Vụ án “chó tông xe”
Cho rằng con chó nhà hàng xóm tông vào xe mình khiến mình bị té nên nguyên đơn kiện đòi bồi thường chi phí thuốc men và thu nhập bị mất.
Ngày 17-7, TAND TP.HCM đã mở phiên tòa phúc thẩm xử vụ tranh chấp bồi thường sức khỏe giữa nguyên đơn là bà Trần Kim Thu và bị đơn là bà Phạm Thị Ngọc Thanh cùng ở phường Tăng Nhơn Phú A, quận 9. Do vụ án còn nhiều điểm cần nghiên cứu thêm nên HĐXX quyết định nghị án kéo dài đến ngày 23-7 sẽ tuyên án.
Sự việc xuất phát từ việc bà Thu cho rằng con chó nhà bà Thanh lao ra đường làm bà té, gây chấn thương khiến bà phải nhập viện điều trị.
Tránh ô tô, đụng vô chú chó?
Ngày 24-10-2012, sau ba tháng té xe, bà Thu nộp đơn khởi kiện bà Thanh ra tòa đòi bồi thường thiệt hại về sức khỏe gần 23,5 triệu đồng. Bà Thu kể sáng hôm đó bà chạy xe máy bên lề phải đường số 160 hướng ra đường Lã Xuân Oai. Đến gần nhà bà Thanh, thấy xe ô tô của chồng bà Thanh đậu bên lề phải, đối diện nhà, bà liền lái xe tránh chiếc ô tô. Khi xe bà vừa qua khỏi xe ô tô thì bất ngờ con chó nhà bà Thanh từ trong lề đường chạy ra tông thẳng vào xe bà khiến bà té xuống. Hai đầu gối bà cọ xát xuống đường, đầu gối trái bị trầy xước, đầu gối phải thì bị gập lại.
Video đang HOT
Bà Thu nói lúc đó không ai chứng kiến sự việc và bà cũng không báo cho chính quyền địa phương. Ngay sau đó, có một người gần đấy cùng với vợ chồng bà Thanh đưa bà đi cấp cứu tại BV Đa khoa Thủ Đức. Kết quả ban đầu: Bà Thu bị sưng khớp gối nhưng không bị gãy xương. Nhưng 10 ngày sau, khi đi khám lại, bác sĩ thông báo dây chằng khớp gối phải của bà bị đứt, bà đã điều trị và mổ tại bệnh viện.
“Sau khi sự việc xảy ra, phía bà Thanh có đề nghị hỗ trợ 5 triệu đồng nhưng tôi không chịu. Tôi thấy họ không thiện chí nên đành kiện ra tòa yêu cầu họ bồi thường phí tổn chữa bệnh, t.iền taxi đi khám và t.iền mất thu nhập” – bà Thu nói.
Tòa phán: Chó có tông người
Tuy nhiên, bà Thanh không đồng ý bồi thường. Bà nói: “Khi té xe, bà Thu hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu đau đớn và coi như tai nạn nhỏ nên tôi không đôi co về việc bà Thu đổ lỗi tai nạn do con chó nhà tôi gây nên. Lúc ấy, tôi chỉ nhanh chóng đưa hàng xóm đến bệnh viện, phần do tình làng nghĩa xóm, phần do tôi có xe ô tô cũng tiện. Sau đó, vì không muốn phiền phức và nghe bà Thu nói không có t.iền nên tôi hỗ trợ 5 triệu đồng chứ thật sự con chó nhà tôi không hề tông xe của bà Thu. Lúc tai nạn xảy ra, chồng tôi ngồi trên xe thấy rõ là do bà Thu chạy nhanh khi vòng đường, không giảm tốc độ nên bị té”.
Xử sơ thẩm tháng 1, TAND quận 9 nhận định: Tại thời điểm xảy ra tai nạn không ai thấy con chó của bà Thanh tông xe bà Thu, dẫn đến tai nạn. Ngay sau khi bà Thu té ngã, bà Thanh có mặt ở hiện trường. Theo phản xạ tự nhiên, bà Thu hỏi con chó của ai và bà Thanh thừa nhận chó nhà mình. Vợ chồng bà Thanh cũng đưa bà Thu đi bệnh viện và đề nghị hỗ trợ 5 triệu đồng. Cạnh đó, bà Thanh khai là chó nhà bà thường xích lại, khi đi làm mới mở cho nó chạy trong sân nhà. Nhà bà có rào xung quanh, khi chuẩn bị khóa cổng thì con chó chạy từ ngoài vào. Người làm chứng thì không thấy việc tông xe nhưng xác nhận con chó thường ở trong nhà, ngày xảy ra sự việc thì nó ở bên ngoài.
Từ đó, tòa nhận định con chó của bà Thanh tông bà Thu té là có thật. Tuy nhiên, thương tích của nguyên đơn không hoàn toàn do sự cố va chạm gây nên mà một phần do thoái hóa khớp. Thiệt hại xảy ra đôi bên cùng có trách nhiệm nhưng lỗi chính thuộc về chủ vật nuôi là bà Thanh nên bà Thanh phải chịu 2/3. Tòa buộc bà Thanh bồi thường cho bà Thu 13,3 triệu đồng.
Bà Thanh không đồng ý với phán quyết này nên gửi đơn chống án.
Có cần thiết phải căng thẳng?
Tại phiên xử phúc thẩm, HĐXX và đại diện VKS cố gợi ý để đôi bên ôn hòa, vì tình làng nghĩa xóm mà hòa giải vụ việc cho ổn thỏa. Tòa nói có đáng để tốn thời gian ra tòa vì cái chuyện cỏn con này không, chi bằng hai bên nên nghĩ “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”. Tòa cho rằng bị đơn ban đầu đồng ý hỗ trợ 5 triệu đồng, nay thêm một ít nữa, bằng số mà án sơ thẩm đã quyết, để tòa ghi nhận, tránh mất lòng nhau, sau này sớm tối còn chạm mặt nhau nữa…
Tuy nhiên, bà Thanh nhất quyết không rút kháng cáo và không đồng ý bồi thường hay hỗ trợ bất kỳ khoản nào cho nguyên đơn. Bà Thu cũng “phản công”, rằng “dù bà Thanh có hỗ trợ cho tôi bao nhiêu tôi cũng không đồng ý. Nay tòa xử bao nhiêu tôi chấp nhận bấy nhiêu, vì là chuyện rủi ro nên tôi không kháng cáo”…
Cứ thế, hai bên không ai chịu ai khiến mong muốn hòa giải, hàn gắn tình làng nghĩa xóm của tòa không thành hiện thực. Cho nên tòa đành quay sang làm rõ xem có ai xác định được bà Thu bị té xe do con chó nhà bà Thanh gây ra hay không. Tuy nhiên, nỗ lực này của tòa cũng trở nên khó, bởi chỉ sau va chạm, nghe tiếng chó sủa thì mọi người mới chạy đến.
VKS đề nghị tuyên y án sơ thẩm Phát biểu tại tòa, đại diện VKS đề nghị HĐXX giữ y án sơ thẩm. VKS phân tích căn cứ vào lời khai của nguyên đơn và các lời khai khác cho thấy con chó nhà bị đơn lúc xảy ra tai nạn đang ở ngoài đường. Việc bà Thanh cho rằng con chó của bà không có tông xe làm bà Thu té là không có cơ sở vững chắc. Con chó là vật nuôi, nguồn nguy hiểm cao độ gây nên tai nạn nên bà Thanh có trách nhiệm bồi thường. Cạnh đó, chấn thương dây chằng của nguyên đơn do bị thoái hóa khớp nên cũng không thể đổ lỗi hết cho phía bị đơn. Án sơ thẩm xử vậy là thỏa đáng, cần giữ nguyên.
Theo Dantri
Cha con lôi nhau ra tòa
Cho rằng cấp sơ thẩm buộc bị đơn phải giao lại ngôi nhà đang sử dụng cho nguyên đơn là không đúng nên cấp phúc thẩm đã chấp nhận đơn kháng cáo, đồng thời tuyên sửa một phần bản án trước đó. Vụ án đã khép lại, song nó vẫn khiến nhiều người không khỏi băn khoăn về tình cha con.
Ảnh minh họa: PHÚ KHÁNH
Khi ki-ốt biến thành... nhà
Ngày 22-3 vừa qua, TAND TP Hà Nội đã đưa ra xét xử theo trình tự phúc thẩm đối với vụ án tranh chấp ngôi nhà (nguyên là ki-ốt) giữa hai bố con ông Phạm Anh Phương và chị Phạm Thị Mỹ Vân, đều trú ở phường Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội. Trước đó, ngày 11-9-2012, tại trụ sở TAND quận Cầu Giấy, ông Phương đ.âm đơn ra tòa, kiện con gái phải trả lại vợ chồng ông căn nhà hơn 30m2 tại chợ Đồng Xa.
Quá trình xét xử cho thấy, căn nhà mà vợ chồng chị Vân đang ở hiện nay vốn chỉ là một ki-ốt được ông Phương thuê của UBND thị trấn Cầu Diễn từ năm 1991 với thời hạn 10 năm, diện tích khoảng 15m2. Sau một thời gian bán nước chè và dùng làm nơi sửa chữa xe đạp, ông Phương lần lượt cho nhiều người khác thuê lại. Trong khoảng thời gian ấy, những người sử dụng này đã tự ý cơi nới, khiến gian ki-ốt "nở ra" thành 25m2. Đầu năm 2005, sau một thời gian lấy chồng nhưng không có chỗ ở, chị Vân quay về xin bố mẹ cho mượn gian ki-ốt này để sinh sống. Hơn 3 năm sau, do có nhu cầu lấy lại "nhà" để kinh doanh, vợ chồng ông Phương hỏi "xin" lại con gái nhưng không được...
Về phần bị đơn, chị Vân trình bày việc mượn "gian nhà" là hoàn toàn đúng sự thật. Tuy nhiên, ngay sau khi dọn về đây ở, vợ chồng chị đã liên tục cải tạo, cơi nới và hiện nay nó là một ngôi nhà khá khang trang với diện tích lên đến 32m2. Song, đó chưa phải là điều quan trọng, bởi trong thời gian mượn nhà của bố mẹ, vợ chồng chị Vân đã nhiều lần cho bố mẹ đẻ vay t.iền, vàng, tổng cộng 36 triệu đồng và hai bên đã thống nhất số t.iền đó được chuyển hóa thành t.iền mua lại ki-ốt.
Mất nhà, mất cả đạo lý thuần phong
Sau khi xem xét các chứng cứ, tài liệu mà hai bên nguyên đơn và bị đơn cùng đưa ra, TAND quận Cầu Giấy đã quyết định chấp nhận đơn khởi kiện của ông Phương. Tòa án cũng đồng thời tuyên buộc vợ chồng chị Vân phải giao lại ngôi nhà cho bố mẹ đẻ sử dụng cho đến khi nào cơ quan Nhà nước có thẩm quyền ra quyết định thu hồi. Không đồng tình với phán quyết của tòa án Cầu Giấy, chị Vân chống án lên tòa án cấp trên.
Tại phiên tòa phúc thẩm, một lần nữa vợ chồng ông Phương và vợ chồng cô con gái lại gay gắt với nhau. Chị Vân vẫn khẳng định việc mượn nhà của bố mẹ đẻ là sự thật. Chị Vân cho rằng hợp đồng thuê ki-ốt giữa bố mình và UBND thị trấn Cầu Diễn chỉ có giá trị 10 năm, bắt đầu từ năm 1991. Vì vậy đến thời điểm vụ kiện được thụ lý, hiệu lực của hợp đồng thuê
ki-ốt đã không còn. Về khoản t.iền vay mượn, sau đó chuyển hóa thành t.iền mua lại ki-ốt, phía bị đơn trình bày nguyên đơn thừa nhận, song đã phần nào "lật lọng" khi thấy giá trị của ki-ốt ngày một lớn hơn. Chị Vân quả quyết, sau khi "đánh tiếng" đòi lại nhà, bố chị đã mang t.iền sang trả và còn gọi rất nhiều người thân quen đến để làm chứng. Theo đại diện của bị đơn, điều này cho thấy lời khai của chị Vân về việc đã mua lại ki-ốt của bố mình là hoàn toàn có căn cứ.
Chưa hết, luật sư của bị đơn còn cho rằng cấp tòa sơ thẩm đã rất "ẩu" khi không chỉ ra được quan hệ tranh chấp giữa bố con chị Vân, nhưng lại tuyên cho nguyên đơn được tiếp quản căn nhà hiện nay. Luật sư của chị Vân phân tích, ngoài bản hợp đồng thuê ki-ốt của ông Phương đã hết hiệu lực từ năm 2001 thì đối tượng tranh chấp lúc này đã không còn là ki-ốt nữa mà là một ngôi nhà. Trong khi đó, đơn khởi kiện của phía nguyên đơn thì lại chỉ đòi ki-ốt. Mặt khác, thời điểm ông Phương nhận ki-ốt từ UBND thị trấn Cầu Diễn, diện tích của nó chỉ có 15m2 (nguyên đơn khai), nhưng diện tích thực tế của căn nhà hiện nay đã lớn hơn hai lần số ấy. "Cấp sơ thẩm tuyên bị đơn phải trả lại căn nhà đang sử dụng ổn định cho nguyên đơn là điều rất vô lý" - luật sư Nguyễn Thị Hằng Nga (Đoàn Luật sư TP Hà Nội) khẳng định.
Sau 1 ngày xét xử, TAND TP Hà Nội nhận thấy, cấp sơ thẩm xác định nguyên đơn có quyền tiếp quản ngôi nhà mà vợ chồng chị Phạm Thị Mỹ Vân đang ở hiện nay là không có căn cứ pháp lý, vì thế HĐXX phúc thẩm tòa án Hà Nội đã quyết định sửa một phần bản án sơ thẩm để bác đơn khởi kiện của ông Phạm Anh Phương. Cùng với đó, tòa cũng ghi nhận sự tự nguyện của chị Vân khi bỏ ra một khoản t.iền để bù đắp cho bố mẹ...
(Danh tính nguyên đơn và bị đơn trong bài đã thay đổi)
Theo ANTD
Tòa làm ngơ yêu cầu hợp pháp của bị đơn Mặc dù bị đơn và người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan đã có đơn xin hoãn có mặt phiên tòa theo đúng quy định của pháp luật nhưng ngày 13-12, Tòa phúc thẩm - Tòa án nhân dân tối cao vẫn mở phiên xét xử phúc thẩm và tuyên y án khiến dư luận vô cùng bức xúc và khó hiểu....