Vụ bạo hành cháu bé 9 tuổi: Mẹ kêu cứu
Người mẹ này cũng đã từng phải chịu chung nỗi khổ cực cùng với những người con (Hình minh họa)
Với sự hỗ trợ của một người quen, PV có cuộc trò chuyện với chị Nguyễn Thị Nhung, mẹ của bốn cháu nhỏ, đặc biệt là cháu Nguyễn Văn Đạt, đang làm việc tại thành phố Nicosia (đảo Síp). Xuyên suốt câu chuyện về cuộc đời chị là nỗi đau đớn, tủi nhục và tiếng kêu cứu cháy lòng.
Chị Nhung kể, cuộc hôn nhân của chị với anh Nguyễn Văn Đông bắt đầu từ giữa năm 1991. Chị về làm vợ của Đông theo một sự sắp đặt sẵn của hai bên gia đình. Đến tháng 11 năm đó, chị chịu đựng trận đòn đầu tiên trong cuộc đời chung sống với Đông.
Chị còn nhớ, hôm đó chị trót về nhà mẹ đẻ chơi nhưng không nói trước với Đông, liền bị Đông thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, sau đó vứt hết quần áo, chăn chiếu của chị xuống ao. Và cũng từ đó, những trận đòn đến với chị với tần suất ngày càng dày.
Chị chỉ cảm thấy bình an hơn khi Đông phải đi thực hiện nghĩa vụ quân sự, xa nhà trong 2 năm. Những ngày tháng ấy chẳng được bao lâu, trở về nhà, Đông lại tiếp tục hành hạ mặc dù biết chị đang mang thai đứa con đầu lòng. Năm 1995, chị sinh cháu Loan, năm sau sinh tiếp cháu Trang. Cuộc sống gia đình vất vả cộng với sự hành hạ liên tục của Đông khiến chị gần như kiệt sức.
Chị Nguyễn Thị Nhung tại đảo Síp.
Năm 1998, chị quyết định bỏ đi miền Nam kiếm ăn, mang theo đứa con gái lớn. Được một thời gian ngắn, nghe thấy Đông ở nhà đánh đập cháu Trang tàn nhẫn, chị lại ngược về. Lại một bé gái nữa ra đời. Đông càng tỏ ra khinh bỉ mấy mẹ con chị vì nghĩ chị không thể sinh con trai cho anh ta.
Đến năm 2001, chị sinh được một cháu trai. Tưởng rằng, cuộc sống từ đây sẽ bớt khổ nhưng dường như bản tính hung bạo của Đông càng tăng lên theo thời gian. Và chính Đạt, đứa con trai duy nhất của cả gia đình lại là người bị hành hạ nhiều nhất. Theo chị Nhung, năm Đạt chưa đầy 2 tuổi, bố cháu đã mang cháu ra ao gần đó dìm cho đến khi cháu kiệt sức.
Hành trình trốn chạy
Vừa là người chứng kiến các con bị hành hạ, vừa là nạn nhân, chị Nhung cho biết đã nhiều lần làm đơn lên xã nhờ giải quyết nhưng dường như không ai muốn động chạm đến một người như Đông, chị chỉ biết khóc. Đông lấy chiếc gậy dứ vào mặt chị đe doạ: “Mày mà khóc, tao chọc mù mắt”. Năm 2005, chị quyết định đưa Loan đi vào Đồng Nai đập đá thuê.
Video đang HOT
Chị Nhung kể tiếp, ở nhà, Đông tiếp tục đánh 3 con với yêu cầu chị phải gửi tiền về hằng tháng để đóng học cho con, nhưng được đồng nào Đông đều nướng sạch vào rượu. Không có tiền đóng học cho con, Đông bắt các con bỏ học đi đánh, bán cá.
Thậm chí, nhiều ngày những đứa trẻ con bị bỏ đói lả bên đống rạ. Quá xót con, chị Nhung lại về tìm cách đưa 3 con đi cùng. Đông biết được, tìm đến đe dọa, hành hung. 5 mẹ con chị lại ngược lên Lâm Đồng, trông trại lợn cho người quen rồi lại ôm nhau vào TPHCM kiếm sống.
Ở đâu cũng chỉ được một thời gian ngắn lại bị Đông phát hiện. Đánh đập, hành hung chán, Đông quay sang ngon ngọt dỗ mẹ con chị quay về. Nghĩ các con phải lưu lạc, không được ăn học hẳn hoi, chị đành nhắm mắt quay về. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, những trận đòn khốc liệt hơn lại tiếp tục với chị.
Ngay sau khi có thông tin về vụ việc, Hội Bảo vệ quyền trẻ em tỉnh Bắc Giang do bà Dương Thị Lợi, Chủ tịch Hội, đã vào BV Đa khoa tỉnh thăm và tiếp nhận đơn đề nghị được bảo đảm an toàn tính mạng và tiếp tục được đi học của các cháu Nguyễn Thị Trang, Nguyễn Văn Đạt. Theo bà Lợi, Hội Bảo vệ quyền trẻ em tỉnh sẽ về làm việc với chính quyền địa phương về trường hợp này, đồng thời sẽ kêu gọi các tổ chức, cá nhân giúp đỡ 4 cháu nhỏ.
Đầu năm 2009, chị Nhung quyết định lên làm phụ bếp tại Khoa Dinh dưỡng, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bắc Giang nhưng chỉ được 3 ngày, ông Nguyễn Văn Ngọc, người cùng thôn đã chở 2 con lớn chị lên vì ở nhà bị bố đánh. Trước hoàn cảnh đáng thương của mấy mẹ con, các cô, bác Khoa Dinh dưỡng đã chấp nhận 3 mẹ con ở lại. Nhưng chỉ ngày hôm sau, chị lại thấy ông Ngọc hốt hoảng đến nói: “Nếu không đưa hai cháu Trang và Loan về, Đông sẽ giết tôi mất. Từ đêm qua đến nay, nó đã vác dao đến chửi bới đe dọa ầm ĩ rồi!”.
Cùng đường
Tháng 9-2009, không chịu được cuộc sống chung, chị đâm đơn đề nghị Toà án huyện Yên Dũng xử ly hôn, chị chỉ xin được nuôi 4 đứa con. Toà chấp thuận, chị mang mấy đứa con ở nhờ mấy nhà người quen rồi đi gánh gạch, làm thuê lấy tiền nuôi con. Nhưng Đông vẫn thỉnh thoảng đến nơi ở của mấy mẹ con, lúc thì bắt đứa này, lúc bắt đứa con khác về nhà.
Bản thân chị Đông cũng không tha. Vớ được cái gì đánh được là anh ta đánh, khi thì gậy gộc, đấm đá, nhiều lúc dùng cả dao để đuổi đánh chị. Trên tay chị bây giờ vẫn còn vết dao mà Đông chém chị cách đây chưa lâu.
Cùng quẫn, chị quyết định gửi 2 con lớn cho một người quen ở TP Bắc Giang, 2 đứa nhỏ nhờ chị ruột chăm sóc rồi vay tiền đi nước ngoài lao động với mong ước sẽ sớm có tiền để nuôi dạy các cháu. Nhưng những ngày ở nước ngoài, chị vẫn liên tục nhận được điện thoại của Đông đòi chị gửi tiền về.
Biết chuyện các cháu đang phải trốn tránh người cha, chị cũng chỉ biết khóc: “Mong sao có ai thương các cháu, giúp đỡ gia đình tôi để các cháu không bị bố cháu đánh đập, được sống một cuộc sống bình thường, được đi học để thành người… Đời tôi đã coi như bỏ đi, chỉ lo cho các con tôi sau này!”.
>> Bé trai 9 tuổi và những trận đòn…
Theo Tiền Phong
Bé trai 9 tuổi và những trận đòn...
Em Nguyễn Văn Đạt tại Bệnh viện đa khoa tỉnh với những vết tím khắp người.
Từ đêm Trung thu (22-9), Nguyễn Văn Đạt (9 tuổi) được một người thân đưa vào Bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang trong tình trạng hoảng loạn, khắp người sưng tấy, mắt thâm quầng. Em cho biết, người gây ra những vết thương ấy là... bố em. Hiện, Đạt phải trốn nhà vì sợ bố sẽ đánh đến chết.
Ký ức hãi hùng
Cảm thương thân phận của Đạt, bà M., một cán bộ đã nghỉ hưu của Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bắc Giang đã cưu mang, chăm sóc Đạt những ngày em nằm viện. Nhưng ít ai biết rằng, cả hai chị của Đạt là Nguyễn Thị Loan (17 tuổi), Nguyễn Thị Trang (15 tuổi) đều được che chở bởi vòng tay yêu thương của bà M. Loan đang ở cùng nhà với bà, còn Trang đang phụ những công việc vặt tại Khoa dinh dưỡng, Bệnh viện đa khoa tỉnh.
Các em đều đang cố tìm cách để thoát khỏi người cha ruột của mình. Tiếp xúc với chúng tôi, các em rất sợ một ngày nào đó bố sẽ tìm đến, bắt các em về nhà. Theo lời kể, bố các em là Nguyễn Văn Đông, mẹ Nguyễn Thị Nhung, ở thôn Cựu Tân, xã Đồng Phúc (Yên Dũng, Bắc Giang). Từ tấm bé, hầu như chưa bao giờ các em biết đến tình yêu thương của người bố. Ấn tượng về bố, đó là một người suốt ngày sặc mùi rượu, luôn "hào phóng" tặng những trận đòn thừa sống, thiếu chết.
Bọn trẻ kể, có lần, Đạt bị bố túm cổ, ném xuống ao nước cạnh nhà. Bố đứng trên bờ, hai tay cầm hai nửa hòn gạch, hầm hè: "Cứ ngoi lên là tao ném chết". Đạt chỉ dám nổi lên để thở, rồi lại ngụp xuống ngay, cho đến khi em kiệt sức mới được bà con hàng xóm đến cứu. Còn những trận đòn vặt như dùng gậy, dép, hay bất cứ thứ gì để đánh, thì nhiều không kể xiết.
Chưa đầy mười tuổi, nhưng mỗi lần bố Đông đi kích cá, Đạt phải đi theo. Em dậy từ khoảng 1 giờ sáng, cho đến 6-7 giờ mới về. Nếu buồn ngủ thì bố sẽ dìm xuống mương nước cho... tỉnh. Sau khi về, Đạt phải mang cá ra chợ bán, rồi về giặt giũ quần áo, thổi cơm, mua rượu... phục vụ bố. Nhiều lúc Đạt bị bố bắt ngồi im không nhúc nhích, để xem... phim mát. Có lúc hứng lên, bố còn bắt Đạt cầm dao sang nhà hàng xóm "xin tí tiết". Không dám đi, bố đánh cho đến khi Đạt cầm dao đi. Cũng may, Đạt chưa làm hại ai.
Nguyễn Thị Loan vẫn không khỏi rùng rợn khi nhớ lại những trận đòn của bố. Loan kể: "Khi cháu 10 tuổi, bố sai xuống bếp tìm bật lửa cho bố hút thuốc. Cháu tìm mãi không thấy. Cho rằng cháu chống đối, bố liền lấy dây thắt lưng da vụt khắp người cháu, đẩy cháu xuống mương cạn, bắt quì trên hòn xỉ vỡ gần tiếng đồng hồ. Mẹ thương cháu ra can, bố liền bóp cổ mẹ, lấy dây thừng vụt tới tấp cả bốn mẹ con. Mẹ hô chúng cháu chạy trốn vào ông bà ngoại. Bố liền cầm dao chạy đuổi theo năm mẹ con khắp làng".
Chạy trốn bố, được sự che chở của bà T. những đứa trẻ vẫn chưa thực sự được yên ổn. Bà T. cho biết: Không biết bằng cách nào, ông Đông thường gọi điện hàng chục cuộc mỗi ngày, chửi bới, dọa nạt bà T. và gia đình bà, khiến không khí luôn nặng nề. Việc nuôi dưỡng, chăm sóc các cháu đã rất khó khăn do bà T. đã nghỉ hưu. "Nếu những đứa trẻ cứ phải sống như thế, không biết lớn lên chúng sẽ thế nào" - Bà T. đau đớn.
Sự phẫn nộ của dân làng
Khi biết chúng tôi muốn tìm hiểu về gia đình ông Đông, những người hàng xóm quanh nhà ông Đông tỏ ra e ngại. Phải rất khó khăn, chúng tôi mới gây được sự tin tưởng để họ vào chuyện.
Theo thông tin từ Trường Tiểu học Đồng Phúc, em Nguyễn Văn Đạt không nằm trong danh sách học sinh của trường, do gia đình đã làm đơn chuyển trường khác. Mặc dù vậy, đầu năm học này, em vẫn tới trường một vài buổi, rồi sau đó không ai thấy em đi học nữa.
Theo lời kể, cặp vợ chồng Đông - Nhung đã ly hôn, do chị Nhung không chịu được những trận đòn của chồng. Những đứa con, chị Nhung đều nhận nuôi. Thế nhưng, ông Đông không buông tha cho mẹ con chị Nhung. Hiện nay, chị Nhung đã đi nước ngoài để kiếm sống, các con nhờ họ hàng, anh em chăm sóc giúp.
Gần đây, hàng xóm thấy ông Đông đưa cháu Đạt về nuôi. Họ kể, ông Đông có thú hành hạ vợ con bất kể vì lý do gì. Mỗi ngày ít nhất phải có một đến hai trận đòn Đông dành cho vợ con.
Bà Nguyễn Thị Hường, bác ruột cháu Đạt kể: "Lúc cháu Loan mới khoảng 5 tuổi, đang ăn cơm, thấy bố về đứng lên reo "A, bố về!". Lập tức bố Đông quẳng cả cái xe đạp vào người, khiến cháu bị nghẹn cơm, người tím ngắt, mẹ cháu vội lao vào móc cơm ra cho con, liền bị chồng nhảy ra bóp cổ nghẹt thở, suýt chết".
Ông T., hàng xóm cạnh nhà Đông cho biết: "Chúng tôi nhiều lần chứng kiến ông Đông đánh vợ con, nhưng không làm thế nào được, nếu can ngăn thì Đông càng đánh tợn hơn. Thậm chí ông ta còn chửi bới, vác dao sang nhà dọa dẫm chúng tôi".
Bà Nguyễn Thị Thêm, Trưởng thôn Cựu Tân cho biết, bà có nghe dân làng nói ông Đông đánh con sưng mặt, chảy cả máu, cháu Đạt đã trốn nhà ra đi.
"Chúng tôi rất bất bình, phẫn nộ, muốn pháp luật xử lý, nhưng cũng chỉ biết đề nghị cơ quan cấp trên xem xét, giải quyết, chứ không thể làm gì hơn! Mấy hôm trước, khi người nhà các cháu đến xin xác nhận là bố cháu đánh các cháu dữ quá, không cho đi học, tôi cũng xác nhận vào đơn và đề nghị cơ quan công an, cấp trên giải quyết" - Bà Thêm cho biết.
Ông Nguyễn Văn Thuý, Phó Chủ tịch UBND xã cho biết, ông cũng nhiều lần được nghe chuyện ông Đông hành hạ vợ con. Ông Thúy nhận xét: "Chưa nói đến tình bố con, mà tình người ở ông Đông cũng không có. Ở xã Đồng Phúc, chỉ còn mỗi trường hợp này là phức tạp nhất".
Theo ông Thúy, xã đã nhiều lần tiếp nhận đơn của gia đình chị Nhung, nhưng chưa biết xử lý thế nào. Mỗi lần đến khuyên can thì Đông lại nói rất lễ phép, hứa sẽ không bao giờ làm thế, nhưng rồi lại đâu vào đó.
Theo Tiền Phong
Vụ mẹ bị đánh, con bị hiếp: Kêu cứu? Cháu D. những ngày điều trị tại Bệnh viện Hương Khê. Cả viện chỉ có duy nhất giường bệnh này là có 2 bệnh nhân, cũng là hai mẹ con. Chúng tôi gặp lại hai mẹ con trong vụ "con bị hiếp mẹ bị đánh" ở Hà Tĩnh đúng một tháng khi sự việc đau lòng xẩy ra. Người phụ nữ nhỏ thó,...