Vụ học sinh bị bắ.t có.c sát hại: Có dấu hiệu tắc trách trong điều tra
Gia đình nạ.n nhâ.n bức xúc cho rằng cơ quan công an vào cuộc điều tra chậm chạp, thiếu nhiệt tình… là nguyên nhân dẫn đến cái chế.t của con trai họ.
Nạ.n nhâ.n trong vụ việc là Lư Vĩnh Đạt (18 tuổ.i, ngụ Q.6, học ở Trung tâm giáo dục thường xuyên Q.6). Như Thanh Niên đã thông tin, ngày 4.3, người dân ở cầu cảng P.Tân Thuận Đông, Q.7 phát hiện một xá.c chế.t nằm trong bao tải trôi sông. Sau khi khám nghiệm t.ử th.i, bước đầu công an xác định nạ.n nhâ.n là nam giới, trạc từ 15 – 20 tuổ.i, mặc đồ đồng phục học sinh, tay áo có logo Trường THPT Ngô Gia Tự, bị sá.t hạ.i và vứt xác xuống sông phi tang… Nhưng do th.i th.ể nạn nhân bị phâ.n hủ.y biến dạng và trên người không có giấy tờ tùy thân nên chưa xác định được danh tính của nạ.n nhâ.n.
Người nhà của nạ.n nhâ.n đang trả lời báo chí – Ảnh: Nguyên Bảo
Sáng 8.3, gia đình ông Lư Nguyên (44 tuổ.i, ở P. An Lạc A, Q.Bình Tân) đến Đội Trọng án Phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội (PC45) xin được nhận con. Sau khi có kết quả giám định ADN, chiều 9.3, Cơ quan CSĐT bàn giao th.i th.ể Đạt cho gia đình đưa về mai táng. Ngoài ra, người thân của Đạt đã cung cấp thông tin cho Đội Trọng án về việc trước khi nạ.n nhâ.n bị mất tích có người lạ gọi điện thoại đến yêu cầu chuẩn bị 500 triệu đồng để chuộc.
Theo tường trình của người thân nạ.n nhâ.n, cách đây vài tháng Đạt xin vào Trung tâm giáo dục thường xuyên Q.6 học. Chiều 26.2, Đạt điều khiển xe gắn máy Mio Ultimo đi học, mặc quần tây áo sơ mi màu trắng in logo Trường THPT Ngô Gia Tự (do em họ của Đạt cho), trong người có 1 ĐTDĐ iPhone 4, hơn 100.000 đồng. Đến 22 giờ cùng ngày, bà N.T.Lệ (mẹ của Đạt) gọi điện thoại cho Đạt thì một giọng nam xưng là bạn Đạt nghe máy và cho biết: “Đạt cùng lớp đang đi chơi ở Q.Bình Thạnh. Đạt đang đi ra ngoài, lát nữa sẽ gọi lại cho cô”. Sau lần đó, máy ĐTDĐ của Đạt tắt nên người thân không liên lạc được. Sáng 27.2, một người đàn ông đã sử dụng điện thoại của Đạt gọi cho người nhà báo hung tin: “Đạt đã bị bắ.t có.c, gia đình chuẩn bị tiề.n chuộc, không được báo công an”. Một lát sau, gia đình nhận được tin nhắn khác với nội dung: “Trong vòng 12 h (giờ) chuẩn bị đủ 500 triệu để chuộc nó về, suy nghĩ trước khi làm điều dại dột nếu…”. Quá hoảng sợ, gia đình đã đến Công an P.An Lạc A (Q.Bình Tân) trình báo vụ việc. Nghi án bắ.t có.c, tống tiề.n
Đến 22 giờ cùng ngày, gia đình nhận được tin nhắn thứ 3: “Tối nay đúng 1 h mang theo 500 triệu đến ngã tư Hàng Xanh. Con ông bà sẽ được thả tự do…”. Sợ ảnh hưởng đến tính mạng con, 2 vợ chồng ông Nguyên nài nỉ xin thêm thời gian để vay mượn tiề.n và được đầu dây bên kia chấp nhận, nhưng đẩy tiề.n chuộc lên 600 triệu đồng. Kể từ hôm đó, chúng không liên lạc lại gia đình nạ.n nhâ.n.
Nhưng bất ngờ, sáng 3.3 gia đình nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ với nội dung: “Đạt là người dựng lên vở kịch tống tiề.n do sợ bị công an bắt nên sẽ đi xa”.
Mặc dù vợ chồng ông Nguyên nhắn tin, gọi điện thoại khuyên con quay về nhà, mọi lỗi lầm sẽ bỏ qua nhưng đầu dây bên kia không hồi âm. Đến sáng 8.3, gia đình đọc báo mới biết con mình bị sá.t hạ.i bỏ vào bao bố vứt trôi sông…
Nội dung tin nhắn của bọn bắ.t có.c đòi tiề.n chuộc và chân dung nạ.n nhâ.n
Không được công an mời phối hợp
Ở một diễn biến khác, gia đình nạ.n nhâ.n bức xúc bởi ngay khi nhận được hung tin bắt người đòi tiề.n chuộc, sáng 27.2 họ đã đến Công an P.An Lạc A (Q.Bình Tân) trình báo với hy vọng công an khẩn trương vào cuộc điều tra giải cứu con tin và bắt giữ bọn tội phạm, nhưng rồi hậu quả chế.t người vẫn xảy ra.
Video đang HOT
Trao đổi về kinh nghiệm phá án bắ.t có.c, một cán bộ điều tra của ngành công an cho biết với tin nhắn có nội dung đ.e dọ.a tính mạng, bắ.t có.c đòi tiề.n chuộc với số tiề.n lớn như trên là đủ cơ sở để cơ quan công an tiếp nhận vụ việc một cách nghiêm túc, vào cuộc điều tra giải cứu con tin ngay. Công an có thể mời gia đình nạ.n nhâ.n lên trụ sở công an hoặc công an xuống nhà nạ.n nhâ.n để lên phương án, kế hoạch cùng phối hợp thương lượng với bọn tội phạm tìm cách phá án. “Án bắ.t có.c, công an phải nhanh hơn tội phạm, phải kiên nhẫn, tìm mọi cách kéo dài thời gian… Những loại án này quận, huyện thường phải báo cáo cho Công an TP.HCM hỗ trợ về mặt kỹ thuật, con người cùng phối hợp phá án”, cán bộ này phân tích.
Trong khi đó, theo ông Nguyên: “Từ ngày 27.2 đến 3.3, gia đình tôi thường xuyên liên lạc cung cấp thông tin với anh Duy (điều tra của Công an Q.Bình Tân) và ông Hồng, Trưởng công an P.An Lạc A. Nhưng tôi chưa lần nào được mời lên quận để cùng phối hợp câu nhử, xác định vị trí giam giữ con tôi để giải cứu phá án… Tôi nghe anh Duy nói đang đi học ở Q.Thủ Đức nên nói tôi có thông tin gì mới cứ liên lạc qua điện thoại. Tôi cảm thấy công an vào cuộc điều tra chậm chạp và không nhiệt tình”.
Trong ngày hôm qua, PV đã liên lạc với Công an Q.Bình Tân để tìm hiểu thêm quá trình điều tra của cơ quan này sau khi người nhà nạ.n nhâ.n trình báo, nhưng bị từ chối vì “vụ việc đang điều tra, chưa cung cấp thông tin cho báo chí”
PC45 điều tra vụ việc
Theo một nguồn tin riêng cho biết sáng 10.3, PC45 đã yêu cầu Công an Q.Bình Tân chuyển toàn bộ hồ sơ của nạ.n nhâ.n Lư Vĩnh Đạt cho Đội Trọng án PC45 điều tra xử lý theo thẩm quyền.
Được biết, đến nay, công an đã xác định được danh tính người bạn thân đi ăn kem cùng với Đạt vào tối mà Đạt bị mất tích (26.2) là An (quê Bình Thuận, học chung trường tin học với Đạt). Sau khi thẩm tra, lờ.i kha.i của An khác hoàn toàn so với nội dung mà người xưng là “bạn của Đạt” trả lời qua điện thoại với bà Lệ. An khai tối 25.2 cùng Đạt đi uống cà phê trên đường Hồng Bàng (Q.6, gần Trung tâm giáo dục thường xuyên Q.6) và tối 26.2 đi ăn kem đến 23 giờ thì về. Trước mắt, Cơ quan CSĐT sẽ hoàn tất thủ tục khởi tố vụ án giế.t ngườ.i, cướp tài sản. Đến nay, cơ quan công an vẫn chưa tìm thấy xe gắn máy, iPhone của nạ.n nhâ.n.
Theo Thanh Niên
Đằng sau sự "lộ" thông tin về quan to phát ngôn
Có cán bộ phát ngôn không thích công khai họ tên, chức vụ, số điện thoại? - Ông Đỗ Văn Ân, nguyên Trưởng ban Cơ yếu Chính phủ nói: "Cán bộ má.u lạn.h thì mới không thích".
Quan to khó gặp!
Chủ tịch UBND TP Hà Nội vừa ký ban hành quy chế phát ngôn và cung cấp thông tin cho báo chí của thành phố. Theo đó thì người đứng đầu các cơ quan hành chính nhà nước trong địa bàn chính là người phát ngôn và cung cấp thông tin cho báo chí. Người phát ngôn phải công bố họ và tên, chức vụ, số điện thoại, thư điện tử công vụ một cách công khai. Ông nhìn nhận việc này thế nào, thưa ông Đỗ Văn Ân, nguyên Trưởng ban Cơ yếu Chính phủ?
Cung cấp thông tin cho báo chí thực ra là cung cấp thông tin cho dân, tiếp báo chí cũng là tiếp dân. Công khai số điện thoại hoặc thư điện tử là để dân dễ dàng tiếp xúc với lãnh đạo hơn. Bấy lâu nay, mối quan hệ Đảng với dân qua công tác cán bộ có nhiều hạn chế. Cán bộ thường né tránh dân, không muốn gặp dân, không muốn tham gia giải quyết vấn đề bức xúc của dân. Cán bộ không gắn bó với dân thì không thể có bộ máy mạnh được.
Quy định này đưa ra hẳn là nhằm khắc phục được điều đó?
Cán bộ càng ở cấp cao thì càng xa dân, đó là thực tế đang diễn ra. Càng cấp cao thì dân muốn gặp càng khó. Cán bộ này cũng có nhiều dạng. Người phong kiến thì nghĩ rằng phải gây khó dễ như thế thì mới thấy vai trò của mình là quan trọng, phải rất khó mới gặp được thì mình mới quan trọng. Người thì ngại dân, ngại tiếp xúc với dân cũng có. Họ đều nghĩ rằng đã làm quan, đã ngồi ở cái ghế to thì phải thế.
Việc công khai số điện thoại này sẽ khắc phục được cái bệnh quan liêu đó?
Tôi cho rằng đây là một chủ trương rất hay, công khai những thông tin này thì cán bộ nghe được nhiều nguồn thông tin hơn, nghe được tâm tư nguyện vọng của dân. Đáng lẽ phải mở tất cả các kênh để đón nhận thông tin từ lâu rồi chứ. Việc dân phản ánh góp ý kiến để cán bộ thấy được cái gì phải sửa, cái gì phát huy. Thế thì mối liên hệ cán bộ với dân mới được củng cố chứ. Những phản ánh đấy có thể chưa được giải quyết nhưng họ được nói thì cũng đỡ bức xúc
Nhưng có số điện thoại nhưng nghe phản ánh xong chỉ để đó thì vô nghĩa?
Tất nhiên chủ trương là tốt nhưng thực hiện thế nào. Phải có một bộ phận thư ký ghi chép lại những phản ánh đó để giải quyết dần dần. Sau đó lãnh đạo trả lời từng vấn đề đó. Chứ như hiện nay, dân hay báo chí đều rất khó gặp cán bộ, đặc biệt là cán bộ trung, cao cấp.
Ông Đỗ Văn Ân, nguyên Trưởng ban Cơ yếu Chính phủ.
Đừng đẩy bức xúc của dân lê.n đỉn.h điểm!
Ông có bao giờ gặp khó khăn khi muốn gặp một lãnh đạo nào đó?
Khi tôi còn là cán bộ thì bất cứ lúc nào tôi cũng nghe điện, bất cứ lúc nào cũng thu xếp gặp dân. Nhưng bây giờ nhiều khi tôi liên hệ có việc này việc kia, cán bộ bảo tôi liên hệ qua lái xe chứ cán bộ không có thời gian trực tiếp gặp.
Họ bận quá?
Họ trốn trách nhiệm thôi. Họ cứ nghe nội dung đó xem thế nào, có lợi cho họ thì họ nghe, không có lợi cho họ thì bỏ qua. Bây giờ có tình trạng đó đấy. Cũng phải công nhận là họ bận, nếu nghe hết các cuộc điện thoại đó thì họ không có thời gian. Nhưng nếu có cái tâm, nếu cẩn thận ra thì họ sẽ có một số điện thoại công khai có người phụ trách. Dân phản ánh gì thì người phụ trách đó ghi lại để báo cáo. Cuối ngày phải xem lại những phản ánh đó để trả lời.
Liệu sẽ có những cán bộ không thích công khai những thông tin này vì sợ phiền nhiễu?
Tôi cho rằng cán bộ "máu lạnh" thì mới không thích. Cán bộ "máu lạnh" thì mới thờ ơ với bức xúc của dân. Cán bộ là công bộc của dân, đầy tớ của dân, thế mà không quan tâm đến bức xúc của dân thì là cán bộ chí trá, cán bộ gian dối, vô trách nhiệm.
Số cán bộ này giờ có còn nhiều không?
Cán bộ thờ ơ vô cảm giờ nhiều lắm. Những bức xúc không được giải quyết của dân cũng nhiều. Nhiều thắc mắc của dân mà không biết hỏi ai, nơi cần phải trả lời thì họ lại không trả lời thì biết hỏi ai đây? Còn nhiều bức xúc của dân mà chưa thể giải quyết lắm, mà mấu chốt chính là cán bộ. Có những bức xúc khiến dân oán thán. Việc ông Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng cũng là hệ lụy như thế cả. Bức xúc bị đẩy lê.n đỉn.h điểm thì rất nguy hại.
Nếu chỉ công khai số điện thoại liên hệ về hình thức, còn bức xúc vẫn không được giải quyết thì cũng vô nghĩa?
Thế nên tôi mới nói ông lãnh đạo không nhất thiết phải ngồi ôm khư khư cái điện thoại nhưng phải có bộ phận giúp việc nhắc việc cho mình, ghi lại những bức xúc đó để giải quyết thì việc không khai đó nó mới thực sự có ý nghĩa. Chứ thủ trưởng cuối ngày về mệt quá đi ngủ luôn, thì thôi, phản ánh đó của dân là bằng không rồi.
"Tôi đang họp, bận lắm, khi khác nhé!"
Làm báo, tôi cũng nhiều việc cần liên hệ với những cán bộ giữ nhiều chức vụ, nhưng rất nhiều người né tránh. Mỗi lần như vậy ở góc độ là một người dân, thực sự tôi thấy rất buồn?
Cán bộ cứ thấy số điện thoại lạ thì không nghe, thậm chí số điện thoại quen cũng không nghe. Tôi không cần ghi số điện thoại của anh làm gì, chỉ thêm phiền nhiễu cho tôi mà thôi, tốt nhất là tôi giấu không cho ai biết số điện thoại của tôi. Có người mới chỉ alo biết đầu dây bên kia là dân hỏi thì đã bảo "tôi đang bận lắm, tôi đang họp, khi khác nói nhé". Thế nhưng, nếu cấp trên của họ mà gọi thì họ sẽ đổi giọng ngay: "Báo cáo anh, thưa anh, có em đây, có chuyện gì em sẵn sàng giải quyết.". Bây giờ không ít loại cán bộ ấy!
Sự khác nhau đó là dễ hiểu mà?
Thì đúng thế, cấp trên thì quyền sinh quyền sát, còn dân thì có mang lại lợi lộc gì đâu, chỉ có thêm việc để giải quyết thôi. Chứ đúng ra cán bộ thì phải lắng nghe cả nhiều thông tin ấy. Qua đó mới biết chính sách này, quyết định kia cần phải bổ sung cái này cái khác. Giả sử xảy ra một vụ cháy, nếu là cán bộ có trách nhiệm thì họ sẽ đứng ra tuyên bố sự việc, nhưng khi họ đã trốn tránh thì chắc hẳn là họ có gì đó khuất tất, do họ không quản lý, không kiểm tra, không giám sát... nên mới để xảy ra sự việc. Trốn tránh, chỉ có thể là trốn tránh trách nhiệm mà thôi. Không nói là an toàn nhất, tốt nhất là im lặng thôi.
Vậy phải làm thế nào để cán bộ cởi mở thông tin với dân?
Phải có cơ chế để họ buộc phải nói, buộc phải có phát ngôn trong những tình huống tương tự. Nên tôi hoan nghênh báo chí đã truy đến cùng những vụ việc này. Phải có biện pháp nào để xử lý nặng những cán bộ từ chối trả lời làm ảnh hưởng đến uy tín của Đảng,lòng tin của dân vào cán bộ.
Xin cảm ơn ông!
Trong đào tạo bồi dưỡng cán bộ phải làm mạnh cái này, các cơ quan phải giáo dục cán bộ công chức điều này. Cán bộ lắng nghe dân để mà giải quyết các vấn đề khúc mắc của dân. Tôi nghĩ gặp dân thì được hơn là mất. Dân rất bức xúc, rất cần giải quyết thì mới tìm gặp chứ người ta không tự nhiên cất công đi gây rối đâu. Vấn đề là cái tâm của cán bộ trong công việc thế nào. Không ai bắt anh phải thu xếp giờ trưa giờ tối gặp dân, nhưng nếu có cái tâm thì tự khắc cán bộ sẽ giải quyết khúc mắc cho dân thôi.
Theo KT