Vòng đời làm mẹ
Con cái chỉ khi làm mẹ họ mới hiểu tấm lòng người mẹ, cả cuộc đời này mẹ đã dành bao nước mắt cho con?
Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ yêu thương, chăm lo và làm con cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mẹ biết không con đã vô tâm quên đi quân sư cuộc đời mình. Mẹ đã bên cạnh con, yêu thương, chăm lo, bảo vệ và còn hơn thế nữa…
Con từng nghĩ mất người đó con sẽ chẳng còn ai yêu thương mình nữa, chẳng còn mục đích nào cho con sống. Nhiều lần dại dột, con đã nghĩ đến cái chết. Con đã “ném” bức tâm thư ướt nhòe nước mắt đặt cạnh gối để giả vờ là kẻ bất hiếu hối lỗi gửi cho mẹ. Vì có khi con đã quên mất mẹ…
Khi con nhận lời kết hôn, chiếc xe hoa chưa kịp trèo lên, mẹ đã nghẹn ôm chặt vai con rồi khóc. Từ nay, mẹ sẽ chẳng còn bên con mà chăm bẵm từng bữa cơm… Mẹ khóc và con biết nước mắt của mẹ chẳng ngừng rơi từ khi con ra đời.
Sau 2 năm khi con lấy chồng, ngày con khóc thét trong bệnh viện vì sinh cu Tít. Mẹ nhọc nhằn ôm sọt quần áo sơ sinh cồng kềnh, đôi chân khập khiễng cao thấp vào trong viện. Mẹ đứng ngoài cánh cửa sục sạo đi mua cái này sắm cái kia rồi chẹp miệng nói: Con này ẩu quá!
Con đau đớn trong căn phòng lạnh toát vẫn ồn ào tiếng la hét của bao phận đàn bà chờ sinh trước căn phòng trắng bệt. Miệng con vẫn kêu thét tên chồng để mà oán trách. Mẹ đứng ngoài, nước mắt vẫn cứ rơi. Đứa bé òa khóc, nó gan lì sau 2 tiếng con nằm quằn quại. Dòng nước mắt chảy dài trên má con. Ấm. Nóng. Mẹ ơi? Khi đó con đã hạnh phúc như thế nào. Đôi mắt thằng bé mở to nhìn con, đôi tay nhỏ bé đó cựa quậy, miệng nó vẫn không thôi la khóc. Con thấy thế giới trở lên bé nhỏ. Vì con sẽ lấy cả cuộc đời mình bảo vệ, yêu thương sinh linh quý giá của chúng con.
Con bỗng nhớ mẹ, nước mắt còn lại trào ra vì nghĩ tới mẹ. Có phải khi sinh con ra, mẹ cũng đau như thế này không? Và con hiểu thế nào là hạnh phúc, thế nào là nước mắt. Con cái chỉ khi làm mẹ họ mới hiểu tấm lòng người mẹ. Con tự hỏi cả cuộc đời này mẹ đã dành bao nhiêu nước mắt để cho con?
Video đang HOT
Cả đời mẹ đã lấy nước mắt để yêu, để thương, để nuôi con lên người (Ảnh minh họa)
Cu Tít ốm, sốt trên 39 độ. Anh đi công tác hơn 1 tuần nay chưa về. Một mình con trong căn phòng vắng ngắt chỉ nghe khóc thút thít yếu ớt của nó. Cơ thể nóng bỏng mềm nhũn gục trong cánh tay con. Con sợ đến phát khóc. 12h đêm con ôm thằng bé đến bệnh viện, điện thoại vẫn bấm gọi mẹ. Mẹ và bố hớt hải chạy đến. Nước mắt con rơi vì mẹ, vì con của con. Mẹ cũng đã lo lắng, đau đớn và sợ hãi vì con như vậy phải không Mẹ?
Ngày cu Tít biết đi, nó khập khiễng những bước đầu tiên. Đôi chân nhỏ bé đặt lên sàn nhà loạng quạng bước và ngã. Con chạy nhanh đến, cầm đôi tay bé xíu đó dắt từng bước đi. Cảm giác thật tuyệt Mẹ ạ! Con tự hỏi con có cho Mẹ hạnh phúc bao giờ không Mẹ ơi?
Ngày cu Tít bắt đầu gọi mẹ. Tiếng gọi đầu đời mà con đã dạy nó mỗi ngày. Con khóc vì con biết tiếng mẹ cao cả như thế nào. Dòng nước mắt con chảy dài, con chợt gọi liên hồi: Mẹ ơi? Mẹ ơi?…
Ngày trời mưa, rét căm căm, anh cả gọi điện bảo con mẹ ốm nặng. Con vội vã phóng thẳng xe về nhà. Mẹ nằm co ro bên góc giường yếu ớt đắp tấm chăn sờn vải. Thân hình mỏng mảnh xác sơ, đôi mắt mẹ vẫn còn chảy dài giọt lệ. Đôi tay yếu ớt, gầy xương run run nắm tay con. Con khóc vì con biết… Mẹ sắp rời xa con…Con ngẫm phận gái lấy chồng xa …xa mẹ sao mà khổ thế!
Mẹ giấu đi nước mắt và nỗi nhớ thương. Cả tháng nay Mẹ ốm, nằm quặt quẹo trên giường. Mẹ sợ con lo nên đã cấm anh và bố không kể với con. Mẹ có biết bây giờ con đau như thế nào không hở mẹ? Con tự trách mình vô tâm, trách mẹ tàn nhẫn thế để cho con phạm cái tội lớn thế này…
Cả đời mẹ đã lấy nước mắt để yêu, để thương, để nuôi con lên người. Bố đã lấy mồ hôi để che chở, bảo vệ con. Mẹ ơi! Con sẽ yêu con của con như tình yêu lớn lao mà bố mẹ đã dành cho chúng con vậy. Đó có phải là nguyện ước của mẹ không? Mẹ ơi con đã lên người rồi. Xin mẹ đừng khóc nữa!
Con yêu mẹ và nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!
Theo VNE
Lễ cưới người yêu cũ
Sau cuộc chia tay được hơn 2 năm, anh kết hôn. Tôi nhận lời mời qua một dòng tin nhắn dài ngoẵng và kèm theo một mặt cười cuối văn bản của anh.
Tôi tưởng anh chêu đùa nên nhắn tin qua lại hỏi thăm. Anh chốt hạ với tôi lời cay đắng: "Anh không đùa đâu! Anh sẽ kết hôn, em sẽ tới chúc anh hạnh phúc chứ?".
Tôi cười và nhanh nhẹn trả lời "Vâng" như một cách phản ứng mãnh liệt nhất, cô đọng nhất cảm xúc của tôi khi đó. Đau đớn, khó chịu và có cái gì nhoi nhói phía ngực trái. Anh muốn tôi đến đám cưới của anh làm gì chứ?
Tôi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đến dự đám cưới của anh như tôi đang chuẩn bị cho đám cưới của chính tôi vậy. Vì tôi đã vâng như đinh đóng cột với anh trong điện thoại, vì tôi đã ậm ừ nhìn anh trong li cà phê cuối cùng khi chia tay nói sẽ đến dự đám cưới anh. Nhưng tôi đâu biết rằng, việc làm này lại khó khăn với tôi như thế! Nhưng tôi đã hứa, tôi muốn chứng minh cho anh thấy, tôi đã quên anh và trưởng thành hơn rất nhiều sau những tháng ngày bồng bột đã qua.
Gần 1 năm yêu nhau, tôi chưa có cơ hội đến nhà anh, chưa biết mọi người trong gia đình. Anh cũng có nói rằng, anh không kể gì về tôi cho người đó cả. Và tôi đến nhà anh với tư cách một người bạn. Tôi từng mơ trong đám cưới sẽ mặc chiếc áo cô dâu màu trắng tinh khôi cùng anh bước lên xe hoa với đôi mắt còn ướt lệ mà về nhà chồng. Tôi từng nghĩ, mình sẽ là cô dâu đẹp nhất, sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chúng tôi sẽ để đứng trên khán đài hôn lễ cùng trao nhau chiếc nhẫn cuộc đời dưới sự chứng kiến của gia đình và bè bạn. Giấc mơ ngày hôm qua vẫn vậy chỉ là thay đổi cô dâu.
Tôi vẫn không thể nào quên anh (ảnh minh họa)
Tôi đến nhà anh, với một người đàn ông quan trọng. Tôi chứng minh cho anh thấy sự công bằng của cuộc đời khi cả 2 chúng tôi đều đang có ai đó dành riêng cho mình. Trong buổi tối đầy ánh nến và đèn đuốc rực rỡ, cô dâu với chiếc váy đỏ lộng lẫy bước ra cầm chặt đôi bàn tay chú rể. Trái tim tôi như vỡ vụn. Đôi mắt tôi lơ đãng nhìn theo. Tôi dừng lại. Chân tôi dừng lại. Tim tôi dừng lại.
Đôi mắt anh bâng khuâng như tìm kiếm điều gì rồi chợt chạm vào mắt tôi đang còn chăm chú. Tôi đưa đôi mắt nhìn nhanh, mỉm cười rồi lảng đi... Phải chăng anh mời tôi đến để chứng kiến niềm hạnh phúc của anh và những nỗi đau khổ vẫn đập không ngừng bên ngực trái của tôi? Tôi mạnh mẽ bước đến gần chỗ hai người, đưa chiếc phong bì trắng và ghi dòng chữ mừng hạnh phúc mà tôi nắn nót từng nét, thức trắng cả đêm qua. Tôi cười và chào người phụ nữ hạnh phúc kia, bước vội đi.
Tôi tưởng mình đã quên được anh, sẽ trình diễn một màn kịch thật thành công để chứng minh cho anh thấy sự vui vẻ và trưởng thành của tôi. Tôi khóc như một đứa trẻ bị mất món quà yêu thích. Tôi đã tự lừa dối mình, dối anh rằng đã cho anh vào quá khứ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, anh vẫn còn tồn tại như hơi thở này, nỗi đau này... đang nhói buốt tận đáy tâm can.
Ngày khi anh đi, tôi đã tự hứa với lòng mình phải luôn mạnh mẽ. Tôi đã học được bài học cần yêu thương chính mình trước khi đòi hỏi sự quan tâm và yêu thương từ người khác. Anh nói: "Em là cô gái mạnh mẽ và cứng cỏi, hiền lành và sâu sắc". Vẻ bề ngoài của tôi đã tố cáo tính cách tôi như vậy sao? Để anh nghĩ rằng tôi đủ dũng cảm đến dự đám cưới của người yêu cũ và chúc mừng hạnh phúc cho anh? Khi vết thương trong trái tim còn chưa thành sẹo, tôi chẳng bình thản mà bước đến, chỉ là đã từng hứa và sẽ làm. Tôi hối hận vì đã diễn vở kịch ngu ngốc đó, nhưng ít nhất tôi cũng biết, anh quan trọng với tôi như thế nào?
Đám cưới anh, tôi dám đến và tôi hối hận vì vở diễn thất bại. Dù sao, tôi đã từng mơ mình sẽ cô dâu cùng đi bên anh trong một ngày nhiều nắng như hôm nay. Chỉ là đã có một người thay thế tôi yêu thương anh hết cuộc đời này. Có những hối hận thật là muộn màng...
Theo VNE