Vụ bắt trẻ quỳ trên vỏ sầu riêng: Bé Ngân bị hàn.h h.ạ nhiều năm
Cơ quan công an đã vào cuộc. Bé Ngân sẽ được đưa đi giám định thương tật để củng cố hồ sơ xử lý bà Sậm.
Báo Pháp Luật TP.HCM ngày 4-7 có bài phản ánh vụ bé Nguyễn Thị Ngân (bảy tuổ.i) bị bà Nguyễn Thị Sậm (người nhận nuôi bé Ngân) phạt quỳ và đán.h bằng vỏ sầu riêng. Ngay sau đó, ông Huỳnh Yên Nam, Phó Công an huyện Xuân Lộc (Đồng Nai), cho biết hôm nay (5-7), các ngành chức năng sẽ đưa bé Ngân đi giám định thương tật làm căn cứ pháp lý xử lý bà Sậm. Tại cơ quan công an, bà Sậm khai ngoài việc đán.h và bắt bé Ngân quỳ lên vỏ sầu riêng, bà còn dùng kim may đồ chích vào đùi bé…
Tui nuôi nó nên có quyền dạy bảo
Bà Vũ Thị Hoa, cán bộ Hội Phụ nữ ấp Trung Nghĩa, xã Xuân Trường, Xuân Lộc, bức xúc: “Khoảng năm 2009, nghe người dân chung quanh nhà bà Sậm phản ánh bé Ngân bị ngược đãi, chúng tôi đã đến tìm hiểu. Thấy trên đầu bé có nhiều vết thẹo, dấu bầm tím sưng u, cán bộ xã thắc mắc thì bà Sậm bảo nó bị ghẻ. Bà Sậm vừa lấy thuố.c thoa lên đầu bé vừa nói: “Tui nuôi nó, tui có quyền dạy bảo”.
Theo phản ánh của nhiều người dân sống gần nhà bà Sậm, cháu Ngân bị bà Sậm hàn.h h.ạ từ nhiều năm nay.Hễ tối nghe tiếng khóc la thảm thiết của bé, sáng ra là nhìn thấy trên người bé đầy thương tích. Tuy nhiên, hàng xóm ngại bà Sậm nên không can thiệp.
Bé Ngân vẫn còn nhiều thương tích trên mình (trái). Bà Sậm. Ảnh: NL
Bà Nguyễn Thị Kim Liên kể cách đây bốn tháng, thấy bé Ngân đến tiệm tạp hóa của bà mắt có nhiều vết thâm tím, sưng to. Bà Liên gạ hỏi mãi, bé Ngân nói đụng vào cột nhà. Gần đây (ngày 22-6) thấy khắp người bé Ngân có nhiều vết bầm tím, bà Liên tra hỏi, bé Ngân mới thú thiệt là bị bà Sậm đán.h.
“Nghiêm trọng hơn là trận đòn trưa ngày 27-6. Sau khi bị đán.h bằng roi bầm tím lưng, Ngân còn bị bà Sậm bắt qu.ỳ gố.i lên vỏ sầu riêng. Chưa dừng lại đó, bà Sậm còn cầm vỏ sầu riêng đán.h bé chả.y má.u. Vì quá đa.u đớ.n, giữa đêm khuya, Ngân chạy đến nhà tôi kêu cứu. Chúng tôi đã chở bé đến công an xã trình báo” – bà Liên kể lại.
Tuổ.i thơ bất hạnh
Khi vừa nghe chúng tôi hỏi về việc bé Ngân, bà Sậm bỗng bật khóc: “Tui nhớ nó lắm! Mấy hôm nay cứ lấy quần áo nó ra nhìn ngắm (!?). Tui nuôi nó từ lúc còn đỏ hỏn đến giờ. Nó cũng cứng đầu lắm, thường xuyên ăn cắp tiề.n của khách để đi mua đồ ăn. Không chịu học, còn xé sách vở”.
Video đang HOT
Bà Sậm khai báo với Công an huyện Xuân Lộc rằng bé Ngân sinh năm 2004, là con đẻ của bà Trần Thị Mai. Năm 2005, vợ chồng bà Mai l.y hô.n, bà Mai bỏ lên TP.HCM bán vé số, để lại bé Ngân cho bà Sậm nuôi lúc bé lên một tuổ.i. Đến sáu tuổ.i, bé Ngân được đi học tại trường tiểu học xã Xuân Trường.
Cô giáo chủ nhiệm của bé Ngân cho biết bé Ngân thường xuyên bị bà Sậm bắt nghỉ học vào các ngày 30, mùng một và ngày rằm. Sau khi phát hiện bé Ngân bị bà Sậm hàn.h h.ạ, chính quyền địa phương đã gửi bé vào cơ sở cô nhi xã Xuân Tâm. Tại đây, bé rất vui vẻ, mỗi khi có bánh kẹo đều chia lại cho các bạn mồ côi cùng lứa.
Theo Pháp Luật TP
Nở rộ nghề chăn dắt tr.ẻ e.m đi bán hàng rong
Khi tôi hỏi em đi xa thế này, lại lâu vậy em có nhớ nhà, nhớ bố mẹ không, em bảo "có nhớ, khóc đòi về nhưng lần nào cũng bị cô đán.h nên không dám khóc nữa, giờ thì hết nhớ rồi".
Sau nhiều đợt ra Hà Nội ra quân thu gom, xử lý, tình trạng chăn dắt tr.ẻ e.m đi ăn xin đã có phần thuyên giảm. Nhưng những đối tượng chăn dắt xưa giờ đây chuyển sang một hình thức mới: chăn dắt tr.ẻ e.m đi bán hàng rong.
Làm việc không ngày nghỉ
Khu vực hoạt động của những đối tượng này là những nơi tập trung đông người, như các tuyến phố du lịch (khu phố cổ Hà Nội), các hàng quán ăn nhậu (khu đường Trần Huy Liệu, Gia Văn Minh, Lý Văn Phúc...), hoặc những chỗ café, hóng mát (quanh hồ Văn Quán, khu vực Mỹ Đình...)
Hơn 7h tối, chúng tôi có mặt tại bờ hồ Văn Quán (khu đô thị Văn Quán, quận Hà Đông, Hà Nội), không khó để bắt gặp bóng dáng những đứ.a tr.ẻ bán hàng rong, trên tay cầm theo những vỉ kẹo cao su. Chúng lang thang quanh hồ, vào từng quán, đến từng bàn nải nỉ khách mua.
3 đứ.a tr.ẻ bàn hàng rong đang chuẩn bị ngày làm việc mới. (Ảnh chụp tại hồ Văn Quán).
"Cô chú ơi mua giúp cháu" - một câu vừa để chào hàng, vừa cầu xin mọi người rủ lòng thường mua hộ chúng. Câu nói đã trở thành quen thuộc với nhiều người, mà có lẽ với chúng chẳng biết nói câu nào ngoài câu đấy. Gặp ai cũng thế, hôm nào cũng vậy, vẫn là câu đấy.
Tại khu vực hồ Văn Quán, có 5 em nhỏ đêm nào cũng có mặt để bán hàng. Trong đó, có 2 em bán bỏng ngô (1 em gái khoảng 7 tuổ.i và một em trai khoảng 10 tuổ.i), và 3 em gái khoảng 4, 5 tuổ.i bán kẹo cau su. Chúng làm không có ngày nghỉ, cuồi tuần là cơ hội tăng thu nhập vì khách ở các hàng quán cũng đông hơn.
Sự xuất hiện của chúng khiến nhiều người tỏ ra khó chịu, thậm chí "ghẻ lạnh" chúng. Không ai thèm để ý đến chúng, có lẽ ai cũng nghĩ chúng chỉ là công cụ kiế.m tiề.n của người lớn - những kẻ chăn dắt.
Đến bàn nào chúng cũng dừng lại một lúc để va.n nà.i, chèo kéo khách, dù khách có mua hay không. Nên, để chúng nhanh đi chỗ khác nhiều người chấp nhận bỏ ra 10 nghìn đồng để mua cho chúng một vỉ kẹo, dù ai cũng biết vỉ kẹo đấy nếu mua ở các cửa hàng tạp hóa chỉ 5 nghìn đồng.
Hôm nay là 1/6, các em vẫn làm công việc như được lập trình sẵn. Chỉ có khác hơn là những khách hàng ở các quán ven hồ, khi xuất hiện nhiều hơn những đứ.a tr.ẻ ăn mặc sặc sỡ, em nào cũng có một món đồ chơi, đi cùng bố mẹ ra đây liên hoan.
Trong số những đứ.a tr.ẻ bán hàng rong ở đây, đứ.a b.é mặc quân áo màu xanh luôn gây được sự chú ý đặc biệt của tôi, vì em là đứa nhỏ nhất, ngày nào em cũng xuất hiện với bộ quần áo đấy, và thường đi sau những "đồng nghiệp" khác.
Đặc biệt, hôm nay tôi thấy em khác lạ hơn, dù dưới ánh đèn điện yếu ớt, nhập nhặng sáng tối, nhưng tôi vẫn nhận ra một điều hễ đến bàn có đứ.a tr.ẻ trạc tuổ.i mình, trông em vẻ bối rối, em nói câu quen thuộc "cô chú ơi mua hộ cháu" âm lượng như bé hơn bình thường, và thường bị đứt đoạn, mắt nhìn chân nhiều hơn. Mất đi vẻ mạnh bạo, ranh mãnh được người lớn chỉ dạy và rèn luyện từ nhiều tháng hành nghề.
Tôi chọn ngồi cạnh bàn một gia đình có hai em nhỏ, trong đó có một b.é gá.i khoảng 6 tuổ.i, mặc váy trắng với nhiều đường chỉ tinh xảo, tóc thắt bím buộc nơ rất cầu kỳ, tay đang mân mê từng sợi tóc con búp bê mà tôi đoán là vừa được bố mẹ tặng. Khi tôi vừa ngồi yên vị, thì em bé bán kẹo cũng bước tới bàn bên cạnh. Lúc em xuất hiện cả gia đình gần như dừng mọi câu chuyện, b.é gá.i cũng thôi mân mê tóc con búp bê.
Cũng đưa kẹo ra để xin khách rủ lòng thương mua giúp em, khi đã lướt qua nhìn một lượt tất cả mọi người, nhử để xem đâu là con mồi ngon nhất, dựa vào việc ai sẽ là người rút ví. Nhưng bất chợt, em dừng cái nhìn trong chốc lát với con búp bê b.é gá.i đang cầm.
Chúng lang thang khắp quanh hồ để xin mọi người rủ lòng thương.
Người đàn ông cất tiếng hỏi "bao nhiêu?", khiến em hơi giật mình, và rời mắt khỏi con búp bê, em trả lời cũng cụt lủn "10 ngàn". Người đàn ông nghiên nghười để rút ví, mắt em tập trung hoàn toàn vào chiếc ví. Một tờ 10 ngàn được rút ra, người đàn ông đưa sang cho đứa con gái, để nó trả, đứ.a b.é gái cầm tiề.n nhưng chưa đưa ngay mà hơi lưỡng lự, chỉ đưa khi bố mẹ nó dục "đưa đi, cho nó đi chỗ khác".
Cầm tiề.n, em đưa vỉ kẹo ra giao cho khách, nhưng người đàn ông bảo "thôi, không cần, đi đi", nhưng nó chưa kịp để vỉ kẹo vào mũ thì người phụ nữ đã kịp đưa tay ra giật lại "mất tiề.n rồi tội gì không lấy". Rồi em lặng lẽ bức về phía bàn của tôi, nhưng được vài ba bước em lại quay nhìn con búp bê lần nữa.
Số phận sau vài câu nói
Em đứng trước mặt tôi, đưa hộp kẹo ra cũng với câu nói ấy "chú ơi mua hộ cháu", để không gây chú ý tôi cũng hỏi giá bao nhiêu, tay rút ví để lấy tiề.n, nhưng chưa vội đưa tiề.n cho em, tôi mời em uống nước.
Em hơi lưỡng lự đôi chút, mắt nhìn tôi dò xét rồi lại nhìn ra xung quanh như tìm thứ gì đó, thấy những "đồng nghiệp" của mình đã đi khá xa ở cuối hồ em mới dám ngồi. Chẳng phải để tôi gọi hộ, em tự gọi phục vụ đến rồi yêu cầu một cốc xoài dầm, kèm theo câu nhắc "nhanh hộ cháu".
Qua những câu hỏi, và những câu trả lời ngắn gọn đến mức cụt lủn của em, tôi biết được em năm nay 6 tuổ.i, em chỉ biết quê mình ở Thanh Hóa, ở nhà em còn một đứa em đang tập đi. Em cũng không biết mình ra Hà Nội được bao lâu, chỉ biết là ra được một thời gian thì về quê ăn tết, sau đấy lại ra ở tới giờ. Tối nào em cũng ra đây bán kẹo, chỉ những hôm trời mưa mới được ở nhà xem ti vi.
Khi tôi hỏi em đi xa thế này, lại lâu vậy em có nhớ nhà, nhớ bố mẹ không, em bảo "có nhớ nhớ, khóc đòi về nhưng lần nào cũng bị cô đán.h (đối tượng chăn dắt - PV), nên không dám nữa, giờ hết rồi", vừa nói em vừa xúc từng miếng xoài bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, để rớt cả nước vào quần áo.
Đôi lúc tôi thấy em lơ đễnh nhìn sang con búp bê của cô bé bên cạnh. Tôi hỏi em có biết hôm nay là ngày gì, em chỉ lắc lắc đầu, và cũng không tỏ vẻ gì quan tâm, hay tò mò đến câu hỏi của tôi, chủ yếu tập trung vào cốc xoài.
Chẳng mấy chốc em đã ăn hết cốc xoài, em nghiêng cốc ngậm cái ống hút hút rụt một cái thật kêu, rồi đứng dậy lấy tay xoa xoa vào những chỗ bị nước rớt vào. Trước khi đi em vẫn không quên nài tôi mua hộ vỉ kẹo.
Cố chờ đợi khách "đổi ý" mua cho chúng vỉ kẹo.
Em đi được một đoạn thì tôi cũng lặng lẽ bám theo. Trong một đêm, những đứ.a tr.ẻ bán kẹo ở hồ Văn Quán đi được khoảng 4 vòng quanh hồ, mỗi lần đi hết một vòng, các em lại tìm bóng cây khuất sáng, vắng người để ngồi nghỉ, xếp tiề.n và cất thật kỹ vào ví, chiếc ví được giấu cẩn thận dưới đáy mũ.
Đến gần 11h tối, khi các hàng quán khách đã vãn, các em bắt đầu tụ tập về góc hồ (phía đường Nguyễn Khuyến, quận Hà Đông), ngồi xếp lại tiề.n, kiểm kê số kẹo còn lại. Bất ngờ, đúng ra là tôi không thể tin vào mắt, tai mình khi chính em gái khi nãy tôi nói chuyện rút từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, bấm nút "alo... cháu đợi ở góc hồ rồi", cháu tắt máy bỏ lại điện thoại vào túi, rồi tiếp tục xếp tiề.n.
Chỉ chưa đầy 5 phút sau, một người phụ nữ khoảng 50 tuổ.i, đi xe máy tới. Toàn bộ tiề.n các em kiếm được, và số kẹo còn lại được bỏ vào một túi ni lông treo lên xe, rồi hai em gái leo thoắt lên xe, người phụ nữ kéo ga chạy thẳng. Một đứ.a b.é còn lại cũng chỉ phải đợi ít phút, để một thanh niên khoảng 17 tuổ.i đạp xe đạp đến đón về.
Theo VTC