng...