Vòng tay ta tự ôm lấy mình
Chị không cố ý lấp đầy sự thiếu vắng anh bằng một hình bóng khác, không tìm xem anh có ai chưa, không thả mình vào những chuyến đi như một cứu cánh, hay những ngày cà phê mải miết với bạn bè…
Có những sớm mai thức dậy, tự nhiên không muốn nhấc chân xuống giường, nấn ná, vớ tấm mền mỏng, che lấy vệt sáng lọt qua khe cửa, hắt lên mặt mình. Nếu cuộc sống không réo gọi, công việc không chờ đợi, tôi nhất định sẽ nuông chiều bản thân thêm chút nữa, sẽ cho phép mình nằm nán lại, dù chỉ để nghĩ ngợi vẩn vơ.
Có những ngày đứng tần ngần nơi bậu cửa, nhìn chồng như thể người không lạ không quen, nghĩ mãi như chẳng biết đã gặp ở đâu, nếu không có đứa con bên cạnh lay lay, nhắc “mẹ, trễ giờ”. Tôi không chắc, dường như có cả giọt nước mắt chực rơi khi thấy bỗng dưng mình không có ai thân thích.
“Tự nhiên em chán công việc quá, chán luôn cả chồng. Nghĩ đến cảnh đi làm, dòm mặt ổng, chỉ ước gì mình… mất trí nhớ”. Nhận tin nhắn của em gái, tôi vừa buồn cười vừa ngạc nhiên sao quanh mình lại có quá nhiều người chán ngán công việc vậy; sao xung quanh có nhiều người, nhất là những người đã đi qua quá nửa cuộc hôn nhân, mang nỗi chán chường không gọi được tên vậy?
Tôi nhớ bà chị họ. Lần thứ ba ngồi cùng chị ở đường sách – lần nào cũng vào buổi chiều muộn, nắng vẫn còn nhưng đã thôi chói chang, chỉ như một chút níu kéo trước khi đành khuất phục. Tôi muốn hỏi nhưng không thể mở lời. Chị mân mê những bìa sách còn vương mùi mực, nói với tôi bằng một giọng bình thản lạ lùng: “Chị không sao đâu em. Chị phát hiện ra rằng, cái gì đã hết là hết. Không có chuyện hâm nóng như người ta nói đâu em. Đàn bà, nhất là đàn bà tuổi chị, cũng như ánh nắng chiều này, cần nhiều thứ khác hơn là một chữ tình. Khi chán nhau, buông tay là chọn lựa đúng đắn nhất”.
Phải chăng chúng ta không cần làm gì cả, có những lúc, hãy cho bản thân được ngồi yên, bình thản, một mình, và rồi ta sẽ phát hiện ra một thứ năng lực tuyệt vời ở mình: năng lực tự chữa lành.
50 tuổi, đứa con trai duy nhất đã đi du học và có lẽ sẽ ở lại nước ngoài làm việc. Anh nói với chị, lâu rồi không còn yêu chị nữa. Không ai có người khác. Chỉ là, họ không cách gì thổi bùng lại được ngọn lửa tình yêu đã lụi tắt mà ngay đến tàn tro cũng chẳng còn. Chị đã mơ hồ nhận ra điều đó từ 10 năm trước – khi họ không nói chuyện được nhiều, không chạm được vào nhau, đến nhìn nhau cũng chẳng muốn. Thậm chí, có lần nào đó trong những ngày tháng cũ, chị mong sao anh ngoại tình như người ta, để chị biết hoặc còn cần nhau, hoặc vì thế mà bỏ nhau thì cũng coi là hợp lý.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Hơn hai năm rồi, chị thu xếp cuộc đời lại gọn gàng như cách chị tỉ mẩn thu xếp nhà cửa. Chị vẫn ở trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm cũng nhỏ. Anh dọn về căn hộ tầm trung, không xa nhà cũ là mấy, bận bịu với lịch mổ dày đặc ở bệnh viện. Chị không cố ý lấp đầy sự thiếu vắng anh bằng một hình bóng khác, không tìm xem anh có ai chưa, không thả mình vào những chuyến đi như một cứu cánh, hay những ngày cà phê mải miết với bạn bè… Chị cứ đi qua mọi thứ bình thản như chưa từng có chút nào xáo trộn. Chị đọc sách, nấu ăn, nhận tài liệu về dịch, mỗi tuần một ngày về nhà chơi với ba mẹ, làm bất kỳ điều gì chị muốn. Có khi nấu nồi cháo bồ câu đậu xanh, nhiều quá, chị đón xe, chạy đến bệnh viện đưa anh – vui vẻ, bình thản, rồi về, ngồi ăn một mình, không nghĩ gì nữa. “Đừng nhìn chị như vậy. Khi đủ thương yêu bản thân, ai cũng sẽ làm được” – chị nói.
Thi thoảng, nghe lòng mơ hồ buồn chán, tôi ôm quyển sách có nội dung nhẹ nhàng, tìm một góc quán quen, không thông báo cho ai, làm một cuộc vờ như đào tẩu, ngồi nhìn mãi lũ cá chép có cái đuôi dài và mềm như một mảnh lụa, để thấy lòng mình nguội lại.
Đàn bà, ngẫm đi ngẫm lại, suốt đời cứ ngỡ mình cần nhất là một vòng tay ấm từ người khác – người đàn ông mình yêu và gắn bó, rồi mải miết đi tìm; có khi vì hành trình khó khăn quá mà nước mắt đã rơi, tim quặn thắt không biết bao lần. Nhưng cuối cùng, nhận ra không gì bình yên bằng chính mình tự vòng tay ôm lấy mình, mang hơi ấm trong thẳm sâu trái tim để sưởi đôi tay run rẩy.
Theo Báo Phụ Nữ
Ngủ với chồng 5 năm không bằng lên giường 2 phút với anh thợ hồ
"Chồng tôi không có nhà đâu, anh đừng sợ... Tôi chỉ cần 1 lần thôi...". Và rồi hôm ấy chị mới biết cảm giác được làm đàn bà thực sự dù chỉ có vài phút ngắn ngủi vụng trộm với anh thợ hồ
ảnh minh họa
Anh chị yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Ngày đó ai cũng bảo số chị may mắn vì chỉ là 1 cô nhân viên bình thường mà có thể lấy được hẳn anh trưởng phòng, đẹp trai phong độ nhiều cô gái thành phố phải mơ ước.
Chính chị cũng không ngờ anh lại chọn mình, nhưng như mẹ chị nói cờ đến tay ai người ấy phất thế nên chị cũng không bỏ qua cơ hội. Ngay khi anh ngỏ lời cầu hôn, họ đã quyết định về sống chung dưới 1 mái nhà.
Đám cưới diễn ra hoành tráng, anh rước chị về căn nhà 4 tầng mặt phố sang trọng. Đang sống trong căn nhà tập thể chật chội với 6 người trong gia đình, giờ chỉ có 2 vợ chồng ở rộng rãi thênh thang khiến chị thoải mái vô cùng.
Đêm tân hôn chồng lấy lý do bận tiếp bạn nên bảo vợ lên phòng trước. Chị đợi anh tầm 1 tiếng vẫn không thấy anh lên nên buồn ngủ cũng ngủ luôn, bụng nghĩ ngày mai tân hôn bù cũng được vì 2 người được nghỉ cả tuần cơ mà. Khi yêu anh cũng quyết tâm giữ gìn cho chị nên chị càng quý trọng anh hơn.
Chỉ trong vòng 1 nốt nhạc không hơn chuyện ấy đã kết thúc. Ảnh minh họa
Sáng sớm hôm sau chị tỉnh dậy thì chồng vẫn đang ngủ, chị rúc đầu vào ngực anh bắt đầu vuốt ve khuôn mặt chồng rồi thì... Anh cũng dường như hiểu được ý chị, mở mắt hôn lên đôi môi vợ và rồi sau đó họ có lần làm tình đầu tiên...
Thế nhưng mọi chuyện khác xa những gì chị tưởng tượng. Chỉ trong vòng 1 nốt nhạc không hơn chuyện ấy đã kết thúc, chị ngớ người vẫn không dám tin vào sự thực đó. Anh lại ôm lấy vợ rối rít xin lỗi:
- Anh hơi mệt, lần sau chắc sẽ tốt hơn vợ à.
Và chị đã hi vọng. Nhưng đó mãi mãi là mơ ước suốt đời của 1 người đàn bà như chị. Lần sau và những lần sau đó nữa, mọi cuộc ân ái đều diễn ra trong chớp nhoáng, chị chưa cảm nhận được gì thì anh đã hoàn thành nhiệm vụ mất rồi.
Chị hỏi cô bạn làm bác sĩ, cô ấy tư vấn về mua đồ bổ tẩm bổ cho chồng nhưng bao nhiêu thứ rồi vẫn chẳng cải thiện thêm được gì cả. Thực sự 5 năm lấy nhau chưa 1 lần chị biết tới khoái cảm là gì. Nhưng ơn trời phật mà chị vẫn có với anh được 1 cô con gái mà chính chị cũng không ngờ 2 vợ chồng lại có thể có con.
Từ ngày có con anh lại càng tìm cách lẩn trốn chuyện đó với vợ. Anh chơi với con tới muộn rồi ôm gối sang phòng khác ngủ với lý do đêm con quấy làm anh mất giấc ngủ. Có lần chị chủ động ôm gối sang phòng chồng chỉ bị anh xua đuổi:
- Em về ngủ với con đi, anh không có hứng đâu sang đây làm gì.
Chị chết lặng người, nước mắt rơi lã chã quay về phòng. Có dạo chị nghĩ anh ngoại tình nhưng thực ra không phải mà là anh "yếu" thật, đó cũng là lý do 1 người thành đạt như anh lại lấy vợ muộn và lấy 1 cô gái quá bình thường như chị. Chỉ vì những người yêu anh trước đây họ đều không muốn lấy anh sau khi đã lên giường với anh. Chỉ có chị ngoan ngoãn, hiền lành nên không hề trải qua "chuyện đó" với anh trước khi cưới.
Nhiều đêm chị ôm gối khóc 1 mình, chị thèm 1 lần được như những người đồng nghiệp ở công ty, được cháy hết mình cùng chồng trong "chuyện đó". Nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ thành sự thật với chị và chị cũng chưa từng nghĩ sẽ phản bội chồng.
Cứ thế hết ngày này qua ngày khác đêm đến với chị là 1 nỗi buồn ghê gớm, mặc dù ban ngày anh chiều chuộng vợ hết nấc và ai cũng bảo số chị sướng. Cô đã cố gắng chịu đựng như thế suốt 5 năm liền, cho tới ngày hôm ấy...
Chồng đi công tác, con thì sang nhà nội chơi, chị đi làm về có nhiều thời gian hơn nên ra mặc áo ba lô quần sóc vác vợt đi thể dục. Vừa ra đến cổng thì bắt gặp cảnh tượng đỏ mắt, anh phụ hồ đang xây căn nhà đối diện với nhà chị dội nước tắm ào ào ngay ngoài sân, chỉ mặc mỗi cái quần đùi.
Chị ngượng ngùng quay vào trong. Tối ấy bóng điện bất ngờ hỏng chị đành chạy ra cổng nói vọng sang nhờ anh ta sang sửa giúp. Căn phòng khách tù mù cho đến khi bóng điện được thay bật sáng. Trên người chị lúc này cũng chỉ nguyên bộ đồ ngủ, bên trong không nội y (thói quen mặc đồ ở nhà của chị).
Anh ta có vẻ lúng tùng nhưng chị lại tỏ ra bình thản, chị tiến sát lại gần anh ta và chủ động:
- Chồng tôi không có nhà đâu, anh đừng sợ... Tôi chỉ cần 1 lần thôi...
Và rồi hôm ấy chị mới biết cảm giác được làm đàn bà thực sự dù chỉ có vài phút ngắn ngủi vụng trộm với anh thợ hồ, nhưng sau đó chị lại ghê tởm chính bản thân mình. Chồng tốt với chị như vậy, sao chị lại phản bội anh?? Chị không xứng đáng làm vợ. Có lẽ vì sợ nên anh phụ hồ đã không dám làm ở đó nữa, mấy ngày sau thì chồng chị về, chị quỳ xuống chờ sự trừng phạt của chồng.
- Em xin lỗi... Em có lỗi với anh... Em đã phản bội anh... Em đã ngủ với người khác.
- Anh biết em khổ lắm, anh xin lỗi... vì anh đã không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em. Anh không xứng đáng làm chồng.
Rồi chồng chị ôm chặt lấy chị khóc nức nở, anh đã không trách mắng mà lại thương vợ nhiều hơn. Kể từ đó không bao giờ chị dám nghĩ tới chuyện ngoài chồng ngoài vợ nữa, chị chấp nhận vì biết chị còn may mắn hơn rất nhiều người.
Theo Blogtamsu
Nếu có những dấu hiệu này chứng tỏ vợ chồng bạn đang dần chán nhau Người bạn đời chỉ trò chuyện khi cần hỏi han công việc gì đó hay nói chuyện về con, còn lại họ sẽ né tránh nói về cuộc sống của hai vợ chồng. Nụ hôn chỉ là điều đã qua Đây là một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất. Khi những nụ hôn nồng nàn đã không còn hoặc giả, nếu có,...